Quỷ Anh (thượng)
Lạc Phi gần đây luôn mơ thấy một giấc mộng.
Giấc mộng anh bị một người đàn ông hung hăng xâm phạm.
Người đàn ông kia bộ dạng thế nào, anh không biết, chỉ cảm thấy người đàn ông rất gầy, thắt lưng cực kỳ mảnh, nhưng sức lực vô cùng lớn, da tái nhợt loại bệnh trạng, mang theo tiếng cười như có như không, cùng với mùi hương thoang thoảng đặc thù trên người, dùng hai tay tuyệt đối mạnh mẽ, buộc chặt vòng eo anh, ra sức va chạm thân thể anh.
Mà chính anh lại toàn thân vô lực, hai chân mở rộng, chân gắt gao vắt trên eo nhỏ của người đàn ông, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn như phụ nữ, vật thể bén nhọn như lưỡi hái kia một lần lại một lần va đập vào anh, thân thể như trôi giạt giữa biển rộng, vĩnh viễn nhấp nhô giữa những cơn sóng, cuối cùng họ đồng thời phát tiết, toàn thân tản ra vị ngọt tanh tưởi ẩm nóng, cho nhau nụ hôn nồng nàn, mãi đến một khắc khi anh tỉnh mộng kia.
Trời ạ...... Tôi rốt cuộc bị sao vậy? Lạc Phi phất tay hất chuông báo thức đang run bần bật xuống đất, mệt nhọc trở mình một cái, cảm giác phía sau có chút đau đớn mơ hồ, anh không nhịn được mắng một tiếng, vùi đầu thật sâu vào trong gối, hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng của giấc ngủ.
Nhờ phúc của giấc mộng xuân này, anh đã liên tục ba bốn ngày ngủ không được ngon giấc, thật vất vả mới có vài ngày nghỉ phép liền bị lãng phí như vậy, sách của Freud anh sắp lật đến nát vụn rồi, cũng không biết được nguyên cớ, chẳng lẽ thật sự là dục cầu bất mãn sao?
(Tiêu: Dục cầu bất mãn nghĩa là ham muốn không được thỏa mãn nên bực bội)
"Reng reng reng......" Điện thoại bàn trong nhà đột ngột vang lên, Lạc Phi âm thầm mắng một tiếng, ngay cả dép cũng không thèm mang, vội vàng xuống giường, chạy đi nghe điện thoại.
Điện thoại là em trai anh Lạc Tường gọi tới, Lạc Phi mắng vài tiếng, vừa định quở trách vài câu, thằng em liền cười hì hì phản bác nói: "Ông anh, anh xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, điện thoại di động anh không mở máy, em chỉ đành gọi điện thoại này thôi!"
Lạc Phi tùy tiện nhìn lướt qua tường, bi ai kêu lên: "Trời ạ, sao chỉ ngủ một chút, không ngờ đã sắp h rồi!" Lạc Tường hắc hắc cười vài tiếng, trong giọng nói mang theo chế nhạo: "Đúng vậy, thật là tiếc quá, thật vất vả mẹ nói làm cho anh món cá mực chiên xù anh thích ăn nhất, kết quả anh ngủ mất rồi! Em liền ăn hết.......Đúng rồi, anh, tại sao lúc giữa trưa tất cả điện thoại của anh đều không kết nối hả? Không phải là anh cố ý đó chứ?"
Lạc Phi kinh ngạc nhíu mày, có chút mờ mịt: "Sao có thể thế được? Anh không hề động vào cái gì cả, vậy là sao?"
Lạc Tường hiển nhiên không để bụng chuyện này, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Vậy tối anh về nhà nhé, em còn phải đến bệnh viện chăm bảo bối nhà em nữa, còn việc kia.......Chúc anh may mắn, bởi vì giữa trưa anh không tới ăn cơm, mẹ nhất định sẽ lải nhải chết anh."
Thằng nhóc thối....... Sung sướng để điện thoại xuống, Lạc Phi vươn vai một cái, tùy ý liếc nhìn điện thoại cố định của nhà mình, trong lòng lóe qua một ý niệm, đây có phải là trùng hợp hay không?
Lạc Phi năm nay chỉ mới tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, liền đến đài truyền hình đảm nhiệm biên đạo, trong lúc đó không biết gặp phải vận cứt chó thế nào, khi không được đề bạt trở thành người chủ trì của tiết mục du lịch mạo hiểm, một tháng ít nhất có ngày đều đến những điểm tham quan du lịch ghi hình tiết mục, lúc này đây, anh vừa mới từ Vân Nam trở về.
Đúng rồi, ngày mai còn phải đến sân khấu trong nhà ghi âm hậu kỳ, nói không chừng đồng nghiệp còn có chuyện gì đó. Nghĩ tới đây, Lạc Phi vội vàng mở điện thoại di động của anh, chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lần lần lượt lượt nhận được tin nhắn, trong đó có mấy cái là em trai anh gửi, còn có mấy cái là biên đạo chương trình của đài truyền hình Tiểu Mẫn gửi tới, nói là có việc gấp tìm anh.
Tiểu Mẫn là một cô gái rất trẻ tuổi, nhưng có lối suy nghĩ linh hoạt, tài văn chương rất tốt, bình thường lời thuyết minh trong chương trình đều là cô sáng tác, gửi tin nhắn có việc gấp......Có thể là chuyện gì đây? Nhanh chóng bấm số gọi đi, thanh âm của Tiểu Mẫn cuống cuồng truyền tới: "Anh Lạc, anh cuối cùng cũng mở máy rồi, làm sao bây giờ, băng chúng ta quay được đều có vấn đề!"
Choáng, cực khổ vất vả ở Vân Nam nán lại suốt một tháng, sao băng lại có chuyện rồi? Lạc Phi nhíu mày, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện chỗ nào hả? Có nghiêm trọng không?" Tiểu Mẫn vội nói: "Anh Lạc, kỳ thật cũng có thể đủ tiêu chuẩn để phát sóng, nhưng trên đó đều là hột trắng, tôi sợ bộ trưởng không cho qua, lại còn khấu trừ tiền lương của mọi người!"
