Khuyển Huynh

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối Trầm Thiên Ảnh phải về nhà họ Chu ăn cơm, anh đã gọi báo cho Lộ Tiểu Vũ, Lộ Tiểu Vũ nghe được cũng chỉ đáp “Ừm” một tiếng, không nói gì.

Trầm Thiên Ảnh bị chuyện của Chu Minh Thiêm chọc cho phiền lòng loạn ý, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào mới ổn.

Chiều, Trầm Thiên Ảnh nhận được điện thoại của Phương Lâm.

Phương Lâm nói cô ta bị bệnh, muốn Trầm Thiên Ảnh đi cùng.

Trầm Thiên Ảnh nói không có thời gian.

Giọng nói Phương Lâm nghẹn ngào, “Đầu em đau lắm, anh đến với em một chút cũng không được sao?”

Trầm Thiên Ảnh cảm thấy đầu anh mới đang đau muốn chết đây, anh bảo, “Vậy đi, giờ tôi sẽ tìm người đưa cô đến bệnh viện.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy, bảo thư kí xử lý ổn thỏa chuyện này.

Tối, Trầm Thiên Ảnh lái xe quay về nhà Chu, vừa vào phòng khách đã cảm thấy có gì khác thường. Quả nhiên, ông cụ hôm nay gọi anh về không phải chỉ để ăn một bữa cơm. Trong phòng khách, một nhà họ Trần, bạn thân lâu năm của ông cụ Chu đã ngồi sẵn, cùng với cả cô con gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Còn chưa kịp ăn cơm, Trầm Thiên Ảnh đã bị ông cụ giáo huấn cho một trận, sau đó bắt anh lái xe đưa con gái bác Trần ra ngoài ăn.

Trầm Thiên Ảnh không có cách nào, mời tiểu thư Trần lên xe, lái đến một nhà hàng đồ Tây. Trầm Thiên Ảnh không nói gì, không khí giữa hai người vừa ngượng ngùng vừa khó xử, ăn được một nửa, Phương Lâm xông đến, vừa khóc vừa la hất ly rượu vang lên mặt Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh gần như nổi trận lôi đình, anh gắng đè ép cơn giận, gọi điện sai người đưa Phương Lâm đi, rồi đưa tiểu thư Trần bị dọa sợ về nhà.

Tới mười giờ đêm Trầm Thiên Ảnh mới về đến nhà, tóc cũng sắp khô, song cảm giác dính dấp vẫn còn nguyên. Anh mở cửa nhà, thấy phòng khách mở đèn vàng nhàn nhạt, Lộ Tiểu Vũ đang cuộn mình nằm ngủ trên sofa.

Trầm Thiên Ảnh lại gần, chân đạp phải một cục xù lông, nhìn lại mới thấy là A Quyển đang rúc vào dép trong nhà của Lộ Tiểu Vũ ngủ.

A Quyển tỉnh, ngửa đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh một cái, rồi lại gục đầu ngủ tiếp.

Trầm Thiên Ảnh bế nó về ổ, quay trở lại sofa, ngồi xổm xuống nhìn Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ uống say, Trầm Thiên Ảnh nhớ kỹ lần trước Lộ Tiểu Vũ uống rượu, cậu cũng không thèm tắm rửa thay quần áo, ngủ luôn trên sofa như vậy.

“Lộ Tiểu Vũ.” Trầm Thiên Ảnh chọc chọc má cậu.

Lộ Tiểu Vũ không buồn mở mắt, miệng hơi mở ra, ngủ vù vù. Hơi thở ẩm ướt đẫm mùi rượu phả lên mặt Trầm Thiên Ảnh, khiến anh như cũng có chút say, ghé lại gần dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm ẩm của Lộ Tiểu Vũ.

Cánh môi mềm mềm khẽ hé, căn bản không cần phí sức, đầu lưỡi Trầm Thiên Ảnh đã có thể dễ dàng len vào, bao lấy đầu lưỡi hồng hồng của cậu, quấn quanh cắn mút.

Lồng ngực Lộ Tiểu Vũ phập phồng lên xuống như sắp tỉnh, đầu cũng rụt về sau. Trầm Thiên Ảnh một tay đỡ gáy cậu, không cho cậu tách ra, miệng càng thêm nồng nhiệt.

Lộ Tiểu Vũ mở bừng mắt, hai mắt cậu lúc đầu mơ màng mờ sương, sau đó môi hơi chuyển động một chút, cậu muốn gọi “Anh”, thế nhưng lại không nói được.

Trầm Thiên Ảnh hôn rất sâu, không ngừng dây dưa quấn quýt Lộ Tiểu Vũ. Lộ Tiểu Vũ hoảng hốt, vô thức đáp trả Trầm Thiên Ảnh. Trầm Thiên Ảnh hơi sững lại một chút, lập tức tăng lực tay, ôm đầu Lộ Tiểu Vũ, một tay còn lại vòng ra sau lưng cậu, kéo sát cậu dán chặt vào người mình.

Lộ Tiểu Vũ bị hôn đến thở hổn hển, vất vả lắm mới nghiêng đầu sang một bên, nói, “Má anh dính lắm.”

Trầm Thiên Ảnh giờ mới nhớ mình bị Phương Lâm hất rượu.

Anh đứng dậy, bế Lộ Tiểu Vũ vào phòng vệ sinh. Lộ Tiểu Vũ ngửa người ra sau, cả kinh vội vàng ôm cổ Trầm Thiên Ảnh.

A Quyển bị dọa tỉnh, lắc đuôi đi theo Trầm Thiên Ảnh muốn chui vào theo, bị Trầm Thiên Ảnh đá cửa nhốt bên ngoài.

Trầm Thiên Ảnh vừa vào liền áp Lộ Tiểu Vũ lên tường hôn.

Lộ Tiểu Vũ bị hôn đỏ bừng hai má, chân đứng không vững, Trầm Thiên Ảnh đỡ eo cậu, một tay mò vào áo cậu.

Lộ Tiểu Vũ nâng tay, giữ chặt áo không cho anh cởi.

Thế là Trầm Thiên Ảnh chuyển hướng kéo quần cậu cái xoẹt.

Hạ thân đột nhiên lộ ra, Lộ Tiểu Vũ chưa kịp phản ứng, Trầm Thiên Ảnh đã chen một chân vào giữa hai chân cậu, không nặng không nhẹ cọ xát.

Hạ thể trần trụi trắng trẻo cứ vậy bị vải dệt hơi thô ráp ma sát, Lộ Tiểu Vũ thở mạnh, nôn nóng muốn lẩn trốn, vật giữa hai chân cũng bắt đầu vểnh lên, chỉa chỉa vào người Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh một tay giữ eo cậu, một tay mở vòi hoa sen.

“Em chịu thôi.” Lộ Tiểu Vũ nỉ non.

Trầm Thiên Ảnh cởi quần áo cậu, bế cả người vào bồn tắm. Nước ấm đổ từ đỉnh đầu xuống chân, Lộ Tiểu Vũ ngơ ngác không biết làm sao, đang định rụt về sau tránh cột nước, Trầm Thiên Ảnh đã cởi hết quần áo tiến vào bồn.

Trầm Thiên Ảnh ngồi xuống, kéo Lộ Tiểu Vũ ngồi lên đùi mình.

Nước ấm bao lấy hai người, Lộ Tiểu Vũ cảm giác như mình đang bị hơi rượu hun nóng, đầu ngày càng choáng hơn.

Trầm Thiên Ảnh ôm đầu Lộ Tiểu Vũ, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói, “Lộ Tiểu Vũ, lại tắm cho anh đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio