Dịch giả: Accel
"Doãn Khoáng, cậu làm gì hắn thế?". Bạch Lục rất hiếu kỳ.
Doãn Khoáng lắc đầu, một tay vịn vách tường xanh đen, một tay xoa xoa đôi mắt đang đau nhói nóng rực của mình, nói: "Không có gì Chỉ là thí nghiệm một năng lực đặc thù còn chưa hoàn toàn nắm vững".
"Hắn sao rồi?".
"Biến thành người thực vật". Doãn Khoáng thở dài, lại than vãn: "Nhưng có vẻ không được bao lâu sẽ lại bình thường. Đương nhiên nếu như cậu cảm thấy chưa hết giận, có thể trực tiếp bắn thêm một súng vào đầu hắn".
Bạch Lục nhún nhún vai nói: "Được rồi, ta cũng không biến thái đến mức SM với thi thể, đó là báo ứng của hắn".
(SM: sớt gg:v)
Lê Sương Mộc nói: "Đã như vậy, đi thôi".
Ngay lúc này, tiếng cảnh báo chói tai dồn dập từ bốn phương tám hướng truyền đến, tất nhiên là cảnh sát đã đến.
Chỉ thấy thân hình cao lớn của Ngụy Minh nhảy vào hẻm nhỏ, lo lắng hô: "Không tốt rồi, cảnh sát đã đến".
"Nghe thấy rồi". Lê Sương Mộc điềm tĩnh lấy ra hai vật, ném cho Doãn Khoáng một cái trong đó, nói: "Đây là câu trảo con dơi của cậu, tôi nhặt lại giúp, lúc trước quên trả".
Doãn Khoáng mắt sáng lên, nhận lại câu trảo con dơi, nói: "Cảm ơn, thứ này tốt xấu gì cũng là học điểm. Đúng lúc cần dùng".
Lúc này ánh đèn báo động đủ loại màu chiếu tới hẻm nhỏ, tăng thêm một chút sắc màu cho con hẻm u ám. Tiếng bước chân dồn dập truyền vào lỗ tai mọi người.
Một bóng người dài dài hiện ra dưới ánh đèn, sắp đi vào con hẻm thăm dò.
"Đi thôi!".
Bóp cò, hai cái móng vuốt sắc bén phá không, móc vào điểm lồi ra từ nóc nhà một cách chắc chắn. Đây là một trong những trang bị chuyên dụng của Batman, có thể chịu được sức nặng tối đa là tấn, kéo vài người tất nhiên không có vấn đề gì.
Lúc một đám cảnh sát đi vào trong ngõ nhỏ, dùng đèn pin trong tay chiếu chiếu, ngoài trừ một đống đồ bỏ đi đầy đất thì chỉ có một thi thể phần bụng bị thủng một lỗ to.
Một người cảnh sát thử xem hơi thở của Đường Triệu Thiên, sau đó nói với cảnh sát trưởng: "Sếp, hắn chết rồi".
"Móa, tên giết người này đúng là ma quỷ, thật không dám tưởng tượng vũ khi gì có thể tạo ra vết thương này".
"Đây không phải là việc của chúng ta". Cảnh sát trưởng thu hồi súng, nói: "Báo cho gã nhân viên liệm xác điên điên khùng khùng kia đi".
"Bây giờ chúng ta làm gì?".
"Thu đội, chẳng lẽ hơn nửa đêm còn bị lôi ra để dọn dẹp hộ lũ nhân viên vệ sinh sao. Tên Rocky chết tiệt, chỉ biết kiếm thêm phiền phức cho ta, chắc ta phải kéo hắn về giam vài ngày". Nói xong, gã để lại hai cảnh sát trông coi hiện trường, cho những người khác rút, trong miệng còn lầm bầm.
Một đám cảnh sát tới vội vàng mà đi cũng vội vàng. Còn hai tên phải ở lại thì hậm hực không thôi, đành rút điếu thuốc ra hút.
-------
Nóc nhà.
