BQ xoay sang TA đang nằm trong phòng bệnh. Hắn nhớ đến những kí ức kia. Hằng ngày,hắn luôn nói yêu nó,hằng ngày mang hoa hồng đến thăm nó,hằng ngày ngắm nhìn nó. Nhưng hôm nay,hắn quên rồi. Quên đến nỗi,hắn quên nói nó mau khỏe cũng không có,hoa hồng héo đến mức như hạn hán kéo đến không còn gì sống nổi,còn bây giờ hắn cũng không biết nó ốm hay mập ra sao,khuôn mặt đã xuống cấp bao nhiêu?
Nhưng mà...
Hắn chỉ ngượng ngịu dật lấy điện thoại rồi rời đi. Không một lời xin lỗi,không một ánh mắt hối hận. MT xót lòng nhìn TA. Em không ở trong cuộc chuyện tình cảm này nhưng em biết xót. Đúng rồi,con người có thể thay đổi mà,có thể quay lại với tất cả mà. Vả lại anh ấy và chị có là gì của nhau đâu. Chị đã đồng ý làm người yêu anh đâu. Anh làm vậy là đúng rồi. Đúng rồi,em xin lỗi chị.
...
BQ lang thang trong dòng phố kia một mình với chiếc áo sơ mi đó. Bây giờ,hắn không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ muốn ở một mình,yên tĩnh để cảm giác lạ lẫm.
Hắn chọn một chỗ ngồi sau bãi cỏ mà mình và TA hay đến để ngắm sao. Nằm ngửa xuống nhìn lên bầu trời với hàng vạn ngôi sao đó.
-"Ngôi sao này là của mày."-TA chỉ vào ngôi sao sáng thứ hai bên tít kia.-"Còn ngôi sao kia là tao."-Một ngôi sao sáng khác bên này là ám chỉ xuống mình.-"Mặc dù ở cách xa nhau. Nhưng tao và mày vẫn luôn tỏa sáng cùng nhau,cùng tâm trạng và hiểu nhau. Đó là tao và mày."
Hắn quay sang nhìn khuôn mặt nó cười hiền.
-"Tao thì nghĩ khác."-Hắn nhắm lấy một ngôi sao nhỏ bé nhất nhưng lại ở gần ngồi sao của nó.-"Tao sẽ là ngôi sao kia. Nhỏ bé đó thôi. Nhưng luôn muốn ở bên cạnh mày,bảo vệ mày. Chả phải mẫu người mày thích là sẽ bảo vệ mày đến suốt cuộc đời đấy sao?"
Bỗng nhiên hắn thấy trống trải khi nhìn lên những ngôi sao đó. Không thấy hai ngôi sáng nhất hay nhỏ bé nào nữa. Chúng đều nhau cùng thắp sáng. Những ngôi sao có thể đều nhau sáng,cũng có lúc nhỏ bé hay to lớn. Con người cũng vậy,họ cũng cps thể cùng nhau sát cánh hoặc là đột nhiên trở nên nhỏ bé hơn người kia mà dừng lại ở thời điểm nào đó mà con người không thể biết được mình có thể thay đổi nhanh đến mức nào.
Mỹ Diệu nằm bên cạnh hắn cười nhẹ nhàng đưa tay lên tạo thành ô vuông rất đẹp lưu luyến.
-"Xã hội rộng như thế bầu trời. Còn cuộc đời mình chỉ trọn vẹn như ô vuông này thôi này."
-"Mỹ Diệu à.....bây giờ tao đang yêu ai?"-BQ thở dài nhìn cùng MD.
-"Mày cứ thử nghĩ nếu Thục Anh không thể tỉnh lại được nữa thì sẽ như thế nào? Mày có đau lòng hay không thôi. Chỉ lấy như thế mà xác định tình cảm của mình."
Rồi MD cũng biến mất. BQ là vậy,lúc mệt mõi nhất. Luôn tạo cho mình một ảo giác để chuyện trò và đó là Mỹ Diệu.
............................................
MH nhấn chuông liên hồi trước nhà q.gia Minh. Đối với người thông minh như anh,tìm một căn nhà như thế này giữa thành phố mà không cần sự giúp đỡ của ai thì quá giỏi rồi.
-"Mau mở cửa đi."-MH tức tối đá vào cánh cổng gây ồn ào lên.
