Văn Nhạn Thư hạ cửa sổ xuống cho gió lạnh cuối thu thổi vào, để đầu óc mình vẫn có thể giữ tỉnh táo sau những ngày làm việc liên tục, và sắp xếp lại những hỗn độn tích tụ trong lòng.
Có lẽ đài phun nước đang khuấy đảo dòng suy nghĩ của anh khiến anh không tập trung được nên anh lại kéo cửa sổ lên lần nữa.
Nhưng anh không muốn lồng ngực mình bị nỗi buồn bao phủ giống như chiếc xe. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, anh thả vô lăng, thử nhiệt độ của hai cốc đồ uống nóng đặt trên ghế phụ bằng mu bàn tay, nghĩ rằng phải mau chóng uống nó trước khi mùi vị biến mất.
Giống như ngày hôm đó nói thầm với Mocha, con người anh thật sự rất vô vị, suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang giao diện trò chuyện cũng chỉ nhắn được một câu: [Anh rảnh không?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Văn Nhạn Thư vứt điện thoại lên bảng điều khiển, gục đầu trên vô lăng chờ tin nhắn trả lời.
Bây giờ mới kết thúc giờ nghỉ trưa nhưng Trịnh Thừa Diễn vẫn ngồi phân tích dự án thị trường tiêu thụ ở trong phòng họp, tan họp từ mười hai giờ mà hắn thì luôn ở đây không hề đi đâu. Sau giờ nghỉ, Vưu Lâm đến nhắc ăn trưa thì hắn mới biết đã hai tiếng trôi qua rồi.
Đúng lúc phòng họp có bộ phận cần dùng đến nên Trịnh Thừa Diễn kẹp tài liệu lại rồi lên tầng hai mươi. Khay cơm mà Vưu Lâm đặt giúp hắn để ở góc bàn đã nguội từ lâu, hắn mở ra xem rồi lại đặt về chỗ cũ.
Vưu Lâm ở bên cạnh phân loại các hồ sơ để đầy trên bàn, hỏi: “Tôi ra ngoài tiện thể hâm nóng lại đồ ăn cho sếp nhé?”
“Không cần đâu, đặt đấy trước đi.” Trịnh Thừa Diễn hớp một ngụm nước: “Vẻ mặt không tệ, tâm trạng ổn hơn chưa?”
Sau nghỉ trưa thì Vưu Lâm đã dặm lại phấn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ hơn buổi sáng: “Ổn hơn nhiều rồi, vừa nãy anh ấy đã nhắn tin chủ động xin lỗi tôi. Thực ra trong chuyện này cả hai đều hành động theo cảm tính, cho nên chúng tôi hẹn tối nay ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, có lúc học cách giao tiếp mới là quan trọng nhất.”
Trịnh Thừa Diễn gật đầu, xem ra bản thân vẫn phải nỗ lực để Văn Nhạn Thư cũng có thể lựa chọn mở miệng với mình khi tâm trạng không tốt.
Sau mấy câu tán gẫu thì Vưu Lâm mới nhớ ra còn một chuyện: “Sếp Trịnh, điện thoại của sếp hình như có tin nhắn chưa đọc, vì không phải máy công việc nên tôi không mở ra xem”.
Để đảm bảo khi họp không bị làm phiền, Trịnh Thừa Diễn rất ít khi mang điện thoại vào phòng họp. Nghe vậy hắn ngay lập tức bỏ cốc xuống kiểm tra, chưa gì hắn đã đọc xong tin nhắn của Văn Nhạn Thư mà không cần mở máy.
Khi yêu người ta không nhận bức thư tình dài ba trang thì cũng là thơ tình dài ba dòng, còn đây chỉ có tin nhắn ba chữ cho một người đã kết hôn là hắn. Trịnh Thừa Diễn rất dễ hài lòng, trong trí nhớ của hắn thì Văn Nhạn Thư rất ít khi chủ động tìm mình.
Trước mặt thư ký vừa mới cãi nhau với bạn trai tối hôm qua, Trịnh Thừa Diễn gọi điện thoại cho Văn Nhạn Thư. Không bao lâu sau anh đã bắt máy, dù sao cũng đổi lại được ba từ khác: “Xong việc chưa?”
“Sao cướp lời của tôi vậy?” Trịnh Thừa Diễn đi đến cửa sổ sát đất, mở rèm lên: “Buổi đánh giá kết thúc rồi hả?”