Lạc Phi vô cùng buồn bực: "Kỳ quái, tôi nhớ rõ băng từ tôi đều đã xem qua mà, không thành vấn đề mà, làm sao có hột trắng được?" "Anh Lạc, điện thoại của Tiểu Vương quay phim tôi căn bản gọi không được, thật sự là kỳ quái, bốn người đi, điện thoại của cả bốn đều gọi không được, hai trợ lý quay phim kia dứt khoát đã không có tin tức gì nữa, có phải các anh mệt mỏi quá độ không?"
Điện thoại của mọi người đều gọi không được? Lạc Phi còn chưa cẩn thận nghĩ đến chuyện quỷ dị này, Tiểu Mẫn lại nói: "Không bằng thế này đi, tôi đã viết xong bản thảo, chiều anh sang đây ghi âm một chút nhé?"
Trong giọng nói mang theo ba phần van nài ba phần làm nũng bốn phần cường thế, Lạc Phi chỉ có thể tỏ vẻ đồng ý, cô nương Tiểu Mẫn này thực chất bên trong chính là một nữ lưu manh, nếu anh không đáp ứng khẳng định anh sẽ ăn khổ.
Trong đài truyền hình vĩnh viễn cũng không có ngày nghỉ, Lạc Phi mặc quần áo tử tế lái xe tới đài truyền hình, mới vừa vào phòng làm việc của khâu liền nhìn thấy rất nhiều người ra ra vào vào, vô cùng bận rộn, Tiểu Mẫn đang trốn trước bàn làm việc của mình cầm bản thảo một bên sửa chữa một bên viết, anh vội vàng chào hỏi, Tiểu Mẫn cũng rất sang sảng đáp lại, vừa xoay đầu sang hăng hái bừng bừng nhìn về phía máy tính của mình, hưng phấn nói: "Woa! Anh Lạc, lãnh đạo cho các anh đến ba vạn đồng, bốn người các anh làm thế nào mà chỉ dùng ngày du lịch quay lại được nhiều cảnh như vậy? Thật sự là quá tuyệt vời?"
Lạc Phi cười cười, tiện tay kéo qua cái ghế gỗ, cũng ngồi xuống quan sát một cuộn phim đã cắt nối biên tập xong, cuộn phim này chủ yếu là thuyết minh cảnh tượng tự nhiên ở ngoại thành, cảnh sắc trong hình ảnh thật sự xinh đẹp muôn vẻ, lộng lẫy hoa mỹ, anh không nhịn được bắt đầu nhớ núi tuyết Mai Lý nơi đỉnh Thập Tam...... Bích Tháp Hải...... Còn có một nơi nữa trên núi tuyết....... Hang đá vôi.
Thình lình Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như kim đâm, kỳ quái, sao anh bỗng dưng lại nhớ tới nơi kia? Hang đá vôi kia.......Anh thử nhớ lại mình đã nói đã làm những gì trong hang động đá vôi, nhưng một chút cũng nhớ không ra...... Thật là kỳ lạ.
Tiểu Mẫn không phát hiện sự dị thường của anh, còn đang hăng hái bừng bừng xem phim biên tập lại xong, lúc này cảnh vừa chuyển, Lạc Phi trong màn ảnh mặc một bộ đồ leo núi màu đỏ tươi đã lên đến núi tuyết Mai Lý, tay cầm micro đang giới thiệu núi tuyết Mai Lý.
Đúng đúng đúng, anh nhận ra nơi này, sau khi anh đến đây đã ở trên độ cao m so với mực nước biển, lúc ấy anh quay về phía ống kính nói xong đoạn giới thiệu này phải hít dưỡng khí đến phút đấy....... Ừm...... Kỳ quái....... Lạc Phi cảm thấy không đúng, đoạt lấy chuột ngừng lại, chỉ vào màn hình nói: "Tiểu Mẫn, em xem, sao lại có một người đứng phía sau anh hả?"
Đây là một người đàn ông....... Nhưng vì hình ảnh quá mờ nhìn không rõ mặt mũi, một mái tóc dài, mặc một bộ áo choàng không biết là của triều đại hay dân tộc nào, vô cùng gầy, đang không hề động đậy nhìn chằm chằm phía sau lưng mình trong màn hình.
Tiểu Mẫn ngó qua, nhìn một khối Lạc Phi lấy tay chỉ chỉ kia: "...... Không có nha....... Sao em chẳng nhìn thấy gì hết cả....... " Nói rồi, cô quay đầu mang theo nụ cười nói với anh: "Anh Lạc....... Anh đừng làm em sợ, em nghe nói trên núi tuyết Mai Lý thường xuyên có người gặp nạn, không phải anh......Đã gặp quỷ rồi đó chứ!"
Con bé chết tiệt kia Lạc Phi cắn răng giả vờ vung đấm tay, trừng mắt nói: "Em đừng có mà trù người ta như vậy được không? Hơn nữa, gặp nạn chính là người Nhật Bản, hắn dù thật sự biến thành quỷ ít nhất cũng phải tìm một người nước mình chứ, nếu không lúc dọa anh sợ hắn nói gì anh cũng nghe không hiểu đâu!"
Không đúng........Không đúng không đúng........ Người này không phải quỷ, Lạc Phi lắc đầu, anh đã gặp người đàn ông này...... Đúng, người đàn ông này anh chắc chắn đã từng gặp........Nhưng mà đã gặp nhau ở đâu chứ? Lạc Phi theo bản năng cảm thấy mình thật sự đã từng gặp y trong hang đá vôi giữa núi tuyết, y là hướng dẫn viên du lịch? Hay là gì?
