Khủng Bố Cao Hiệu

chương 57: sát vai cùng tử thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Accel

Bên tai tràn ngập âm thanh đứt gãy của cây cầu, tiếng rít của cáp cầu bị quăng quật trong không khí và âm thanh kêu la hoảng sợ của mọi người.

Sức gió còn đang không ngừng tăng cường, tựa hồ không phá hư mọi thứ thì tuyệt không ngừng lại.

Cả cây cầu lắc lư ngày càng mạnh.

Doãn Khoáng ngơ ngác đứng ở nơi xa, nhìn một đám người "nhất định phải chết" lần lượt chạy qua bên cạnh hắn: cô gái đeo kính ngực lớn Olivia, cô gái thể dục dụng cụ Candice, Peter, Isaac, thủ trưởng Dennis hói đầu, anh chàng da đen Nathan. Bọn họ chay qua người Doãn Khoáng, có nghĩa là bọn họ đã tránh thoát tai nạn sắp xảy ra ở đây... nhưng... Bởi vì bọn họ lừa gạt Tử Thần mà đã rất không may bị xếp vào danh sách tử vong của Tử Thần, những người thiếu nợ Tử Thần, sẽ lần lượt bị đòi nợ...

Đồng thời, còn có cả toàn bộ sinh viên lớp .

"Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhất định phải...".

Doãn Khoáng đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh: "Chết tiệt, đến lúc này còn do dự!? Liều mạng!!".

Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, một khắc trước khi cây cầu đang lắc lư sụp đổ, hắn thả mình nhảy xuống dưới!

Rơi tự do!

Trong nháy mắt, một luồng gió mạnh cuồng bạo thổi vào mắt mũi miệng của Doãn Khoáng, làm cho hắn không thể mở mắt, thậm chi muốn kêu to lên cũng không được.

Nhưng rốt cuộc Doãn Khoang vẫn mở mắt ra được, đôi đồng tử màu hổ phách kia, tỏa ra vầng ánh sáng yêu diễm.

"Tử Thần!! Tới đây nào...".

Như để đáp lại hắn, một đoạn cáp cầu căng cứng trên không co lại, vặn vẹo như một con giao long, quật vào không khí phát ra tiếng rít. Ngay khi Doãn Khoáng vừa nhảy xuống cầu, một sợi cáp nối với một khối xi măng vung xuống, quật về phía Doãn Khoáng một cách vi diệu.

Mặc dù Doãn Khoáng cảm nhận được tiếng gió sau lưng, nhưng hắn không thể tránh được, điều duy nhất có thể làm là cuộn mình lại, cố gắng bảo vệ đầu.

Khối xi măng to bằng trái bóng rổ kia hung hăng đập vào sống lưng Doãn Khoáng, dù là người có thân thể trải qua cải tạo G cũng không thể chống cự sức mạnh của nó, trực tiếp mất điểm sinh mạng.

Cơn đau lan ra khắp toàn thân Doãn Khoáng.

Nhưng, cuối cùng hắn vẫn không chết.

Vấn đề là, Tử Thần có thể dễ dàng buông tha như thế sao?

Hiển nhiên là không có khả năng.

Sức gió trên mặt sông tăng cường, Doãn Khoáng vốn có thể rơi xuống bờ phía bắc lại bị thổi lệch ra khỏi quỹ tích ban đầu, phía dưới hắn lúc này là một tảng xi măng!

Không cần nghĩ cũng biết, dù là thân thể của Doãn Khoáng, dưới tác dụng của thế năng cực lớn, hắn nhất định phải chết, hơn ữa còn là thịt nát xương tan.

Như anh chàng Peter bị thanh thép giết chết kia, chết rồi còn để lại một bãi máu tung tóe trên cầu.

"Tử Thần chết tiệt...". Doán Khoáng than thở.

Sau đó, trong khi đang tiếp tục rơi xuống, Doãn Khoáng lấy ra một đồ vật có hình con dơi, tìm một mục tiêu trên cầu rồi bắn ra!

Vật phẩm: Câu trảo con dơi.

Đây là một trong những trang bị chuyên dụng của Batman do Doãn Khoáng dùng học điểm để đổi, có thể móc vào bất kỳ chỗ nào, sau đó cơ quan trên câu trảo sẽ tự động kéo vật phẩm lại, mặt khác cũng có thể kéo chính mình tới chỗ đó.

Nhờ tác dụng của câu trảo, Doãn Khoáng đã thay đổi hướng hạ cánh của mình.

"Tiếc thật, học điểm..."

Trong khoảnh khắc hạ xuống an toàn, Doãn Khoáng chỉ nghĩ như vậy.

Nước sông lạnh như băng lúc này lại mang đến cho Doãn Khoáng một cảm giác ấm áp lạ thường.