“Ừm.” Văn Nhạn Thư nói: “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Vẫn ổn, đợi ba rưỡi chiều thì có một…” Trịnh Thừa Diễn đột nhiên càng đến gần cửa sổ rồi kéo cửa sổ lên cao hơn nữa, nhưng tầng hai mươi cao quá, thế nên hắn bảo đối phương đợi một chút, sau đó cầm điện thoại mở chế độ chụp ảnh để mọi thứ dưới tầng phóng to dưới tầm mắt.
Hắn ngay lập tức để điện thoại lên tai rồi nói: “Nhạn Thư, nơi đó cấm đỗ xe.”
Điện thoại im lặng trong chốc lát, Văn Nhạn Thư ngó nghiêng tìm bãi đỗ xe, nghe thấy tiếng cười của Trịnh Thừa Diễn thì anh mới nhận ra là mình lại bị đem ra làm trò đùa. Anh lại dựa vào vô lăng, nói: “Giao trà chiều xong thì tôi đi luôn, không ở lại đâu.”
Trịnh Thừa Diễn vốn dĩ muốn học cách thức của Văn Nhạn Thư đó là gọi người kia xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng, nhưng nghe giọng uể oải của Văn Nhạn Thư thì hắn liền gạt bỏ ý định này: “Tôi xuống ngay đây.”
Tắt điện thoại, Trịnh Thừa Diễn liếc nhìn Vưu Lâm: “Tôi còn chưa xử lý xong.”
Trên bàn có mấy chồng tài liệu được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, Vưu Lâm đặt cuốn cuối cùng lên rồi đặt tay lên đó, cô cảm thấy cần phải nhắc nhở sếp của mình: “Sếp Trịnh, đừng quên cuộc họp lúc ba rưỡi.”
“Cô e là đã biến tôi thành hình tượng hôn quân rồi.” Trịnh Thừa Diễn đẩy hộp cơm ở góc bàn: “Xem ra trưa nay ai cũng bận làm việc mà không có thời gian ăn cơm, hâm nóng lại cơm cho họ đi nhé.”
Áo khoác đang vắt trên thành ghế, Trịnh Thừa Diễn dường như đi hai bước cũng ngại nhiều, rời văn phòng trước Vưu Lâm một bước.
Tốc độ của thang máy chuyên dụng rất nhanh, cửa thang máy vừa mở ra thì Trịnh Thừa Diễn đã nóng lòng vội vã bước ra ngoài. Lễ tân ở sảnh chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, nhưng khi bước đến thềm thì lại bước chậm lại.
Xe của Văn Nhạn Thư vẫn đỗ ở đó, Trịnh Thừa Diễn vòng qua từ phía sau. Khi hắn từ sau hông xe đến gần ghế lái thì phát hiện Văn Nhạn Thư vẫn gục đầu trên vô lăng một cách vô thức.
Hắn tưởng Văn Nhạn Thư đang chợp mắt, tiến gần một chút thì phát hiện đối phương đang mở to mắt, nhìn chằm chằm điểm nào đó ở phía trước một cách uể oải.
Trịnh Thừa Diễn vừa đưa tay ra, còn chưa kịp gõ cửa xe thì Văn Nhạn Thư đã lấy lại tinh thần. Anh nghiêng người với lấy túi bên ghế phụ, hạ cửa xe xuống rồi đưa ra ngoài, nói: “Khi nãy vừa mua có chút nóng, bây giờ uống là vừa đủ ấm.”
Khi chiếc túi đưa đến trước tầm mắt, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy bên trong có cà phê sữa tươi bí đỏ, bên cạnh còn có bánh sữa đậu nành.
Hắn không cầm mà lại từ đầu xe vòng đến ghế phụ rồi mở cửa đi vào. Cầm túi trong tay của Văn Nhạn Thư, hắn giơ tay chỉ cái cây phía trước rồi ra hiệu: “Qua đó đỗ xe đi.”
Văn Nhạn Thư thắt lại dây an toàn, không biết hành động cúi đầu của bản thân có che đi được sự lúng túng trong đôi mắt không: “Tôi tưởng anh nói đùa là khu vực này bị cấm.”
“Tôi giỡn thôi.” Trịnh Thừa Diễn mải nghịch nghịch nắp hộp bánh ngọt: “Vả lại chỗ này người qua lại đông, nếu tôi làm hành động gì lạ khiến cho nhân viên nhìn thấy thì thật mất hình tượng.”
Văn Nhạn Thư đạp phanh rồi để tay phanh về vị trí cũ, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ: “Anh muốn làm gì?”