Lạc Phi thu lại nụ cười, lắc đầu, cố gắng làm cho tư duy của mình trở nên rõ ràng, bắt đầu nhớ lại người đàn ông này, ngày hôm đó, họ phát hiện một hang đá vôi hình thành tự nhiên, liền theo hướng dẫn viên du lịch cùng vào trong đó nhưng mà....... Nhưng mà...... Sau khi tiến vào hang đá vôi rộng lớn này đã xảy ra chuyện gì? Sao anh chẳng mảy may nhớ được, Tiểu Mẫn lại hăng hái bừng bừng nhìn màn hình, cảm thán nói: "Oa, nơi này thật sự rất đẹp đó!" Nói rồi, cô càng không ngừng phàn nàn: "Thiệt là, tại sao em không xin lãnh đạo đi theo các anh chứ, thiệt là, bỏ lỡ mất cảnh tượng đẹp như vậy....... Đúng rồi, anh Lạc, sao anh không vào hang đá vôi này?"
Trong lòng Lạc Phi nghi hoặc: "Hửm? Bọn anh tiến vào mà, còn chụp một đống tư liệu nữa, em tìm xem, anh nhớ kỹ lúc đầu anh tiến vào nhìn là......băng từ thứ ?" Tiểu Mẫn lắc đầu, gọi đồng nghiệp hậu kỳ Tiểu Lưu đang cắt nối biên tập bên cạnh: "Này, Tiểu Lưu, băng từ thứ ở chỗ cậu sao? Cậu tìm được túi ảnh chụp sau khi họ tiến vào hang đá vôi không?"
Đang nỗ lực công tác một bên Tiểu Lưu đẩy mắt kính trên mũi: "Tôi đang cắt nối biên tập băng thứ , trên đó đều là hột trắng, căn bản không thể dùng."
......Sinh cho ta một đứa con...... Ta sẽ để ngươi sống sót...... Hừ hừ......
Thình lình, tựa hồ có người bên tai anh thấp giọng nỉ non, trong câu nói trầm thấp này mang theo sự nguy hiểm chí mạng dọa đến Lạc Phi cả người run bắn, đứng vụt dậy, xoay người bỏ đi.
"Này này này! Anh Lạc, anh làm sao vậy? Chờ em!" Phía sau Tiểu Mẫn không ngừng kêu, Lạc Phi lại như chạy trốn hốt hoảng chạy xuống lầu, mãi đến khi ngồi trên xe mới nghĩ tại sao mình chạy trốn như đụng phải quỷ vậy?
Nghĩ về lúc trong hang đá vôi tới cùng đã chụp phải những gì, về việc tại sao anh thoáng cái đều nhớ không nổi, anh cảm giác được nỗi sợ hãi từ trong xương cốt, lúc này đây, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ồ...... Cưng à...... Cưng chẳng qua là không nghỉ ngơi tốt, áp lực lớn. Trong lòng một thanh âm nho nhỏ nói cho anh biết như vậy, khiến Lạc Phi thoáng an tâm hơn, anh mệt mỏi chà xát mặt, có thể lắm, thật sự áp lực công việc rất lớn.
Lạc Phi sau khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà cha mẹ, cha mẹ đang bận trước bận sau, trên bàn đã bày đầy thức ăn anh yêu thích nhất, Lạc Tường đã sớm ngồi bên cạnh bàn trừng mắt, vừa nhìn Lạc Phi về, lập tức cười cong mắt: "Anh à, thật sự là kỳ quái, mỗi lần điện thoại cho anh máy luôn không kết nối, không ngờ anh trở về sớm như vậy, thế thì chúng ta bắt đầu ăn thôi!" Nói rồi, cậu ta cười hì hì kéo cổ anh: "Anh......Thật kỳ lạ ghê.......Sao nhìn thế nào em cũng thấy anh trở nên xinh đẹp hơn....... Nói! Có phải quan hệ với bạn bè gì không nên quan hệ rồi không?"
"Mày biến nha!" Lạc Phi hung hăng cho cậu ta một quyền, nhưng tâm tư vẫn dừng lại ở ký ức đã biến mất, nhìn một bàn mỹ vị trước mắt, nhưng lúc nào cũng không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể cầm đũa giương mắt nhìn, trong thực quản giữa ngực tựa hồ có một đống đồ vật, lấp đến nỗi anh một chút cũng không muốn ăn.
Lạc Tường cười cực kỳ kiêu ngạo: "Anh à, không phải anh có bầu đó chứ!"
"Đi chết đi, thằng thối tha, có phải muốn anh cho mày ăn đánh không hả!" Lạc Phi lại dứ dứ nắm đấm, nhưng rất nhanh bị tiếng ho khan của bố Lạc cắt ngang: "Ăn không lời ngủ không nói! Mấy đứa còn bàn cái gì......"
Lạc Tường nhún vai, không nói gì thêm.
Một bữa cơm quả nhiên ăn vô vị, trong lòng Lạc Phi vô cùng áy náy, cố gắng phớt lờ khuôn mặt đã chảy dài của mẹ, làm bộ điềm nhiên như không, đem tiền lương của mình đủ số nộp lên xong khuôn mặt mẹ mới cười thành một đóa hoa cúc.
Buổi tối này, anh chọn ở lại nhà cha mẹ, ngủ chung phòng với em trai, rồi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.
Quỷ anh (trung)
Trong mộng anh mặc áo ngủ chân trần một mình đi tới khoảnh đất trống rộng lớn, bốn phía không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, nhìn thấy tuyết lớn rơi đầy trời, Lạc Phi bị đông lạnh đến run bần bật, chỉ có thể co quắp người đi về phía trước.
Đây chỉ là một giấc mộng, nhưng tại sao cảnh trong mộng lại chân thật đến thế...... Lạc Phi chà xát hai tay, lo lắng nhìn bốn phía, tiếp tục tình trạng này, mình khẳng định sẽ bị chết cóng mất, CBN (con bà nó), tại sao mình đến từng tuổi này còn mơ giấc mộng điên rồ thế này? Anh lại đi về phía trước vài bước, bỗng dưng phát hiện đường chân trời phía trước nhô ra một góc nho nhỏ.
Đó là một căn nhà!
Lạc Phi vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy như điên, thỉnh thoảng lại hướng về căn nhà kia phất tay: "Này! Có ai không! Có ai không hả!" Đợi đến khi chạy tới gần, anh mới phát hiện, đây là một căn nhà trúc.
