Sau khi ăn uống xong, Dạ Nguyệt dẫn Thượng Kỳ đi vào một tiệm bán hoa đăng nổi tiếng nhất Bích Lệ Thành. Lão bản vừa nhìn thấy hai người bất phàm bèn tiến lên, cung kính chào đón nhiệt tình!
– Hoan nghênh nhị vị tiểu thư cùng tiểu công tử này, tiệm của chúng ta là bán hoa đăng nổi tiếng nhất thành. Xin hỏi hai vị muốn mua loại hoa đăng nào?
– Ta không cần! Ngươi hỏi nó!
Dạ Nguyệt lạnh nhạt cùng cao ngạo như thế làm cho lão bản vô hình chung cảm thấy áp lực, loại khí chất tôn quý làm cho người ta bất giác phục tùng, lão bản cũng tự giác không hỏi tiếp, cười đon đả quay sang hỏi Thượng Kỳ.
– Tiểu công tử, ngươi muốn chọn loại nào?
– Có loại nào đặc biệt?
Thượng Kỳ lạnh lùng hỏi, lão bản trong lòng âm thầm kêu gào, hai người này sao lại giống nhau như vậy a!
– Tiểu công tử, tiệm chúng ta vừa nhập vào một lô hoa đăng giới hạn, hoa đăng này là một cặp, thiết kế đặc biệt xinh đẹp tinh xảo, còn có câu đối cặp, tượng trưng cho những người thương yêu nhất. Công tử có muốn xem không?
Thượng Kỳ trong lòng hơi run lên, dòng máu đặc biệt trong người dường như đang sôi trào lên. Một cặp, là tượng trưng cho những người thân yêu nhất. Đúng vậy nha, nó và sư phụ chính là những người quan trọng nhất của nhau không phải sao? Thật tốt!
Vừa định muốn chọn thì lại nghe lão bản nói tiếp:
– Cặp hoa đăng này còn tượng trưng cho tình nhân, rất nhiều cặp vương tôn quý tộc công tử tiểu thư có đôi có cặp đều chọn cặp hoa đăng này, nên hiện giờ chỉ còn một cặp.
Tình nhân?!
Nghe đến hai từ này làm Thượng Kỳ đỏ bừng mặt, không biết vì cớ gì mà trái tim lại đập nhanh đến vậy, cơ hồ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó cẩn thận nhìn Dạ Nguyệt, sợ vì cái này mà nàng sẽ chán ghét cặp hoa đăng này!
Nhưng Dạ Nguyệt ngược lại không một chút quan tâm đến thứ này, làm cho nó vừa thở phào nhẹ nhõm vừa hụt hẫng. Giấu đi thất vọng sâu trong đáy mắt, nó hơi gật đầu nói với lão bản:
– Chọn cái này đi!
– Tiểu công tử xin đợi một chút!
Chưởng quầy lấy ra một cặp hoa đăng đẹp đẽ tinh xảo đưa cho Thượng Kỳ. Dạ Nguyệt vừa trả tiền xong, trong tiệm lập tức vang lên âm thanh của một nữ nhân khác:
– Cặp hoa đăng này, bản tiểu thư muốn!
Nữ tử một thân hoàng y lộng lẫy quý giá, trang dung xinh đẹp nhưng lại tràn đầy hống hách kiêu ngạo, mọi người ở đây vừa nhìn liền biết đây là ai, không phải là Trần Như Đan nổi tiếng toàn thành đây sao? Vị sát tinh này lại bắt đầu làm loạn a!
– Ta sẽ mua lại cặp hoa đăng này, giá gấp đôi!
Trần Như Đan chỉ vào cặp hoa đăng mà Thượng Kỳ đang cầm, nhìn lão bản ra lệnh. Lão bản bất đắc dĩ khó xử, hoa đăng đã giao, tiền cũng đã nhận, huống hồ gì người có mắt vừa nhìn liền biết hai người này thân phận không đơn giản, thứ khí chất bức người kia đâu phải thường nhân có được. Vậy mà cô nãi nãi này lại nằng nặc trêu vào, uổng mạng quá dài sao?
Thượng Kỳ hoa đào mắt một mảnh lạnh lẽo cùng ẩn ẩn sát khí nhìn Trần Như Đan. Hài tử mới chỉ mười tuổi mặc dù thân hình do luyện võ mà cao lớn hơn hài tử bằng tuổi không ít, nhưng chung quy vẫn là hài tử, ấy vậy mà trên người lại nhuốm đẫm một thứ hương vị huyết tinh cùng sát khí đậm đặc như vậy, làm cho nhiều người không khỏi kinh hoảng!
– Đồ của ta, chưa có bất kì người nào có thể cướp!