Bốn ánh mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của đám cảnh sát, thấy bọn chúng chỉ xem xét qua qua rồi đi, Bạch Lục liền nhổ một bải nước bọt: "Cũng không khác gì cảnh sát Trung Quốc, có tinh thần vì dân liều mạng a? Nhưng mà ta dam nói, tốc độ phá án nhất định không nhanh bằng cảnh sát Trung Quốc".
Lê Sương Mộc nói: "Thật ra đối với việc xã hội đen dùng vũ khí đánh nhau, phương thức xử lý đều không khác nhau lắm. Cho nên còn không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, bọn hắn xử lý càng qua loa, không phải càng có lợi cho chúng ta sao? Đi thôi, về ngủ".
Doãn Khoáng đột nhiên nói: "Đợi chút".
Ngụy Minh vừa mới ngáp một cái duỗi lưng cho thoải mái, bị Doãn Khoáng cắt ngang liền ho khan, may là Bạch Lục nhanh tay che miệng của hắn lại, nói không chừng lại bị hai tên cảnh sát phía dưới phát hiện.
"Còn vấn đề gì sao?". Lê Sương Mộc hỏi.
Doãn Khoáng nói: "Các cậu vừa rồi không nghe thấy cảnh sát dẫn đầu nói sao, 'gã liệm thi điên điên khùng khùng' đó".
Lê Sương Mộc nói: "Cậu nói là, ông bác da đen kia?".
"Đúng. Tôi cảm thấy người này không chỉ đơn giản như vậy. Lần thứ nhất thấy hắn, tôi đã có cảm giác thâm sâu không lường được rồi. Cảm giác 'mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay'. Tôi nghĩ nếu ở lại đợi thêm chút nữa không chừng có thể thu được tin tức có giá trị". Dừng một chút, Doãn Khoáng lại nói: "Dù sao cũng chỉ chờ thêm vài phút, dâu có mất cái gì đúng không?".
Ngụy Minh trừng to mắt, một đôi mắt trâu đầy tơ máu... Nhưng ở đây có ai không phải như thế chứ? Cả ngày lo sợ Tử Thần, lúc nào cũng có thể bị tử vong uy hiếp, cả sinh lý và tâm lý đều hết sức chịu đựng rồi.
Nhưng thế thì sao?
Bốn người, một vì sống sót trở về bên gia đình, một vì trở nên mạnh mẽ trở về hoàn thành sứ mệnh của gia tộc, một muốn trở thành tồn tại vượt qua cả thần linh trong tưởng tượng của bản thân, một muốn thu được nhiều điểm thưởng hơn để không trở thành gánh nặng cho đồng đội. Tất cả đều có chấp niệm của riêng mình và lý do không cho phép chính mình thất bại!
Dù khổ hơn nữa mệt hơn nữa, ít nhất với tư cách là đàn ông, bọn họ đều lựa chọn nghiến răng chịu đựng!
"Ừ. Cứ thế đi". Ngụy Minh vỗ vỗ đầu, nói: "Ông bác da đen nhất định có liên quan tới Tử Thần, nếu không ông ta ăn no rửng mỡ chạy qua chạy lại trước mặt đám nhân vật chính giả bộ ngầu sao. Ông ta hoặc là có lòng tốt thật, hoặc là cố ý lừa đảo, thật muốn lột lớp mặt nạ của ông ta xuống a!".
Bạch Lục cười nói: "Nhìn không ra nha, ngay cả Ngụy Minh não toàn cơ bắp cũng biết suy luận rồi, thất kính thất kính!". Nói xong liền chắp tay một cái.
Ngụy Minh nói: "Hừ! Ngươi đại tiểu tiện còn không khống chế được còn đứng đây làm gì? Mau kiếm chỗ nào ngồi xổm đi".
Lê Sương Mộc cũng nhịn không được mỉm cười, không giống trước đây chút nào. Nếu như Tiền Thiến Thiến ở đây, chỉ sợ là đã mắt đầy trái tim rồi.
"Vớ vẩn! Ok you win". Bạch Lục tức giận nói.
Ngụy Minh cười ha ha, vẻ mặt đắc ý: "Haha, sao hả? Còn nói ta không hài hước đi, ta hài hước sặc chết ngươi. Đợi khi nào rảnh ta sẽ cho ngươi chuyện về Hoa Cúc đại đế và Liên Hoa đường chủ".