Đây là một tiểu viện đơn sơ, tường vây tựa hồ dùng rào giậu làm thành, nhà trúc chỉ dùng cây trúc làm thành, dưới bầu trời tràn ngập tuyết nóc nhà đã biến thành màu trắng thuần, trong viện tựa hồ có người, anh còn có thể nghe thấy thanh âm của củi cháy "lốp bốp", Lạc Phi chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên phát hiện một người đàn ông tóc dài đang ngồi đưa lưng về phía anh bên ngoài căn nhà, bàn tay thon dài vừa vặn giơ lên, trong tay đang vê một con cờ màu trắng, tựa hồ đang chơi cờ vây, một người đàn ông tóc ngắn khác đang bung dù che cho người đàn ông này, giống như đầy tớ trung thành, mặc kệ bản thân đã biến thành một người tuyết.
Bọn họ thật quái, mặc cổ trang như trong phim truyền hình, nhất là người đàn ông tóc ngắn kia, một thân trang phục của tiểu tư, lại tóc ngắn, ngô không ra ngô khoai không ra khoai.
Người đàn ông tóc dài đánh cờ kia tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của anh, vê con cờ trong tay hơi quay đầu nhìn về hướng Lạc Phi, vừa nhìn thấy anh thì hơi giật mình, mỉm cười, tựa hồ đang oán giận lại mang theo chút cưng chiều: "Sao ngươi lại tới đây....... Nơi này thời tiết lạnh, coi chừng cóng."
Tiểu tư bên cạnh cũng đột ngột xoay đầu sang, một đôi mắt huyết hồng liền thẳng tắp nhìn về phía anh, Lạc Phi giật nẩy mình, đây...... Tiểu tư đây chẳng phải là thợ quay phim Tiểu Vương sao!
Chẳng lẽ anh và Tiểu Vương đã cùng nhau xuyên không? Không đúng, không đúng, ai xuyên không mà còn mặc áo ngủ đáng thương thế này chứ?
Người đàn ông tóc dài trước mắt này rất giống người đàn ông anh nhìn thấy trên màn hình máy tính trong phòng làm việc đài truyền hình, đều là mặc bộ áo choàng cổ quái, chỉ có điều y hiện giờ cách gần hơn, có thể nhìn thấy phối sức phức tạp trên quần áo này.
Trên cổ tay áo rộng thùng thình thêu hoa văn hình cánh hoa hồng nhạt tinh mỹ, trên đai lưng màu vàng nhạt treo một khối ngọc bội tương tự Tỳ Hưu, dưới chân mang giày vải màu đen, không nhiễm một hạt bụi, rất có phong thái phiêu dật thời Ngụy Tấn. Người đàn ông tóc thật dài không gì buộc lại, chỉ xõa dài xuống, lông mày tinh tế, mắt hoa đào hẹp dài, mặt gầy nhọn, không thể nói là anh tuấn, cũng không thể nói là dương cương, nhưng có một cỗ âm ngoan mạnh mẽ nói không rõ lại tự nhiên sẵn có.
Người đàn ông rất gầy, thắt lưng tựa hồ so với phụ nữ còn mảnh hơn, cười rộ lên gian trá như một con hồ ly, nhìn thấy Lạc Phi vấp ngã vào tiểu viện, mỉm cười, động tác vô cùng tao nhã mà thả con cờ vào trong hộp, đứng lên dùng bàn tay lạnh như băng cường thế đẩy Lạc Phi vào trong nhà, một bên còn oán giận nói: "Thân thể ngươi quan trọng, còn không mau vào nhà....... Tố Minh, Tố Tinh, còn không nhanh sang đây hầu hạ phu nhân!"
Phu nhân? Lạc Phi có chút Trượng Nhị hòa thượng sờ không được suy nghĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng về phía Tiểu Vương ở một bên cầu trợ, nhưng được đáp lại chỉ là ánh nhìn hằn thù oán hận lạnh như băng.
Rất nhanh, hai người đồng dạng trang phục tiểu tư còn chưa vào cửa, nhìn thấy Lạc Phi liền đông cứng tại chỗ, mà anh sau khi nhìn thấy hai người họ cũng sững sờ, đây là trợ lý quay phim của Tiểu Vương, một người hình như tên là Trương Minh Anh còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ đang thực tập, người kia làm công tạm năm năm cho đài truyền hình Triệu Ca.
Hai người kia cũng đồng thời biểu hiện căm thù với anh. Không đúng, đây không thể tính là căm thù, mà là...... thâm cừu đại hận gì đó, Lạc Phi mắt thấy đôi mắt ba người chậm rãi biến thành huyết hồng, tựa hồ sẽ lập tức nhào sang ăn thịt anh vậy.
Hèn nhát! Lạc Phi mày chính là một tên hèn nhát! Mày để ba bọn tao lại cho tên quái vật này làm người hầu!
Đây tựa hồ là lời hò hét đến từ linh hồn, tiếng kêu thảm thiết xảy ra bất ngờ thoáng cái nổ vang bên lỗ tai anh, khiến anh nhịn không được thụt lùi vài bước, Lạc Phi thở phì phò nhìn ba người vẻ mặt phẫn hận trước mắt, nhưng lại nghĩ mãi không ra rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến cho ba anh bạn chí cốt này hận chết anh. Quái vật.......Người hầu? Chẳng lẽ người trước mắt này là quái vật? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông tóc dài nhìn thấy tình cảnh lúc này cười cười không hề gì, dùng ánh mắt cảnh cáo quét về phía ba người, ngón tay thon dài dùng sức nắm mạch môn của Lạc Phi, tựa hồ đang xem mạch đè lên cổ tay, cuối cùng thở dài một hơi, mang theo giọng cười nhẹ nói: "Thai khí còn chưa ổn định lắm, phu nhân, ngươi phải cẩn thận chút."
Đây quả thật là giấc mộng hỏng bét nhất trong hai mươi mấy năm đời người của Lạc Phi anh. Phu nhân? Phu nhân? Lạc Phi ngốc hề hề cười, đột nhiên túm lấy áo người đàn ông tóc dài, nhìn thẳng vào mắt y hung tợn nói: "Phu nhân? Ta khinh! Với vóc người của hai ta đây con mẹ nó ngươi mới là đứa bị ta đặt dưới thân đó!"