Một cậu nhóc trạc tuổi bước đến mở cửa ra nhìn anh vài phút rồi nhẹ nhàng đưa lên không trung một phong bì. Là Nhật Vũ.
-"Quản gia Minh bảo ngươi làm rất tốt. Đây là số tiền thưởng......"
Chưa kịp nói hết câu,anh vớ lấy tung ra những sấp polime kia.Nắm chặt cổ áo NV lên với ánh mắt lửa đỏ.
-"Mày nghĩ tao đang đùa đấy à? Tao đến đây không phải nhận tiền mà là gặp người....gọi tên khốn kia ra đây."
NV cười khinh bỉ gỡ tay MH ra chỉnh sửa lại quần áo của mình?
-"Chị ngươi chết rồi."
-"Cái gì?"-Nói rồi MH bức xúc chạy đến thì bị hàng loạt người khác chặn lại ném ra ngoài cổng.
-"Chấp nhận việc chị ngươi đã chết rồi đi."-Cánh cổng khép lại che đi tia hy vọng của anh.
Anh ngồi thẫn thờ trước cánh cổng ấy. Cứ tưởng rằng sẽ được gặp lại chị. Cứ tưởng rằng còn chút hy vọng nào ngờ....nào ngờ tất cả cũng chỉ là giả dối. Anh úp mặt vào tay nức nở.
-"Chị ơi....."-Đau đớn chạy từng giọt nước mắt gọi lên.
...
Phía trên nhà,ánh mắt đỏ hoe của cô nhìn xuống đứa em trai kia. Cô biết rồi,chị đây Minh Hoàng à. Chị xin lỗi,chị không giúp gì được em cả. Chị sai rồi. Ngày ấy,chị không nên bỏ đi. Chị phải ở lại với em. Chị sai rồi.
-"Minh Hoàng....chị đây....chị đây...."-BL nấc lên,tay che miệng nhìn anh.
.......................................
Vân Hy vịn tường nhìn trong phủ. Ở đâu cũng có người đi,làm sao mà vào đây. Nhỏ cắn chặt môi không biết mình phải làm sao nhưng nghĩ đến những lời đe dọa của quản viên kia đành không kìm được sự đè nén.
Sụp.
Cuối cùng thì nhỏ cũng nhảy qua được tường của phủ hoàng tử Bá Quyền. Đành làm liều một lần. Nhỏ dùng tay đào bới một hố nhỏ dưới gốc cây anh đào này,bỏ lá thư ấy vào hố,cố tình chôn nhưng vẫn để lộ chỉ ám hiệu.
-"Tôi xin lỗi..."
........
-"Bảo người của ông dừng thủ đoạn khử tên Bá Quyền kia đi. Sống như thế này,ta thấy cũng tốt rồi."-Trắc Phòng đọc vài cuốn sách nói nhỏ với hai viên quan ấy.
-"Người đang nghĩ gì vậy ạ? Nếu như mình không làm như thế thì dòng tộc của chúng ta làm sao có thể đứng vững được. Bọn thần không muốn cứ mãi cúi đầu với những kẻ bậc quân thần ngang hang được."
-"Các ngươi muốn chết đúng chứ?"-TP lườm sang tên vừa nói ấy.
-"Bây giờ cũng đã muộn rồi. Chắc hẳn người của thần đã làm xong việc đó rồi."
-"Người bận tâm về việc gì sao?"
TP lần này tứv giận thật sự đập mạnh bàn thở hồng hộc với ánh mắt trừng lửa.
-"Các ngươi đang xem ta là con rối đúng chứ? Muốn tạo phản thì tự đi mà làm. Cướp ngôi vua đó đi."-Hắn đứng phất dậy bước mạnh mẽ snag hai viên quan đấy.
-"Không phảo vì người đau khổ vì con bé đó đấy chứ. Một kỉ nữ đã làm động lòng người rồi à? Người đau lòng vì kỉ nữ mà quên đi dòng tộc chúng ta ư?"
TP dừng bước đứng ngẫn ra khi nghe câu nói đó. Phải,ta đau lòng vì cô gái ấy. Trong lòng hắn như những thứ nhọn đâm vào,dù đã thủng nhưng vẫn cứ đâm cho đến khi nào tan xác mới thôi.
-"Phải. Nếu như ta không phải là hoàng tử thì cuộc sống cũng bình thường,cũng tươi đẹp rồi."