Nói nói một hồi cũng đỡ buồn ngủ, bất giác tăng thêm sự hòa hợp giữa bốn người.
"Đúng rồi Doãn Khoáng, cậu còn chưa nói đã làm gì với Đường Triệu Thiên? Sao hắn lại thành người thực vật? Vừa rồi sao hai mắt cậu lại quỷ dị như thế?". Bạch Lục tò mò hỏi, lập tức lại nói: "Đương nhiên, chỉ là hiếu kỳ một chút, nếu như là bí mật cá nhân thì thôi".
Doãn Khoáng thản nhiên cười cười, nói: "Không có gì không thể nói. Kỳ thật...".
Đột nhiên, một tiếng thắng xe chói tai truyền vào lỗ tai mọi người, cắt lời Doãn Khoáng.
Bốn người liếc nhau: "Ông ta đến rồi".
Sau đó, cả bốn yên lặng thò đầu ra, quả nhiên trông thấy một cỗ xe màu đen đứng ở đầu hẻm, cửa xe mở, ông bác da đen vẫn một bộ đồ đen thần bí như trước bước ra từ ghế lái. Đế giày cứng rắn đạp lên nhựa đường phát ra tiếng bước chân cộc cộc kỳ dị, giống như đang nhảy điệu nhảy clacket.
(Claket: nhảy thiết hài, dùng giày đế sắt nhảy trên sàn gỗ)
Ông ta giống như mãi mãi chỉ mặc một bộ đồ đen, hai tay bỏ vào túi, có vẻ lười biếng, khóe miệng luôn có một nét cười quái dị, đôi mắt đen sâu thẳm huyền bí tựa như có thể hiểu hết mọi sự trên thế gian.
Một cảnh sát trông coi hiện trường nói: "Này..., ở đây giao cho ông". Hắn muốn hô tên của ông bác da đen, nhưng lại phát hiện mình không biết ông ta tên gì. Nhưng cũng không sao, ai muốn quen với một người cả ngày tiếp xúc cùng thi thể chứ.
Nói xong liền khoác vai tên cảnh sát trẻ tuổi: "Đi thôi".
"Ai vậy?".
"Tốt nhất đừng tò mò về ông ta, sẽ gặp đen đủi đấy. Thật ra ta cũng không biết ông ta là ai, tên là gì, từ đâu tới, chỉ nghe nói ông ta là một người vô cùng đen đủi cũng vô cùng may mắn. Hơn nữa ông ta còn thích ở cùng một chỗ với thi thể... Được rồi, không nói nữa, đi uống rượu thôi".
Không để ý tới hai tên cảnh sát, ông bác da đen đi tới bên cạnh thi thể Đường Triệu Thiên, ngồi xổm người xuống, sau đó vươn tay, vuốt hai mắt đang trợn to của Đường Triệu Thiên khép lại. Vẻ mặt lười nhác của ông ta bỗng trở nên trang nghiêm vô cùng, giống như một giáo đồ thành kính đang tụng niệm Thánh kinh: "Vô luận ngươi khi còn sống làm ác như thế nào, làm thiện như thế nào. Hiện tại, ngươi đã chết. Bụi về với bụi, đất về với đất. Cậu bé, nguyện cho ngươi đạt được phán xét công bằng nhất. Nguyện cho linh hồn ngươi được cứu rỗi".
"Nguyện cho linh hồn ngươi được cứu rỗi...".
Con hẻm nhỏ lạnh lẽo âm u bởi vì một câu nói của ông ta mà như sáng lên?! Là ảo giác sao?
Ông bác da đen nói xong liền để thi thể Đường Triệu Thiên vào bọc đựng xác, kéo khóa buộc chặt.
Trong khoảnh khắc đó, đám Doãn Khoáng nhìn thấy khuôn mặt của Đường Triệu Thiên, vốn là biểu cảm đầy oán hận, lúc này bình thản đến lạ kỳ, tựa như một đứa trẻ đang ngủ say và đang có một giấc mơ ngọt ngào.
"...Oát đờ hợi?!".