Màu sắc đồng tử của mắt người đàn ông rất đẹp, là loại màu vàng hổ phách cực kỳ thuần túy này, nghe thấy những lời này đồng tử hơi co rút, trái lại nhe răng cười, dùng hai tay lạnh buốt thoáng đẩy Lạc Phi ra, mang theo tiếng cười sung sướng nhẹ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Phu nhân, ngươi bao nhiêu cân lượng....... Vi phu còn có thể không biết....... Ngươi ngày thường thích nhất là kẹp chặt thắt lưng ta, ngươi còn nhớ không?"
"Reng reng reng reng........ Reng reng reng reng" Chuông báo đột ngột vang lên, Lạc Phi bị tiếng vang này dọa đến thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, hai tay chống trên giường thở hổn hển vài hơi, mới phát hiện quần áo mình đã ướt đẫm, anh không nhịn được nhớ lại cảnh tượng quỷ dị trong giấc mộng nọ, nhịn không được lại nặng nề ngã xuống.
h", anh lại tỉnh dậy vào h". Ừm........Cưng ơi...... Lúc này đây mày đi Vân Nam thật sự quá mệt mỏi rồi, nằm mơ mà thôi, không có gì to tát. Lạc Phi an ủi mình như vậy, hất văng chuông báo thức còn đang vang bên cạnh bàn xuống mặt đất.
h, má Lạc đã chuẩn bị xong tất cả bữa sáng, mà Lạc Tường vừa mới chạy bộ về, một thân mùi hôi, cũng không rửa tay, nhìn thấy cái gì cũng bóc, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi mặt thối, nhịn không được vô cùng đắc ý, cười hì hì nói: "Thế nào, ông anh, đại lễ em chuẩn bị vào sáng sớm cho anh coi như không tồi chứ?"
Lạc Phi dùng ánh mắt giết người nhìn cậu, biết ngay mà, sao buổi sáng lại xuất hiện một cái chuông báo thức lạ lùng thế, hóa ra là thằng nhóc thối Lạc Tường này làm chuyện xấu, thiếu chút nữa hù chết anh! Lạc Tường cười hì hì ngậm một miếng bánh mì, rót cho mình một ly sữa bò, thuận tiện còn cố ý huých ly sữa bò của Lạc Phi một chút, lúc này mới lười biếng nói: "Đúng rồi, anh, buổi sáng em chạy đến phòng anh, anh ngay cả chăn cũng không đắp, bộ dáng tứ chi giang rộng thật khó coi...... À, đúng rồi, nhắc nhở một chút, anh trai tại sao anh cũng có bụng bia rồi, nằm trên giường bụng phơi lớn như vậy, anh nên học tập em......" Nói rồi, cậu bày ra một POSE của mấy anh chàng thể hình biểu diễn chuột hai bắp tay, "Nhìn nè, anh trai, đàn ông đàn bà đều thích em, anh đừng ru rú ở nhà nữa, ra ngoài vận động chút."
Lạc Phi trợn mắt nhìn Lạc Tường, rất nhanh Lạc Tường liền ha ha cười trở về phòng mình.
Xí! Thằng nhóc này, ngày nào đó được tặng lại nắm đấm nói không chừng có thể sửa tật cái miệng linh tinh của nó, Lạc Phi ngụm lớn uống cạn sữa bò trong ly, lại một lần nữa cúi đầu nhìn về phía bụng mình.
Ban đầu bằng phẵng còn có thể nhìn thấy một hai cây xương sườn bây giờ tựa hồ đã lớn thêm một vòng, tròn trịa như đàn ông bụng bia vậy...... Bia bọt, thật là không tốt. Lạc Phi cảm thán một tiếng, xem ra thật sự cần rèn luyện rồi.
Thời gian chơi nhàn nhã như vậy nhanh chóng trôi qua, lúc h, điện thoại của Tiểu Mẫn gọi sang.
Xong rồi xong rồi, hôm qua cứ đi như vậy con bé Tiểu Mẫn kia khẳng định sẽ tức giận, Lạc Phi bi thương thở dài một tiếng, nhấn nút nghe, chờ tới không phải là tiếng quở trách trong tưởng tượng, mà là thanh âm Tiểu Mẫn run bần bật cùng khóc nức nở: "Anh Lạc.......Huhuhuhu....... Họ đều chết hết rồi, anh Lạc!"
"Đã chết? Ai đã chết? Tiểu Mẫn, nói rõ ràng, ai đã chết?" Lạc Phi thoáng cái từ trên ghế đứng lên, vội vàng hỏi.
Tiểu Mẫn tựa hồ đã bị nước mắt nhấn chìm, thút thít nghẹn ngào nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Là anh Vương, còn có anh Triệu và tiện nhân Trương Minh Anh kia!"
Trương Minh Anh thường ngày cùng Tiểu Mẫn đối đầu, cho nên mỗi lần cô gọi hắn đều dùng "tiện nhân" mà gọi.
Lạc Phi chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi từ sau thắt lưng mình tràn tới đại não, anh há hốc miệng, hồi lâu sau mới phản ứng như vừa tỉnh ngủ nhẹ giọng hỏi: "Họ đều chết hết?"
"Đúng vậy.......Cảnh sát vừa cùng lãnh đạo nói chuyện......Huhuhu, em chạy đi nghe lén, em mới biết được, cảnh sát nói họ ít nhất cũng đã chết hai mươi mấy ngày rồi! Anh Lạc......Hay anh tới đài truyền hình chút đi! Cảnh sát cũng định tìm anh nói chuyện đó! Nói rồi, Tiểu Mẫn lại bắt đầu khóc thút thít, Lạc Phi yên lặng đặt di động xuống, khiếp sợ ngã vào trên ghế của mình.