Thượng Kỳ lạnh giọng nói, bàn tay siết chặt cặp hoa đăng trong tay, thứ này tượng trưng cho quan hệ thân thiết của nó và Dạ Nguyệt, làm sao nó có thể để cho người khác lấy được?! Ai muốn cướp, giết là được rồi!
– Nếu hôm nay bản tiểu thư nhất định muốn cướp đâu?
– Vậy thì… để mạng của ngươi lại!
Tiểu hài tử khóe môi nhếch lên độ cung thị huyết quỷ dị, lời nói lại ung dung lạnh nhạt như vậy, tựa hồ đang nói chuyện với một khối thi thể… rất giống ai đấy!
Trần Như Đan kiêu ngạo hừ một tiếng, ba hộ vệ đi âm thầm đi theo phía sau nàng thấy tình thế có biến liền xuất hiện trước mặt bảo hộ nàng. Kiếm xuất vỏ, xung quanh bao phủ một mảnh không khí căng như dây đàn còn ẩn ẩn sát khí!
Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, thậm chí tầm mắt còn không đặt lên nhóm người đang gây sự ở đằng kia, vẫn một thân lãnh ngạo đứng ở đằng sau, tựa hồ những thứ chuyện này không hề liên quan đến nàng!
Một đời tôn quý cao ngạo nhường nào, nàng làm sao có thể vì những chuyện vụn vặt, vì những con người ngu ngốc này mà tốn công giải quyết?
Huống hồ, nếu Thượng Kỳ không giải quyết được những người này, vậy thì nó cũng có thể cuốn gói được rồi!
Bên cạnh Dạ Nguyệt nàng không tồn tại những kẻ vô dụng!
– Cho ngươi phút! Nếu quá một giây thì cũng đừng nghĩ đến việc đi thả hoa đăng!
Âm thanh của nữ tử đạm mạc vang lên trong không khí căng thẳng này phá lệ thu hút, chỉ là lời nói ra lại làm người ta kinh ngạc, giao một hài tử đối phó với những người như vậy, hiển nhiên là nữ tử tin tưởng thực lực của hài tử này!
– Tuân lệnh, sư phụ!
Thượng Kỳ giao hoa đăng cho Dạ Nguyệt, nàng liếc mắt một cái sau đó quay mặt sang chỗ khác, tay cũng không cầm, tựa hồ thực ghét bỏ nó!
Thượng Kỳ hơi mím môi nhịn cười, chỉ là khóe môi hơi nhếch tạo nên một độ cung đẹp đẽ đã nói lên tâm trạng giờ khắc này của nó có bao nhiêu tốt.
Sư phụ, sao người có thể đáng yêu như vây đâu!?
– Sư phụ, thế đồ nhi đặt ở đây nha!
Thượng Kỳ đặt cặp hoa đăng lên chiếc bàn nhỏ ở gần bọn họ, sau đó thu lại biểu tình ôn nhu vui vẻ không còn một mảnh, chỉ qua tíc tắc, đối diện với đám thủ vệ kia là một mảnh lạnh lẽo tàn khốc!
Thượng Kỳ rút ra trong người một thanh đoản đao, thanh đao này là một năm trước Dạ Nguyệt tặng cho nó, nó cực kỳ yêu thích, giữ gìn nó như trân bảo quý giá nhất thiên hạ này, ngày lau ít nhất là lần, đi đâu cũng mang theo bên người, lâu dần thành thói quen. Nó thậm chí còn không nỡ sử dụng, nhưng là vì có Dạ Nguyệt ở đây, nó muốn cho nàng xem, nó đã không còn là tiểu hài tử cái gì cũng không biết, thậm chí đối măt với một con sói còn sợ hãi kịch liệt như ngày trước nữa!
Thượng Kỳ hưng phấn rút đoản đao ra khỏi vỏ, thân đao dài tầm phân, vỏ đao được khắc hoa văn tinh xảo mà thần bí, dọc chuôi đao cũng như thế, giống một loại ngôn ngữ cổ xưa đã thất truyền. Đặc biệt nhất là hình dạng lưỡi đao, thiết kế độc đáo mà kỳ lạ, cả thân đao toát lên một cảm giác sắc bén mà bá đạo, lưỡi đao hơi cong, toàn thân đao có những lỗ tròn. Người am hiểu một chút về vũ khí sẽ nhận ra, thanh đoản đao này một khi làm bị thương vào da thịt, lưỡi đao sẽ làm ho vết thương không thể khép miệng, những lỗ tròn trên thân đa sẽ làm cho máu tươi trong cơ thể không ngừng chảy. Nếu không băng bó cẩn thận, nhất định sẽ mất máu mà chết!
Không khí căng thẳng này phút chốc đã như dây đàn đứt phựt, bóng dáng của Thượng Kỳ như lưu tinh truy nguyệt, tấn công về phía đám hộ vệ!