Dựa trên tiêu chuẩn một chú cún, Trầm Thiên Ảnh xem như nghe lời, chỉ là lúc nào cũng chìa cái bản mặt thối thối ra.
Lộ Tiểu Vũ tắm rửa kì cọ cho Trầm Thiên Ảnh, thấy lớp lông vàng mượt dính bết vào nhau, nhìn ngốc ngốc khó coi biết bao, cậu nhịn không được bật cười.
Trầm Thiên Ảnh nghiêng đầu, trừng cậu một cái, rồi lại thối mặt quay đầu về.
Lộ Tiểu Vũ tắm cho anh rất cẩn thận, đến lỗ tai cũng kì cọ kĩ lưỡng. Hình như Trầm Thiên Ảnh khó chịu, lúc cậu cọ tai cho anh, anh liền lắc lắc đầu. Cậu cũng tắm phần bụng, nhưng đến lúc tắm chân sau, anh liền tỏ vẻ không vui.
Lộ Tiểu Vũ khẽ nâng chân sau không chịu phối hợp của anh, hỏi, “Không tắm sao?”
Lúc này Trầm Thiên Ảnh mới buông lỏng chân, để Lộ Tiểu Vũ nâng chân mình lên. Cậu đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, bôi lên chân anh, xoa xoa chà sát.
Trầm Thiên Ảnh khó chịu, ba chân còn lại nhảy cà nhắc trong bồn tắm muốn trốn.
Lộ Tiểu Vũ bảo, “Anh đừng cử động, xong ngay thôi.”
Mãi đến khi kì sạch tận đuôi, Lộ Tiểu Vũ mới mở vòi hoa sen giội sạch bọt biển trên người anh.
Cậu lấy khăn tắm bao quanh người Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh đứng trong phòng tắm không chịu ra, há miệng nhìn Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ hơi sửng sốt, bôi kem đánh răng lên bàn chải, ngồi xổm xuống đánh răng cho Trầm Thiên Ảnh.
Đánh tới khi Trầm Thiên Ảnh hài lòng, nghiêng đầu đi, Lộ Tiểu Vũ mới đưa nước tới miệng Trầm Thiên Ảnh cho anh súc miệng.
Trầm Thiên Ảnh người còn nguyên khăn lông chạy ra khỏi phòng tắm, Lộ Tiểu Vũ dọn dẹp phòng, sau đó chạy theo cầm khăn lau khô người Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh ngáp một cái.
Lộ Tiểu Vũ vừa lau nước đọng trong tai Trầm Thiên Ảnh vừa hỏi, “Buồn ngủ sao?”
Trầm Thiên Ảnh ngáp thêm cái nữa.
Lộ Tiểu Vũ nói, “Lau không khô được, không thì em lấy máy sấy sấy một lúc nhé?”
Trầm Thiên Ảnh gật gật.
Lộ Tiểu Vũ lấy máy sấy cất trong tủ ra, Trầm Thiên Ảnh lại nằm sấp xuống sofa.
Cậu tới ngồi bên cạnh anh, bật máy sấy, một tay cầm máy một tay xoa xoa lông anh.
Trầm Thiên Ảnh được gió ấm thổi đến là thoải mái, đầu gác lên đùi Lộ Tiểu Vũ mơ màng ngủ.
Tới khi sấy khô lông trên lưng, Lộ Tiểu Vũ khẽ bảo, “Quay người lại để em sấy bụng cho anh được không?”
Vậy là Trầm Thiên Ảnh xoay người, vẫn nằm lên đùi Lộ Tiểu Vũ, chìa bụng ra.
Lộ Tiểu Vũ vừa nhẹ nhàng gãi gãi bụng anh vừa sấy lông cho anh.
Trầm Thiên Ảnh thoải mái run cả người, không nhúc nhíc tùy ý Lộ Tiểu Vũ mò tới mò lui trên bụng mình.
Lộ Tiểu Vũ sấy khô lông cho Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh vẫn nằm không chịu dậy. Cậu tưởng anh đang ngủ, nhẹ nhàng gãi bụng hắn một cái, “Lên giường ngủ nhé?”
Trầm Thiên Ảnh giờ mới xoay người nhảy xuống sofa, đi vào phòng ngủ.
——————————–
sự hầu hạ tuyệt đối =..=
Khuyển khuynh chương
Tại tang lễ của Trầm Thiên Ảnh.
Nói là tang lễ, thực ra cũng không có nghi thức gì, chỉ có mình Lộ Tiểu Vũ, bên cạnh là một chú chó lông vàng.