Trời ơi....... Rõ ràng ban sáng anh còn nằm mơ thấy ba người này.......Hiện giờ.......Họ đều đã chết...... Lạc Phi chậm rãi đứng dậy, bên tai bỗng dưng hồi tưởng lại câu nói sáng hôm nay: Hèn nhát! Lạc Phi mày chính là một tên hèn nhát! Mày để ba bọn tao lại cho tên quái vật này làm người hầu!
Họ đã chết hơn ngày? Làm sao có thể! Họ rõ ràng năm ngày trước đã theo anh cùng ngồi máy bay trở về! Dọc đường còn nói nói cười cười, anh còn nhớ rõ Trương Minh Anh ở trên máy bay hung hăng kể một câu chuyện bậy khiến anh cười đến mấy ngày, làm sao có thể đã chết hai mươi mấy ngày?
Phương diện này có vấn đề......Không đúng.......Phải nói.......Hành trình đến Vân Nam lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thình lình, anh cảm thấy trong dạ dày đột nhiên truyền đến từng đợt đau đớn, Lạc Phi hít ngược một hơi lạnh, đem tay bưng kín bụng, anh có thể cảm giác được, tựa hồ trong dạ dày có một thứ gì đó đang chuyển động.
Anh run run rẩy rẩy vén áo sơ mi lên, kinh ngạc phát hiện bụng mình đang nhanh chóng bành trướng, tựa hồ bên trong có thứ gì đó như quả bóng hơi nhanh chóng bị thổi lớn, Lạc Phi đau đến lăn lộn trên đất, anh thậm chí có thể nghe thấy xương sườn mình phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, da đã thừa nhận không nổi sức dãn từ thứ trong bụng kia.
Sau đó, anh nhìn thấy trong bụng mình có một bàn tay nhỏ bé, cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, đang không ngừng duỗi về trước, tựa hồ muốn đâm xuyên da thịt anh, tức khắc sẽ phá kén mà ra.
Quỷ Anh (hạ)
Lạc Phi nghĩ mình hẳn là tuột huyết áp, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình thẳng đờ nằm trên mặt đất, anh hơi ngồi dậy, nhìn bụng mình hồi lâu không có rời mắt.
Bụng vô cùng bằng phẳng, chẳng lẽ vừa rồi anh đã té xỉu? Cho nên...... Lại mơ thấy ác mông? Một cơn ác mộng đàn ông sinh con? Trong khoảng thời gian này rốt cuộc làm sao vậy? Lạc Phi chung quy cảm thấy trong lòng âm ỉ bất an, nhưng ngẫm nghĩ tại sao mình bất an, mũi nhọn lại chỉ hướng về cơn mộng của anh.
Lạc Phi chậm rãi đứng dậy, cảm thấy cổ họng mình đều sắp bốc cháy, vội vàng chạy đến phòng bếp rót cho mình ly nước, bắt đầu suy nghĩ tiền căn hậu quả của ba cơn mộng cổ quái này.
Lần đầu tiên gặp quái mộng, là anh liên tiếp mấy ngày mơ thấy mình cùng một người đàn ông hoan ái, mình còn là người nằm dưới; Lần thứ hai nằm mơ, mơ thấy người đàn ông kia gọi mình là "Phu nhân", cùng với ba người Tiểu Vương gào thét "hèn nhát"; Ngay sau đó, vừa rồi, anh nghe được tin ba người họ đã chết, về sau...... Lại còn mơ thấy trong bụng vậy mà tồn tại một quái vật.
Lạc Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, đã h rồi, mình vậy mà đã hôn mê gần tiếng?....... Không tốt! Tiểu Mẫn có nói cảnh sát chờ ở đài mà, xong rồi xong rồi, Lạc Phi vội vàng mặc quần áo tử tế, cầm lấy chìa khóa xe, chưa đến nửa giờ liền tới đài truyền hình.
Sau khi vào phòng làm việc chuyên ngành, Lạc Phi lập tức cảm giác được bầu không khí trong phòng làm việc cực kỳ ngưng trọng, rất nhiều cô gái đều ở một bên im lặng lau nước mắt, nhìn thấy anh liền bu sang.
"Anh Lạc anh Lạc, anh biết gì chưa?"
"Nghe nói đã chết hơn ngày rồi...... Kinh khủng quá......"
"Nhưng mà anh Lạc mấy anh chẳng phải mấy hôm trước vừa đi Vân Nam trở về sao, sao lại chết hơn ngày rồi?"
Lạc Phi không có tâm tình nào cùng những người này Chu Tuyên, lãnh đạo ngành tiếp tục ngoắc anh lần nữa, anh vội vàng bước nhanh đến, gật đầu nói: "Chào lãnh đạo, tôi đã nghe nói rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
(Tiêu: Chu Tuyên là thuật sĩ của Tào Ngụy thời Tam Quốc, giỏi về giải mộng.)
Lãnh đạo ngành cũng họ Vương, người đã đến trung niên, than vắn thở dài có chút sốt ruột: "Ôi, người đang ở bên trong chờ cậu đó, gọi điện thoại cho cậu cũng không kết nối."
Lạc Phi cẩn thận gõ cửa, phát hiện là hai người đàn ông trung niên, mặc giản dị, vừa nhìn chính là thường phục cảnh sát, anh nhanh nhẹn tự giới thiệu, sắc mặt hai cảnh sát trung niên ngưng trọng, hỏi anh một đống vấn đề, kể cả chuyến công tác của họ ở Vân Nam, những người này có gì khác thường hay không, có kẻ thù gì gì đó không, hết thảy đều hỏi một lượt, đột nhiên chuyển đề tài, hỏi một vấn đề cổ quái: "Mấy ngày nay, cậu đã đi đâu?"
Lạc Phi nhíu mày, hồi lâu mới phản ứng lại ý ngầm của những lời này, cuối cùng chậm rì rì hỏi: "Không phải các anh đang hoài nghi tôi đấy chứ?" Hai cảnh sát hơi nhìn nhau, từ trong bao lấy ra ba bức ảnh, chậm rãi giới thiệu: "Qua giám định pháp y, thời gian ba người này tử vong ít nhất đã ngày, nhưng nghe ý tứ của cậu và lãnh đạo cậu, năm ngày trước các anh mới từ Vân Nam đi công tác trở về, nói cách khác, thời gian tử vong của những người này không có khả năng vượt quá năm ngày."