Trịnh Thừa Diễn lấy dĩa ra, cắt một đường nhỏ ở giữa hai miếng bánh sữa đậu núng nính, xúc một miếng bỏ vào miệng rồi nói: “Ở trong xe thì có thể làm gì? Tôi đã nhịn lâu rồi, em đến đây không phải đúng lúc đáp ứng cho tôi sao?”
Lời nói chứa đầy ẩn ý, Văn Nhạn Thư dường như đã quên mất mục đích ban đầu mình tới đây. Anh nắm chặt dây an toàn nhưng vẫn có phần mạnh miệng nói: “Tối qua tôi ngủ không đủ giấc, lát nữa tôi phải về nhà ngủ bù.”
Trịnh Thừa Diễn nhìn anh, cười rồi hỏi lại: “Ngủ trong xe cùng tôi không được à?”
Văn Nhạn Thư nghĩ cũng không dám nghĩ liền nói: “Tôi quen ngủ trên giường rồi.”
Trịnh Thừa Diễn không chất vấn nữa, sau đó hắn cứ xúc từng miếng cho vào miệng, rất nhanh đã bay sạch nửa hộp bánh, nhưng lời nói của hắn vẫn rất điềm tĩnh: “Tháo dây an toàn ra đi, siết chặt như vậy không khó chịu à?”
Văn Nhạn Thư dựa vào dây an toàn để tăng cảm giác an toàn. Anh không trả lời, cứ nhìn Trịnh Thừa Diễn xúc bánh ăn có vẻ rất ngon miệng: “Trưa nay anh không ăn no à?
Trịnh Thừa Diễn không lấy ống hút mà trực tiếp mở nắp ra uống một hớp cà phê sữa, tay trái đặt lên tay vịn, cuối cùng hắn cũng đã lấp đầy cái bụng đói của mình: “Trưa nay cơ bản là không ăn, tôi mải tập trung làm việc trong phòng họp.”
Văn Nhạn Thư suy nghĩ trong lòng về nghĩa rộng và nghĩa hẹp của việc dùng từ này, cho rằng Trịnh Thừa Diễn đang ám chỉ về thời gian trước đấy, vì dù sao thì ngôi sao nhỏ kia vừa bước vào không bao lâu thì Trịnh Thừa Diễn đã ra ngoài này rồi.
Loại suy đoán vô căn cứ này thực sự rất bất lịch sự, Văn Nhạn Thư cảm thấy chán ghét hành động này của bản thân nhưng lại tự nhiên thấy lo sợ điều mình đoán sẽ thành sự thật, thế nên cứ chần chừ không muốn hỏi, cũng nhiều lần chặn họng khi đối phương muốn nói.
Lâu rồi anh không có trải qua cảm giác tự giày vò chính mình như vậy nhưng cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này thì sẽ ảnh hưởng đến công việc, đến nước này thì buộc phải quyết định hỏi cho rõ ràng.
Lời mở đầu của buổi đánh giá cũng không mất thời gian để anh nghĩ sẵn trong đầu lâu như vậy. Văn Nhạn Thư sắp xếp ngôn ngữ cho hoàn hảo, vừa mở miệng định hỏi thì Trịnh Thừa Diễn đã đột nhiên nhìn sang anh: “Tối qua không phải em về phòng từ sớm à, sao lại không ngủ đủ giấc?”
Văn Nhạn Thư không ngờ chủ đề lại chuyển sang mình, anh tùy ý bịa ra một lý do: “Tôi phải kiểm tra tài liệu cho buổi đánh giá.”
“Cái túi công văn không phải vất trên ghế thấp để ở lối ra vào sao?” Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em dùng não để kiểm tra à?”
Giọng điệu của đối phương không khác gì lời tán gẫu, nhưng Văn Nhạn Thư không quan tâm đáp: “Trong điện thoại có file sao lưu.”
“Tôi nói mà, người hiện đại sao có thể không xem điện thoại.” Trịnh Thừa Diễn nắm tay đặt trên tay vịn và bắt đầu gõ: “Vậy là em thấy tin nhắn nhưng cố ý không trả lời tôi à?”
Vạn Nhạn Thư bây giờ mới nhận ra, anh cho rằng Trịnh Thừa Diễn sẽ không vui vì chuyện này, nhưng khi quay mặt sang thì anh phát hiện trên mặt hắn lộ rõ sự bao dung.
“Hai ngày nay em không vui, có phải không?” Trịnh Thừa Diễn hỏi ngược lại: “Có lẽ tôi không có cách nào giúp em đỡ áp lực hơn trong công việc, nhưng về vấn đề khó khăn khác thì tôi có thể sẵn sàng cho em lời khuyên.”