Lộ Tiểu Vũ ôm bình tro cốt trong tay, tự mình bỏ vào ô mộ bằng xi măng nhỏ hẹp trong nghĩa trang, rồi mới để nhân viên nghĩa trang che lấp nó.
Đêm qua mới có một cơn mưa nhỏ, giờ mặt đất vẫn hơi ẩm ướt, không khí ngập tràn hơi ẩm lạnh lẽo.
Lộ Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt người đàn ông xa lạ anh tuấn trên bia mộ, có chút hoảng hốt, cậu không cách nào g ghép Trầm Thiên Ảnh bên cạnh với người đó.
Trầm Thiên Ảnh chỉ lẳng lặng nhìn chính mình trên bia một, đứng thẳng tắp.
Lộ Tiểu Vũ không thúc giục anh, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh. Một lúc lâu sau, Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, hai tay ôm cổ Trầm Thiên Ảnh, mặt áp lên bộ lông xù bông của anh.
Tới lúc rời đi, Trầm Thiên Ảnh đi theo sau Lộ Tiểu Vũ, đuôi lắc lắc ra khỏi nghĩa trang.
Lộ Tiểu Vũ nói với anh, “Em muốn đi siêu thị.”
Trầm Thiên Ảnh nâng mắt.
Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Có muốn đi cùng không?”
Trầm Thiên Ảnh lắc đầu.
Lộ Tiểu Vũ bảo, “Vậy em đưa anh về trước.”
Trầm Thiên Ảnh giờ mới chậm rãi bước tiếp.
Lộ Tiểu Vũ đưa Trầm Thiên Ảnh về nhà rồi mới tới siêu thị. Không có Trầm Thiên Ảnh bên cạnh, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, một mình chậm rãi đi dạo trong siêu thị.
Lộ Tiểu Vũ đi tới quầy bán đồ dành riêng cho thú cưng, hứng thú ngắm nghía hơn nửa buổi. Cậu do dự mãi, quyết định lấy một chai sữa tắm dành riêng cho chó, lại cầm thêm một chiếc lược chải lông, nhịn không được cười trộm, bỏ vào xe đẩy đi thanh toán. Đi rồi cậu lại quay về, lấy thêm một bàn chải đánh răng dành cho thú cưng.
Lộ Tiểu Vũ về nhà không dám chào Trầm Thiên Ảnh, trộm vào phòng tắm cất đồ.
Trầm Thiên Ảnh quỳ rạp trên mặt đất ngủ gà ngủ gật, anh ngại chân mình không sạch, một mực chờ cậu về rửa chân cho mình, không chịu lên giường.
Nghe thấy Lộ Tiểu Vũ trong phòng tắm lọ mọ, Trầm Thiên Ảnh ngáp một cái đứng dậy bước vào, nâng một chân trước mặt Lộ Tiểu Vũ, để cậu nhìn móng chân dính đầy đất bẩn của mình.
Lộ Tiểu Vũ vội vàng mở nước vào chậu, ngồi xuống rửa chân cho Trầm Thiên Ảnh. Rửa sạch xong, Trầm Thiên Ảnh cọ cọ chân vào thảm hút nước, muốn lau khô chân.
Lộ Tiểu Vũ đi vào phòng bếp, hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
Tất nhiên Trầm Thiên Ảnh sẽ không trả lời, anh không kén ăn, Lộ Tiểu Vũ làm gì anh ăn cái đó, nhưng gì thì gì nhất quyết phải đợi Lộ Tiểu Vũ đút cho mình, không chịu như một chú cún đích thực cúi đầu dùng lưỡi táp táp.
Lộ Tiểu Vũ vừa đút cho anh vừa nghĩ, nếu cậu có đôi ba hôm không ở nhà, lẽ nào anh cũng định không ăn hai ba ngày. Xong cậu lại nghĩ, có lẽ chỉ cần cậu không nhìn thấy, Trầm Thiên Ảnh sẽ tự ăn, dù sao chuyện mặt mũi cũng là để cho người khác xem thôi.
Lộ Tiểu Vũ rửa bát xong, tính buổi chiều quay về phòng thí nghiệm một chuyến.
Trầm Thiên Ảnh không khóa cửa phòng, Lộ Tiểu Vũ bước vào, thấy Trầm Thiên Ảnh đang lên mạng, tìm kiếm thông tin về vấn đề linh hồn xuất khiếu.
Lộ Tiểu Vũ nói với anh một tiếng rồi mới ra ngoài.