Lạc Phi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, đúng là vậy mà, một cảnh sát trong đó chỉ vào bức ảnh, lại nói: "Đây là chúng tôi ở nhà Trương Minh Anh, cũng chính là bức ảnh chụp hiện trường phát hiện vụ án, cậu xem bức ảnh này, cậu có thể nghĩ tới gì?"
Trên bức ảnh này không có cảnh tượng máu me gì, chỉ có hai chữ to dùng máu viết xuống trên tường: Hèn nhát.
Tim Lạc Phi siết chặt, nhìn bức ảnh miệng nói không nên lời, cảnh sát kia thừa thắng xông lên, lại lấy ra bức ảnh chụp ở nhà quay phim Tiểu Vương, giả vờ gắt gao nhìn anh, tựa hồ đang nhìn thấu từng loại tâm tình của anh, anh vừa nghiêng đầu nhìn, vẫn là chữ to dùng máu viết trên tường, chỉ có điều lúc này đây là ba chữ: Mày là kẻ.
Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim trong ngực mình đều sắp nhảy ra ngoài, trong đầu hiện lên ánh mắt oán hận của ba người trong giấc mộng, anh cảm thấy mình tựa hồ có thể đoán được, trong những lời này, còn khuyết thiếu chủ ngữ. Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát, phát hiện cảnh sát cũng thẳng tắp nhìn lại anh, Lạc Phi chỉ có thể khô khốc hỏi: "Đây là......?"
Cảnh sát cầm bức ảnh kia cười, lại chẳng biết từ đây lấy ra bức ảnh thứ ba chụp ở nhà Triệu Ca, Lac Phi vừa thò đầu nhìn, lập tức như tránh ôn dịch mà hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau mấy bước, hét lớn: "Không thể nào!"
Trên bức ảnh cuối cùng, chính là dùng máu viết thật to hai chữ "Lạc Phi".
Lạc Phi chỉ cảm thấy cả người đều đang phát run, anh rốt cuộc đã hiểu được, ba bức ảnh tổ hợp cùng một chỗ, chính là: Lạc Phi mày là kẻ hèn nhát! Một cảnh sát khác nhìn thấy bộ dáng của anh thì cười, tựa hồ vì đã tóm được kẻ tình nghi mà cao hứng, như có như không hỏi: "Bây giờ, cậu có thể theo chúng tôi quay về cảnh cục điều tra không?"
Trời ạ, những người này nhất định đã xem mình là đối tượng tình nghi......Lạc Phi lắc lắc đầu, cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười: "Tôi bị oan, việc này...... Thật sự quá quỷ dị...... Tôi mấy ngày nay đều một mực ngủ ở nhà mà!" Nói tới đây, anh thoáng khựng lại, anh tựa hồ đã hiểu được, phương diện này tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: "Họ...... Chết như thế nào?"
Ba người họ tự sát mà chết, phương thức tự sát còn cực kỳ thống nhất, tất cả đều dùng dao gọt trái cây dài nhỏ cắt đứt tất cả động mạch trên người mình, mất máu mà chết.
Hồi tưởng lại hành trình Vân Nam một tháng trước, cũng chính là sau lần tiến vào hang đá vôi kia anh liền không còn ký ức gì nữa, vậy tất cả mọi chuyện khẳng định phát sinh trong hang đá vôi.
Hiện giờ, điểm đáng ngờ duy nhất của cảnh sát chính là, tại sao người chết chưa tới năm ngày, thi thể vậy mà đã thối rữa thành bộ dáng hai mươi mấy ngày? Hơn nữa trên tường còn viết: Lạc Phi mày là kẻ hèn nhát?
Lạc Phi có chút thất hồn lạc phách, tất cả những việc này khẳng định có liên quan đến chuyện đã xảy ra trong hang đá vôi, trong cục cảnh sát tường tận ghi chép khẩu cung, lái xe mất hồn mất vía về tới nhà trọ của mình, trong lúc đó thiếu chút nữa tông phải một con mèo chạy vội qua đường.
Nhà trọ vẫn là bộ dáng hôm qua khi rời đi, quần áo bẩn và vớ thối gì gì đó của mình vẫn nằm bừa bộn trên đất, Lạc Phi cảm thấy ngực tựa hồ lấp kín một tảng đá lớn, nhìn thấy mặt đất bừa bộn như vậy mà buồn lòng vô cớ, đang khi dọn dẹp, cơn đau lại tới.
Lần này không giống giấc mơ lần trước, nếu như nói đau đớn của lần mơ trước ngực như tảng đá vỡ, vậy lúc này đây quả thực chính là xác thịt chắn tàu lửa, anh nghe thấy thân thể mình lại phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt rõ ràng, tiếng xé rách, tiếng phá vỡ, khiến anh đau đớn khó nhịn.
Lạc Phi thử gõ cửa, nhưng vô lực để làm, thứ trong bụng tựa hồ liều mạng muốn thoát ra, dùng hết sức xé rách da và nội tạng của anh.
Bàn tay trẻ sơ sinh nọ cũng đã ra ngoài, lúc này, Lạc Phi chỉ có thể trợn to hai mắt, nhìn bàn tay nọ cách lớp da, không ngừng giơ lên hạ xuống, anh có thể cảm giác rõ rệt, trung tâm thân thể truyền đến một trận kỳ quái, nhưng nghe không rõ ràng lắm tiếng xé rách, còn có một tiếng "răng rắc".
Không thể hoảng...... Không thể hoảng...... Thứ trong bụng kia đã đá gảy xương rườn anh, đau đớn khiến ý thức của anh vẫn duy trì tuyệt đối thanh tỉnh, Lạc Phi một bên gào khóc một bên nhìn bụng mình, nỗ lực muốn bò về hướng điện thoại di động, thình lình, anh cảm giác phía sau đột nhiên thổi qua một trận gió lạnh, một trận tiếng ong ong ù tai, trước mặt anh đột ngột xuất hiện ba người.
