Khuôn mặt này méo mó, bị lõm xuống một mảng, đây chính là do Tô Bạch gây ra. Tuy rằng đây là kiệt tác của hắn, nhưng lúc này nhìn ở khoảng cách gần như vậy, sự tác động tới thị giác mạnh mẽ như này, nếu không tự mình cảm nhận sẽ không thể nào tượng tượng nổi. Tô Bạch cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người hắn dựng đứng cả lên, thực sự giống như rơi vào hầm băng. Cho dù người gan lớn hơn nữa, đối mặt với một pha kinh hãi như này cũng sẽ khơi dậy phản xạ theo bản năng của cơ thể.
“Ha ha…. Ngươi ở trong này…. Ha ha…. Thì ra ngươi ở trong này….”
Môi của nữ nhân viên văn phòng đã nát bấy, nhưng ả vẫn nhe răng ra cười. Từ trong mồm ả ta toát ra mùi hôi thối giống như mùi cá ươn, quả thực có thể khiến người ta bị ngạt chết.
“Phịch”
Nữ nhân viên văn phòng dang hay cánh tay ra nắm lấy chiếc giường, cả chiếc giường bị ả ném bay đi. Tô Bạch lập tức lăn một vòng trên đất rồi bật dậy, đúng lúc này nữ nhân viên văn phòng bổ nhào về phía hắn.
“Ahhhhhhhhh!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Tiếng thét này không phải do Tô Bạch, mà do nữ nhân viên văn phòng phát ra.
Lúc này, người phụ nữ kia đã quay trở lại, đứng bên cạnh nàng còn có một người đàn ông với khuôn mặt già nua. Một nam một nữ, mỗi người giữ chặt lấy một chân của nữ nhân viên văn phòng rồi treo ngược ả ta lên.
Người phụ nữ và lão đầu kia cũng không phải loại nhân vật dễ chơi, khi Tô Bạch bật đèn pin trong tay lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ và lão đầu. Khuôn mặt cả hai người đều xanh lét, thân thể rõ ràng giống như chiếc tủ lạnh đang mở ra, không ngừng tuôn ra khí trắng dày đặc.
Đều là quỷ.
Không đúng!
Đều là thứ quỷ quái.
Tô Bạch hít sâu một hơi, hắn đang cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Hắn là một người rất bình tĩnh, dù là lúc kiểm tra, hay lúc nói chuyện yêu đương hoặc là lúc giết người, hắn đều bình tĩnh như vậy. Nhưng mà, đối mặt với loại chuyện vượt ra khỏi phạm trù suy nghĩ của người thường như này, muốn tiếp tục giữ được trạng thái bình tĩnh tuyệt đối ấy, quả thực rất khó khăn.
Hơn nữa, Tô Bạch thực sự không biết phải làm gì lúc này.
Người sống không biết phải làm gì, nhưng mà người chết lại biết.
“Lửa, lửa, đốt ả ta đi, mau đốt ả!”
Người phụ nữ vừa giữ chặt chân nữ nhân viên văn phòng, đồng thời hô to lên với Tô Bạch.
Lúc này, nữ nhân viên văn phòng không ngừng giãy dụa, khiến cho người phụ nữ và lão đầu đã có chút gắng sức. Rõ ràng sắp không thể khống chế được nữ nhân viên văn phòng nữa rồi. Mặc dù hai chân ả ta bị treo ngược lên, hai tay cũng không thể chạm đất, ngay cả đầu cũng vậy, nên khiến ả ta không thể di chuyển được. Nhưng ả ta bắt đầu điền cuồng cắn xé thân thể người phụ nữ, hai tay ả liều mạng giữ chặt lấy hai chân người phụ nữ.
Ở ngay trước mắt Tô Bạch, hai chân của người phụ nữ đã bị xé đi một mảng da thịt, bụng dưới cũng bị cắn thủng một lỗ lớn, một đoạn ruột đen thui cũng lòi cả ra ngoài.
Lúc này thân thể người phụ nữ đã bắt đầu run lên, tuy rằng nàng đã là người chết, nhưng sự thừa nhận của thân thể cũng có giới hạn. Hơn nữa nữ nhân viên văn phòng rõ ràng lợi hại hơn, trên móng tay ả còn toát ra khói đen, ả chộp thẳng vào phía sau lưng người phụ nữ, thân thể người phụ nữ giống như bị đốt cháy.
Lão đầu ở bên cạnh há mồm, lộ ra hàm răng đen sì, hai tay ông ta ôm lấy hai chân nữ nhân viên văn phòng, dường như muốn xoay ả ta quay về phía mình.
Rõ ràng, lão đầu không muốn để người phụ nữ bị nữ nhân viên văn phòng cắn xé mà chết.
“Lửa, lửa, lửa!”
Ánh mắt Tô Bạch nhanh chúng nhìn quanh một lượt, sau đó hắn nhìn thấy ở góc tường có một chiếc bếp gas cũ, hắn liền lao thẳng qua rồi bật bếp ga lên.
