DP và TA đi đến dãy hàng nặn đất sét những hình thù con thú trông rất đáng yêu. Anh tiện tay chọn trong những con vật đó là một chú thỏ bên rìa như không được người mua chú trọng đến,đặt thỏi bạc nhỏ lên trên cho ông cụ kia.
-"Ngươi thích thỏ chứ?"-DP đi lên trước bỏ khuôn mặt đang thích thú nhìn mấy con vật kia.
-"Vâng."
-"Lúc trước đã có người kể cho ta nghe rằng....."-DP nhớ lại kỉ niệm ấy. Một cô gái với chú thỏ nhỏ bên cạnh,dưới muôn ngàn vì sao.
"Lúc trước,thỏ là đại diện cho sự hạnh phúc thay vì chú chim bồ câu. Một đôi uyên ương đã bảo vậy. Bởi vì họ gặp nhau,đến với nhau là vì nhờ những chú thỏ đáng yêu ấy. Nhưng lại có người nói với họ rằng. Nếu gặp thỏ mà đến được với nhau thì sẽ không sống với nhau đến trọn kiếp được."
-"Đúng vậy.......họ đã phải chia xa mãi mãi. Tất cả là vì duyên số không dài,không đủ trải đường cho họ đi đến suốt đời."-DP nhìn đôi mắt của chú thỏ kia. Tất cả là vì mình không đủ duyên số. Nhất định ta sẽ tìm lại nàng.
TA đứng đấy nhìn DP,nghe câu chuyện của anh. Nó ngẫm nghĩ thấy được tâm tình của anh.
-"Không lẽ là chuyện tình của người ư?"-Nó buộc miệng hỏi những gì mình suy nghĩ trong lòng. Nói đúng hơn là của mình nhìn thấy.
-"Ha...ha..ha.....ta bịa chuyện đấy. Trước giờ,bồ câu luôn là sự hạnh phúc trong tình yêu mà."
TA e thẹn đỏ mặt không dám nhìn DP.
Mãi một lát sau mới để ý là mình đang đứng trước kỉ viện lớn nhất nơi này. Nó bỗng thấy hình ảnh của một người con gâi mà dường như mình đã quên mất. Bích Liên tỷ không biết ra sao rồi?
-"Ta về thôi."
Nó nán lại nhìn anh với ánh mắt thiết tha.
-"Dương Phong hoàng tử xin người đợi một lát. Tôi có thể đi gặp một người được không ạ?"
-"Gặp ai?"-DP nhìn vào kỉ viện kia.-"Ở trong này sao?"
TA lập tức gật đầu cười vui vẻ với anh.
-"Là nữ nhi ngươi vào đây không sợ sao?"
TA xoay một vòng cho DP nhìn.
-"Hiện giờ tiểu nữ là một nam nhân đấy."
-"Nhưng cũng không được."-DP kiên quyết.-"Người hầu của ta vào kỉ viện,chủ nhân cũng mang tiếng."-Nói rồi DP nắm lấy tay TA kéo đi.
TA dừng chân,không bước. Như rất cương quyết muốn vào gặp người con gái đấy.
-"Tiểu nữ xuất thân từ đây ạ."
.............................
Quản gia Minh bước vào nhà. Trong người dâng lên cảm giác khó chịu không một lí do. Bước lên lầu,cánh cửa rất lạ nhưng cũng rất thân quen hiện lên. Đã lâu lắm rồi,hắn không đứng trước căn phòng này. Chiếc chìa khóa bật nhẹ,cánh cửa bung ra. Một không gian u sầu hiện lên. Hắn ghét như thế này. Nhưng hắn không chối bỏ không gian này.
Cửa sổ ở nơi xa xôi kia. Một người con gái với mái tóc đen dài,ánh mắt long lanh nhìn ra bên ngoài như đang trông chờ,nói đúng hơn là thèm khát gì đó. Chính là sự tự do. Nếu có một điều ước.Cô chỉ ước được tự do.
Quản gia Minh đứng phía sau cô gái,dang rộng đôi tay ôm lấy cô.
-"Hôm nay tôi gặp người thân của em."-Q.g Minh cười nhạt.-"Mình đón nó về ở chung nhé."
Ánh mắt của cô rụ xuống. Cô không thể mở lời nói với hắn ta được. Cô hận hắn....đến tận xương tủy. Suốt đời này,cô sẽ không nói chuyện với hắn.
...........................................
DP như loáng thoáng bên tai khi nghe TA xuất thân từ kỉ viện này. Đáng lí ra,anh phải tìm hiểu sớm về nó chứ. Dường như,anh e ngại buông lỏng tay nó ra. Nó không chần chừ xoay đi,bước theo hướng cổng sau của kỉ viện.
-"Đừng ở đó quá lâu."-DP cất tiếng với hơi thở nhịp nhàng.-"Ta ở ngoài này đợi."
TA nghe vậy,trong lòng có cả, giác lân lân như thể mình không hề tủi thân.
-"Tiểu nữ sẽ ra sớm thôi ạ."-Ta bước đi nhẹ nhàng.
DP đứng đó nhìn hình bóng nó bước đi. Kỉ viện hiện rõ lên,ánh sáng của những chiếc lồng đèn kia hắc vào. Nơi chứa những thú vui,nhộp nhịp và đầy nhục nhã này,muội đã bước ra sao?