Doãn Khoáng biết, hắn đã thành công một nửa, nhưng hắn cũng biết Tử Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!

Doãn Khoáng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đỉnh đầu tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên, một tấm thép lớn thẳng tắp rới xuống mang theo rít khi cắt xé không khí cực kỳ chói tai.

Tấm thép này nếu thật sự rơi xuống đầu Doãn Khoáng, nhất định sẽ cắt hắn thành hai nửa.

Không chỉ tấm thép, mà còn có cả những thanh thép đã đâm xuyên đầu của Peter trong phim, có khả năng chọc cho Doãn Khoáng thành than tổ ong.

Lại nhìn lên trên, mảnh vụn của cây cầu, xe cộ đang rơi, người người la hét. Doãn Khoáng đột nhiên thanh tỉnh.

"Ta rốt cuộc là đen đến mức nào? Vật kia có thể đỡ nổi hay không đây? học điểm và đánh giá cấp F a! Chỉ cần chịu đựng...".

Một luồng hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể Doãn Khoáng, cái đồng tử màu hổ phách lập tức co lại thành cây kim...

Những đồ vật đang rơi xuống trong mắt Doãn Khoáng vừa vặn xếp thành hình một cái đầu lâu đen kịt đang mỉm cười!?

Ùm ùm!

Bọt nước vẩy ra, sóng trắng cuồn cuộn...

--------

"A!? Các người nhìn kìa...".

Nhiều sinh viên lớp vừa an toàn chạy tới đầu cầu còn chưa kịp thở một cái thì chợt nghe một giọng nữ kinh ngạc thốt lên.

Chính là Đường Nhu Ngữ từng được Doãn Khoáng giúp một lần.

Tạm thời mặc kệ những nhân vật chính và diễn viên khác trong phim, bọn họ vẫn đang đắm chìm trong sự yên lặng sau khi sống sót.

Lớp sau khi nghe Đường Nhu Ngữ nói thì nhao nhao nhìn lại, đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngụy Minh hét lớn một tiếng: "Doãn Khoáng!?". Hắn đang muốn tiến lên, cũng may bị Lê Sương Mộc kéo lại: "Cậu điên à? Bây giờ chạy qua thì làm được gì! Đó chính là tự hắn muốn nhảy xuống đấy!".

"Tại sao...".

Lúc này, một âm thanh thở hổn hển trêu tức truyền đến: "Theo ta thấy... Phù, là hắn không có can đảm đối mặt với Tử Thần, cho nên ngoan ngoãn... ngoan ngoan chết để về trường. Như thế còn gì là đàn ông, đồ nhát gan!".

Có mâu thuẫn với Doãn Khoáng trong lớp trước mắt chỉ có hai người, Vương Ninh tác hong khiêm tốn chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Rất rõ ràng, chỉ có thể là Đường Triệu Thiên.

"Ngươi nói gì? Có gan thử nói lại xem!". Ngụy Minh tiến lên muốn đánh hắn.

"Đừng xúc động". Lê Sương Mộc nói: "Hắn đã đổi huyết thống, cậu không phải đối thủ của hắn. Ài, bỏ qua đi".

Đường Triệu Thiên khẽ cười cười nói: "Muốn đánh nhau hả? Ta tiếp ngươi".

Đường Nhu Ngữ đứng một bên khiển trách: "Được rồi! Các cậu định nhao nhao tới khi nào? Cứ như vậy còn có thể sống sót qua bộ phim này sao?!".

"Mẹ nó! Con điếm thúi, lớp này khi nào đến lượt lên tiếng rồi?". Đường Triệu Thiên khó chịu nói: "Chúng ta làm thế nào không cần ngươi nói? Ngươi không thấy phiền hả!".

"Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa xem?". Một nữ sinh tóc tím đứng bên người Đường Nhu Ngữ trong tay cầm một cây đoản cung bằng gỗ nói.

Cây cung màu nâu đậm, trên mặt điêu khắc những đường vân kỳ dị, cả cây cung mơ hồ tản ra một loại hơi thở tươi mát của tự nhiên.

Lúc này, trên cây cung đã gắn sẵn một mũi tên có lông vũ, chỉ thẳng vào Đường Triệu Thiên, trên mũi tên có ánh sáng xanh nhàn nhạt

.Sắc mặt Đường Triệu Thiên cứng lại, cảm giác của loài nhện nhạy bén rõ ràng cảm thấy uy lực ẩn chưa tren mũi tên kia, "Ngươi muốn thế nào?".

Nữ sinh tóc tím đậm liền nói: "Nhanh xin lỗi đại tỷ của ta".

"Xin lỗi? Cô ta? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Ngưới dám bắn thử xem nào?". Đường Triệu Thiên rất lưu manh nói.

"Ngươi...".