“Tạch tạch…”
“Tạch tạch…”
“Tạch tạch…”
Tô Bạch không ngừng bật bếp, nhưng mà bật mãi vẫn không thể cháy được, bếp gas cũng chẳng bắn ra tia lửa nào.
Hắn ngoảnh đầu nhìn sang bên kia, lão đầu đã bị nữ nhân viên văn phòng cắn cho không thành hình dạng, thân thể ông ta dường như sắp không xong rồi.
“Đáng chết!”
Tô Bạch ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy bình gas rồi lắc liên tục, sau đó hắn đứng dậy bật bếp.
“Tạch tạch…”
Lửa, lửa!
Cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên rồi.
Tô Bạch lập tức xoay người, trước đó hắn thấy ở dưới gầm giường có rất nhiều biểu ngữ và giấy báo, hắn nhớ rất rõ ràng. Lúc này lắn lập tức chạy nhanh qua đó nhặt biểu ngữ và giấy báo lên, sau đó giơ lên phía trên bếp gas bắt đầu châm lửa, tiếp đó hắn lao thẳng về phía nữ nhân viên văn phòng.
Lúc này, Tô Bạch cũng chẳng để ý điều gì nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đám lửa này có thể thể gây tổn thương đến hai con quỷ được coi như trợ thủ của mình hay không, hắn ném thẳng tấm biểu ngữ và đống giấy báo đang bốc cháy đi.
Nhưng mà sự việc xảy ra trước mắt lại khiến Tô Bạch vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ và lão đầu kia rõ ràng rất sợ lửa, hơn nữa khi ngọn lửa rơi vào trên người, bọn họ cũng phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng bọn họ lại chủ động kéo tấm biểu ngữ đang bốc cháy lên người mình, sau đó dùng cơ thể mình ôm chặt lấy nữ nhân viên văn phòng.
Bọn họ muốn đồng quy vu tận với nữ nhân viên văn phòng.
Rốt cuộc bọn họ có thâm thù đại hận gì, thực sự ngay cả chết đi làm quỷ rồi cũng không buông tha cho đối phương.
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt người phụ nữ và lão đầu, đầu Tô Bạch khẽ run lên một cái, người phụ nữ và lão đầu này, bản thân mình chắc chắc đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng lúc này không thể nào nhớ ra.
“Ah ah ah ah!!!!!!!!!!”
Nữ nhân viên văn phòng liều mạng giãy dụa, ả ta sợ lửa, nhưng mà người phụ nữ và lão đầu bên cạnh vẫn gắt gao ôm chặt ả, cuối cùng, cả ba người đã chết cùng bốc cháy, ánh lửa phát ra một màu xanh quỷ dị.
“Phịch!”
Tiếng kêu thảm cuối cùng vẫn còn vang vọng ở bên tai, trên mặt đất chỉ còn lại ba đám tro màu đen.
Lúc này, âm thanh trong radio lại vang lên, lần này Tô Bạch không ở trong xe nữa, hắn đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang, nhưng mà giọng nói trong radio vẫn rất rõ ràng, thậm chí Tô Bạch cảm thấy cho dù mình bịt chặt hai tai lại cũng chẳng có tác dụng.
“Thưa các bạn thính giả, về kết thúc của câu chuyện lần này, tôi chỉ muốn nói, thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Được rồi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe chương trình ‘Phát thanh khủng bố’ ngày hôm nay, chúng ta sẽ gặp lại trong chương trình lần sau.
Các bạn thính giả muốn cập nhật những thông tin mới nhất của chương trình Phát thanh khủng bố có thể theo dõi wechat của chương trình, bạn hãy ấn vào chữ ‘thêm bạn bè’ ở góc phải phía trên màn hình, ID wechat là kongbu, nói không chừng, nhân vật chính của câu truyện lần sau sẽ là bạn đó.”
Giọng nói trong radio vừa biến mất, Tô Bạch liền cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, ngay sau đó cả người hắn liền đổ gục xuống đất, đợi đến khi hắn mơ màng tỉnh lại, chợt kinh ngạc phát hiện mình đang nằm ở cửa hộp đêm Nhiên Tình, hắn lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh không thấy dấu vết của chiếc xe kia.
“Đã có tài xế nhận được yêu cầu gọi xe của ngài, ngài vui lòng đợi trong chốc lát.”
Điện thoại chợt vang lên tiếng nhắc nhở của phần mềm gọi xe, Tô Bạch lập tức giơ điện thoại lên, chăm chú nhìn thời gian. Hắn rất nhạy cảm với thời gian, dù sao tối nay tới hộp đêm này với mục đích giết người, cho nên hắn phải nắm chặt từng giây, từng phút, nếu không sẽ tự hại chính mình.
Nhưng mà, thời gian hiển thị trên điện thoại, rõ ràng là lúc mình vừa mới ra khỏi hộp đêm Nhiên Tình, cũng là lúc mình vừa đi ra từ cửa ngách chuẩn bị gọi xe rời đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bản thân mình trước đó đã nằm mơ hay sao?