Trong xe ngập tràn mùi trà chiều, Văn Nhạn Thư bị Trịnh Thừa Diễn nhìn chăm chú, những linh cảm đã biến mất hình như lại bắt đầu tập trung về phía hắn.
“Tôi nhìn thấy tin nhắn rồi.” Văn Nhạn Thư bỏ dây an toàn ra, thực sự rất khó chịu khi bị cái dây siết vào người: “Nhưng tôi không biết có nên trả lời không, trả lời lại như thế nào, trả lời rồi thì anh sẽ nói gì.”
Anh đặt tay phải lên tay vịn, chỉ cách tay trái của Trịnh Thừa Diễn một chút, một cặp nhẫn cưới xuất hiện như âm thầm nói rằng mối quan hệ của hai người có liên quan mật thiết về mặt pháp luật.
Văn Nhạn Thư nói: “Tối qua tôi có qua phòng , nhưng không vào.”
Trịnh Thừa Diễn cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Chỗ nào của căn phòng ấy đã thuyết phục em không vào vậy?”
Đột nhiên một bóng người vụt qua trong gương chiếu hậu, Văn Nhạn Thư vội vàng chạm vào tay của Trịnh Thừa Diễn ý bảo hắn quay đầu lại nhìn: “Người kia.”
Trịnh Thừa Diễn chỉ liếc mắt một cái rồi quay ra bảo: “Là người đến thử máy, không phải nhân viên công ty. Chưa có tan làm đâu, cứ mặc kệ cậu ta, em nói tiếp đi.”
Văn Nhạn Thư nhìn vẻ mặt không quan tâm của Trịnh Thừa Diễn thì nỗi lo sợ trong lòng dường như đã tiêu tan: “Tối qua cậu ta đã ngồi đối diện anh.”
Đột nhiên xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện và cả những người không liên quan, Trịnh Thừa Diễn phải mất một lúc lâu sau mới hiểu được mạch não của Văn Nhạn Thư. Hắn vừa sững sờ vừa buồn cười, mang theo bao cảm xúc lẫn lộn kèm theo một tiếng thở dài, nói: “Vì chuyện này mà cả ngày hôm nay em bày ra cái vẻ mặt đấy với tôi đó hả? Cậu ta ngồi đối diện tôi, vậy em không biết đến ngồi cạnh tôi à? Tôi có thể có quan hệ gì với cậu ta, và có quan hệ gì với—”
Hắn nói một nửa thì dừng lại, nhìn khuôn mặt đang quay đi Văn Nhạn Thư, bắt bản thân kiềm chế để không buông lời thô tục: “Em nghi ngờ tôi ngoại tình?”
Sự trầm mặc của đối phương càng minh chứng cho suy đoán của hắn là đúng, Trịnh Thừa Diễn bật cười: “Nhạn Thư, em nhìn tôi này.”
Văn Nhạn Thư nhìn xuống logo trên tay lái mà nói: “Tôi xin lỗi.”
Trịnh Thừa Diễn có cách bắt Văn Nhạn Thư phải nhìn hắn. Hắn giơ tay trái lên, bắt lấy tay phải của người bên cạnh, cầm chặt không để đối phương giãy ra: “Không cần xin lỗi, lần sau mà gặp chuyện như này thì trực tiếp đi đến đứng bên cạnh tôi. Tôi làm cái nghề này nên phải tiếp xúc với nhiều người, có gì có thể xứng với từng bình giấm của em chứ, chỉ sợ cả người em sẽ toàn là giấm thôi.”
Văn Nhạn Thư vừa bị làm cho cảm động thì lại bị câu cuối đè nén lại, anh thẳng thừng phủ nhận: “Tôi không có ghen.”
Trịnh Thừa Diễn không quan tâm đối phương có ghen hay không, hắn hạ thấp ghế xuống rồi nói: “Không phải là em buồn ngủ sao, ngủ chút đi?”
Văn Nhạn Thư bắt đầu đề phòng, lại muốn thắt lại dây an toàn, anh nói: “Tôi không buồn ngủ nữa rồi.”
Trịnh Thừa Diễn dựa vào lưng ghế, khép nửa con mắt, mệt mỏi nhìn Văn Nhạn Thư: “Để tôi ngủ nửa tiếng nhé. Đến ba giờ hai mươi phút thì gọi tôi dậy, tôi phải quay lại họp.”
Văn Nhạn Thư mặc kệ tay mình vẫn bị đối phương nắm mà nói: “Anh ngủ ở đây sao?”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Nếu không thì đậu xe ở chỗ này làm gì, dừng xe ở cửa để nhân viên thấy sếp mình đang ngủ hả?”