Đó là quay phim Tiểu Vương, trợ lý Triệu Ca cùng với Trương Minh Anh đối đầu với Tiểu Mẫn, sắc mặt ba người dị thường tái nhợt, khóe mắt đỏ bừng, mặc phục sức tiểu tư trong giấc mộng của Lạc Phi, chằm chằm nhìn thẳng vào Lạc Phi, không có chân, giống như một quả bong bóng, lơ lửng trong không trung.
Họ không phải đã chết rồi sao! Lạc Phi bị ba con quỷ đột ngột xuất hiện dọa sợ đến lùi về sau một chút, đầu trực tiếp đập vào chân bàn trà, lại đột nhiên cảm giác mình có chút thở không nổi, anh ho khan một tiếng, hộc ra một búng máu.
Mộng không ngờ là sự thật! Ba người mặc dù đối với Lạc Phi vẻ mặt tức giận, nhưng lại cung kính quỳ xuống, hướng bụng của Lạc Phi dập đầu lạy ba cái, cùng kêu lên nói: "Cung nghênh chủ nhân hàng lâm."
Chủ nhân? Chẳng lẽ người đàn ông tóc dài trong mộng kia cũng sẽ xuất hiện sao? Lạc Phi hét lên một tiếng, cảm thấy bụng mình phát ra một trận đau buốt, một hài nhi.......Hài nhi trắng trắng tròn tròn....... Đang từng bước một mấp máy từ trong bụng mình phá da mà ra, anh có thể rõ ràng cảm giác được tiếng máu mình chảy, từng dòng từng dòng máu đỏ đen, từ trong thất khiếu của anh chảy ra
Hài nhi chậm rãi từ trong thân thể anh bò xuống, bỗng dưng biến lớn, chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt sinh trưởng thành một chàng thanh niên tóc dài, mặt mũi chàng trai cùng người đàn ông tóc dài anh gặp trong mộng giống nhau như đúc, chỉ có điều lúc này đây không mặc quần áo, trần truồng từ trên cao nhìn xuống mình.
Quái vật! Y là một quái vật! Chính mình vậy mà đã sinh ra một quái vật!
Lúc này Lạc Phi đã suy yếu nói không nên lời, lỗ hổng bị xé rách trên bụng thoáng cái lại khép vào, nhưng anh vẫn cảm thấy mệt mỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người này bế mình lên, quái vật hơi nở nụ cười, hạ lệnh với ba người đang quỳ: "Ừm...... Các người đều thấy đó, nếu ta đã sống lại, vậy dựa theo ước định, tiễn các ngươi vào con đường luân hồi kia, được chứ?"
Ba người vừa nghe liền mừng rỡ, trong thanh âm nói chuyện khó nén vui mừng, chỉ nghe họ nhất tề nói: "Cám ơn chủ nhân cám ơn chủ nhân!" Nói rồi, ba người lại chậm rãi không thấy đâu nữa, biến mất tại chỗ.
Con đường luân hồi? Đầu thai sao? Lạc Phi có chút khó hiểu, người đàn ông lại cúi đầu cười, thấp giọng nói: "Ngươi quên rồi? Lúc đầu chính là ngươi cầu khẩn ta tha mạng cho ngươi, nói bên ngoài còn có ba người dâng cho ta hưởng dụng mà."
Việc này....... Là chuyện gì xảy ra?
Lạc Phi ho khan vài tiếng, vừa rồi cái loại sinh sản trái quy luật tự nhiên này đã hao sạch nguyên khí của anh, anh chỉ cảm thấy tử vong đã cách anh rất gần, không ngờ tới người đàn ông này lại bế anh trở về giường, để anh ngồi khoanh chân trên thân thể người đàn ông.
Người đàn ông kia thoáng vọt vào, Lạc Phi hít ngược một hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy mình căn bản không có sức lực đẩy y ra, người đàn ông vươn lưỡi liếm khuôn ngực trần trụi của anh, tăng nhanh tần suất, mỗi một lần tiến vào đều khiến cho thân thể Lạc Phi kịch liệt run rẩy, anh cong thẳng thắt lưng, lại đột nhiên cảm giác sức lực của mình trở về, thuận tiện...... Cũng nhớ lại bên trong hang đá vôi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong hang đá vôi kia, anh không nghe lời khuyên can của người dẫn đường, cố ý vào hang đá vôi thăm dò, sau đó anh liền gặp người đàn ông này, không...... .Là con quỷ này...... Dịu dàng bảo anh lựa chọn: Chết hoặc làm cho y vài chuyện.
Cảnh tượng người dẫn đường bản địa kia nháy mắt đã bị con quỷ trước mặt này giết chết, tứ chia chia lìa máu tươi chảy đầy đất khiến anh thét thành tiếng, khi ấy anh chỉ có một ý niệm trong đầu, anh phải sống sót, chỉ có thể lựa chọn làm vài chuyện cho con quỷ này.......Con quỷ này yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất, y cần người hầu, cho nên Lạc Phi đã lựa chọn....... Để đồng nghiệp còn lại của anh đảm đương bia đỡ đạn, thứ hai, y cần một thân xác, cho nên Lạc Phi sinh cho y, vậy chuyện thứ ba là gì đây?
Lạc Phi bị người đàn ông mạnh mẽ va chạm ho khan vài tiếng, tiếng nói đứt quãng hỏi: "Vậy...... A a...... Không nên chạm vào đó..... Chuyện thứ ba rốt cuộc là gì đây?....... ha ha...... Ừm!...... Khi nào thì tôi cũng có thể được giải thoát như họ đây?"
Người đàn ông cong khóe miệng cười cười, tóc chậm rãi biến dài, tựa như có tri giác như xúc tu vững vàng trói chặt tứ chi anh, y hừ hừ, mang theo khinh thường cùng vui vẻ nói không rõ được, lại tăng nhanh tốc độ, lãnh khốc hạ mệnh lệnh: "Nếu hết thảy những việc này đều là ngươi tự nguyện, vậy chuyện thứ ba chính là......vĩnh viễn trở thành người mang thai con ta đi, đời đời kiếp kiếp."