Tô Bạch cúi đầu tự nhìn mình, phát hiện trên người mình không hề có một vết thương nào, quần áo cũng nguyên vẹn, không bị rách, không hề có bất cứ vết thương nào, hắn quan sát toàn thân, thực sự rất giống như mình vừa có một giấc mơ.
Nhưng mà, thật sự có thể là mơ sao?
Giấc mơ chân thật đến như vậy?
Bởi vì mình vừa mới giết nữ nhân viên văn phòng, liền mơ thấy đối phương tìm mình đòi mạng sao?
Trong lúc mạch suy nghĩ của Tô Bạch đang bị rối loạn, một chiếc BYD dừng ở trước mặt hắn, tài xế với ánh mắt ngái ngủ hạ cửa kính xe xuống, nói với Tô Bạch:
“Cậu dùng Didi gọi xe đúng không?”
Đây không phải người tài xế ở trong mơ, người tài xế này nhìn qua khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt hơi gầy, không giống với tài xế lái xe đụng chết người ở trong mơ.
Tô Bạch ngẩn người giây lát, lúc này hắn cơ bản đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Không cần biết những gì mình trải qua trước đó có phải là một giấc mơ hay không, lúc này mình còn ở đây sẽ rất nguy hiểm. Hắn lập tức lên xe, lần này hắn ngồi ở ghế sau.
Tài xế khởi động xe.
Tô Bạch cầm lấy điện thoại, trong đầu đột nhiên xuất hiện ID webchat mà chương trình phát thanh khủng bố đã nói, hắn mở wechat của mình ra, ngón tay ấn vào chữ thêm bạn bè ở phía trên góc phải màn hình, nhập vào chuỗi ký tự: kongbu, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, rồi ấn vào nút tìm kiếm.
Tiếp sau đó, lồng ngực Tô Bạch chợt nghẹn cứng lại, kết quả tìm kiếm thực sự hiện ra một nick wechat.
Đây không phải mơ, thực sự có khả năng không phải là mơ.
Tô Bạch ấn vào chữ thêm bạn.
“Chào mừng ngài đến với wechat công cộng của Khủng Bố Phát Thanh, trở thành thính giả của chương trình chúng tôi, chúng tôi bày tỏ lòng chân thành, mong rằng ngài có thể sống lâu hơn một chút, để cống hiến cho Khủng Bố Phát Thanh nhiều tiết mục đặc sắc hơn nữa”
Đây chắc là trả lời tự động.
Tô Bạch mở ra mục lịch sử tin tức, ngay sau đó hắn nhìn thấy tin đầu tiên trong mục lịch sử, mới vừa đăng mười phút trước, sau khi ấn vào xem, cả người Tô Bạch lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Đây là một tấm hình, bên trên có chữ viết, nói về một câu chuyện cổ quái, người trong hình chính là hắn, cùng với người tài xế đụng chết người bỏ chạy. Nhìn xuống dưới cùng, Tô Bạch thấy ba tên quỷ ôm nhau chết cháy thành một đống tro bụi, trên hình còn ghi một hàng chữ lớn bằng máu “Thiện ác cuối cùng cũng có báo”. Bức hình phía dưới là người tài xế chết thảm ở trong xe, toàn thân bị vặn vẹo bẻ gập, rõ ràng bị hành hạ đến chết. Ở góc bên phải phía dưới tấm hình có nửa khuôn mặt cô gái âm trầm, thoáng ẩn thoáng hiện.
Cả người Tô Bạch như rơi xuống hầm băng.
Tất cả mọi thứ vừa rồi, không phải mơ!
Thực sự không phải mơ!
Lúc này radio trên xe đột nhiên vang lên tin tức giao thông.
“Vừa rồi ở đường Thanh Dương trong thành phố xảy ra một vụ tai nạn ô tô, một chiếc Audi đâm vào chân cầu, các bộ phận liên quan đã kịp thời tới hiện trường để xử lý. Xin nhắc nhở tài xế, ban đêm lái xe phải vô cùng cẩn thận, không nên lái xe trong tình trạng mệt mỏi, tinh thần không tỉnh táo và hãy biết trân trọng tính mạng”
“Đường Thanh Dương cách chúng ta cũng không xa” Tài xế chở Tô Bạch mở miệng nói.
Khoảng năm phút sau, kênh giao thông lại phát một tin tức:
“Sau khi điều tra, chiếc xe Audi xảy ra tai nạn ở đường Thanh Dương, chính là chiếc xe đã gây tai nạn ở đường Hồng Phổ sau đó bỏ chạy. Sau khi chiếc xe đâm phải một cô bé ở đường Hồng Phổ, tài xế đã lái xe bỏ chạy. Theo như cảnh sát suy đoán, tài xế trong lúc bỏ chạy, tinh thần rơi vào trạng thái hoảng hốt, trên đường bỏ chạy đã xảy ra tai nạn”
“Báo ứng, đúng là báo ứng mà” Tài xế vỗ đùi than thở.
Hắn không nhìn thấy, hành khách ngồi phía sau hắn, sau khi nghe được tin tức này đã toát ra mồ hôi lạnh.