"Được rồi nhị muội, buông Tinh Linh Chi Cung ra đi". Đường Nhu Ngữ nói với nữ sinh cầm cung.

"Hừ!". Nữ sinh tóc tím không cam lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đem Tinh Linh Chi Cung cất vào.

Nàng là người đứng thứ hai trong sáu chị em, Âu Dương Mộ, đổi huyết thống Ám Dạ Tinh Linh.

Gây sự một hồi, không ai để ý tới Doãn Khoáng vừa nhảy cầu nữa...

Đương nhiên, vẫn có những người luôn chú ý Doãn Khoáng.

Ví dụ như Tiếu Chương, hai nam một nữ chịu ơn của Doãn Khoáng, Ngụy Minh, Tằng Phi, Vương Ninh, Lê Sương Mộc, Bạch Lục và Tiền Thiến Thiến. Lại nói, cô gái này vẫn luôn theo sau Lê Sương Mộc.

Những người này, đều nhìn thấy Doãn Khoáng cuối cùng rơi xuống nước, sau đó bị một đống đồ vật linh tinh che mất.

"...Chết rồi sao". Tằng Phi sững sờ nói, lúc này đây hắn quả thật không thể nào chấp nhận sự thật này.

Ngụy Minh hung hăng đập một cái lên lan can cầu: "Vừa rồi nếu ta kéo hắn theo thì tốt rồi. Ài!! Hắn rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, không thể hiểu nổi. Có vấn đề gì khs khăn không giải quyết được hay sao? Sao phải tự sát chứ?".

Vương Ninh đột nhiên nhướng mày, nói: "Các cậu cảm thấy... Doãn Khoáng có thể là loại người sợ Tử Thần đến mức đi tự sát hay sao?".

Lông mày Lê Sương Mộc nhíu lại, lớn tiếng nói: "Không phải! Tuyệt đối không phải! Hắn nhảy xuống, nhất định là có lý do, nhất dịnh có nguyên nhân gì đó, chắc chắn là thế". Nói xong, hắn liền đưa tay sờ sờ đầu của mình, tựa hồ đang trầm tư.

"Chờ chút... Trước khi hắn nhảy xuống, hình như có hét với chúng ta?".

"Không sai... hắn hét gì đó! Hắn hét!". Bạch Lục nói: "hắn chửi chúng ta ngu ngốc, sau đó liền nhảy xuống...".

"Tên này nhất định có gì đó chưa nói cho chung ta biết... Không đúng, là không kịp nói!". Lê Sương Mộc vòng hai vòng: "Rốt cuộc là cái gì?".

Lúc này, âm thanh của Đường Triệu Thiên lại vang lên: "Lý do cái rắm! Hắn nhát gan, tự sát còn muốn kéo thêm chúng ta cùng chết. Loại người âm hiểm ác độc như thế, chết đi coi như xong. Chết một người trừ điểm, hiện tại chúng ta đã bị âm rồi.Nếu như cuối cùng không thể trở thành lớp chọn, đều là do hắn hại!".

Nghe Đường Triệu Thiên nói xong, sắc mặt của những người khác cũng thay đổi. Hiển nhiên bọn họ rất bất mãn với Doãn Khoáng.

"Ngươi căn bản không hiểu rõ hắn!". Lê Sương Mộc nói: "Tuy ta không muốn thừa nhân, nhưng hắn vô cùng thông minh... Hắn nhất định là nghĩ ra điều gì đó cho nên mới gọi chúng ta lại, cho nên mới nhảy xuống. Rốt cuộc là cái gì đây...".

Vương Ninh nói: "Được rồi, không cần nghĩ nữa. Ta phát hiện, tên này không phải thiên tài thì là một kẻ điên, suy nghĩ của hắn, chúng ta căn bản không thể đoán được". Đồng thời, lúc này trong lòng Vương Ninh cũng cảm thấy rất bất an, "Người này... nên nhanh chóng giải quyết thì hơn".

"Ồ, các ngươi nhìn kìa, Doãn Khoáng! Hắn không chết!!".

Tiếu Chương ở một bên đột nhiên la lớn. Có lẽ bởi vì hắn thiếu Doãn Khoáng một cái mạng, cho nên ở đây hắn là người chú ý tới Doãn Khoáng nhất.

Bởi vậy, sau khi Doãn Khoáng ló đầu lên khỏi mặt nước, hắn liền phát hiện.

Mà lúc này, đội cứu viên trên nước đã xuất hiện, kịp thời đem Doãn Khoáng đang nổi trên mặt nước lên thuyền.

Đồng thời, đội cứu viện tai nạn khẩn cấp cũng đến!

Còi báo động lập tức vang lên khắp hai bờ sông.

Là trùng hợp, hay là do đội cứu viện của nước Mỹ thật sự hiệu qủa như thế?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio