Khuynh Đảo Thiên Hạ

chương 390: c390: sự nghi ngờ của tả tiểu đa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những tia chớp vẫn đang không ngừng đánh xuống, mấy nghìn dặm xung quanh, mặt đất đang điên cuồng rung động!

Dần dần khiến cả Thành Phượng Hoàng đều vì thế mà chấn động, rất nhiều người giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, thậm chí có một vài tòa nhà cao tầng cũng bắt đầu rung lắc.

Loại biên độ này càng lúc càng lớn, càng ngày. càng kịch liệt.

Rất nhiều nhà cao tầng giống như con lật đật, từ từ ngã về bên trái, sau đó người trong nhà cao tầng giống như ngồi cầu trượt, ngay cả người ôm giường ôm đồ dùng trong nhà, một tiếng vèo lướt qua... Ầm một tiếng, đâm vào tường.

Sau đó cao ốc chậm rãi trở về, chậm rãi ngã về phía bên phải, thế là lại trượt về giống như ngồi cầu trượt... Ầm một tiếng, lại đâm vào tường.

Mọi người hơn chín phần mười đều bị tình huống kì lạ này dọa đến mức hồn bay phách tán!

Hơn nữa từ cửa số nhìn ra ngoài, tất cả nhà cao tầng đều đang như múa ương ca, tình cảnh này quả thực rất đáng sợ. .

||||| Truyện đề cử: Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời |||||

Sau tối nay, người hễ là có tiền dư đều quay qua mua nhà trệt, trong thời gian mấy năm sau, giá nhà chung cư ở Thành Phượng Hoàng nói chung rẻ như củ cải trắng nhưng vẫn chẳng có ai hỏi mua!

Đương nhiên, chuyện đấy để sau này hãy nói....

Những tia chớp rền vang không ngừng kéo dài nửa canh giờ, cái chùy sắt của Ngô Thiết Giang thật sự: rất cứng, trước sau vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào, nếu không phải cán chùy đã bị tia chớp thiêu đỏ chót, hòa tan, hóa thành một dòng nước thép, chỉ còn sót lại đầu chùy ở tại chỗ, e rằng phải nghỉ ngờ lực sát thương của sấm sét...

Cuối cùng, mưa tan mây tàn, tia chớp dừng bắn phá.

Một con mắt to lớn được hình thành từ đám mây vẫn cứ treo lơ lửng trên trời, hình như vẫn đang nhìn chăm chú phía dưới, qua năm, sáu phút mới tiêu tan.

Gió lốc lớn mượn sức gió làm mây đen đầy trời tất cả đều biến mất sạch sành sanh, trong vòng mười nghìn dặm không có mây.

Một lúc lâu sau, Ngô Thiết Giang từ trong hố bò ra ngoài, mồ hôi lạnh khắp đầu, mặt, toàn thân, quần áo đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi: “Quá... quá nguy hiểm.... chỉ một ý nghĩ sai lầm, cái mạng này suýt tý nữa phải bỏ lại nơi này”

“Nếu không phải suy nghĩ nhiều thêm, cẩn thận thêm một chút, xóa bỏ liên hệ thần hồn chỉ sợ vào lúc này ông đây đã lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân rồi!"

“Đồ khốn Tả Trường Lộ! Tả Trường Lộ trời đánh!”

Ngô Thiết Giang tức giận bất bình, không ngừng chửi bới.

“Ông đây tới làm đãy tớ cho ngươi, ngươi còn muốn bóc lột ông đây! Không ngừng lợi dụng ông đây, lại còn muốn làm hại đến cái mạng nhỏ của ông đây! Ta vừa tặng đồ cho người, vừa tặng công sức lao động, vừa phải tặng vật liệu, còn phải tặng tính mạng?”

“Đồ khốn!"

“Lần này tốt rồi, chùy ông đây dùng cả đời, bây giờ chỉ còn sót lại cái đầu..."

Ngô Thiết Giang tập tễnh đi tới, nhìn đáy hố, cái chùy vốn hoàn toàn tối đen như mực không có chút ánh sáng lộng lẫy, bây giờ đã bị sấm sét đánh bóng, nửa ngày không nói nên lời

“Đây chính là Vĩnh Hằng Thiết, có tiếng là mài cả nghìn lần cũng không tổn hại... Bây giờ đã bị mài thành bạc sáng luôn rồi?!”

Lau mồ hôi lạnh, nhặt cái chùy lên, lén lút chạy đi.

Mãi cho đến khi chạy về lò rèn, Ngô Thiết Giang vẫn sợ hãi không thôi

Ngồi trên ghế không ngừng th ở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra, cặp mắt to di chuyện loạn lên không ngừng nghỉ ngờ, một ý nghĩ xông lên không thế ngăn chặn: “Ông đây có nên bỏ chạy bây giờ hay không...”

“Khu vực này quá nguy hiểm!”

Cốc cốc cốc...

Có người gõ cửa.

Ngô Thiết Giang thở dài, mở cửa ra nhìn, rõ rằng là Tả Tiểu Niệm đang đứng ở ngoài cửa

Ngô Thiết Giang thấy thế sợ hết hồn theo bản năng, cơ thể bỗng nhiên lùi về phía sau ba bước, vẻ. mặt đề phòng: “Lại... lại có chuyện gì?!”

Mẹ ơi, có thể đừng tới đây nữa không.

Ông đây chịu không nổi.

Tả Tiểu Niệm bị phản ứng của hẳn hù dọa, suýt chút nữa kinh ngạc thốt lên thành tiếng, rụt rè hỏi: "Ta muốn hỏi chú... Sư phụ ta... Bọn họ không sao chứ?”

"Không sao, không sao... tất cả đều nằm ở chỗ kia”

Ngô Thiết Giang có chút thiếu kiên nhẫn: “Vật này bỗng nhiên có sự thay đổi lạ thường, ta cũng không biết sự sống chết của những người kia... Bên kia đã không còn nguy hiểm, tự ngươi đi đến nhìn kết quả cuối cùng đi. Đúng rồi, nói với cha của ngươi không có chuyện gì đừng đến làm phiền ta, có chuyện cũng đừng đến...”

Ầm!

Cánh cửa lại nhanh chóng đóng lại, không có phong độ.

Ngoài cửa, Tả Tiểu Niệm sững sờ một chút, bỗng nhiên nhún người nhảy lên giống như nổi điên, bay nhanh về phía bên kia!

...

Nhà họ Tả.

Trong nháy mắt Độc nhãn xuất hiện giữa bầu trời, Tả Trường Lộ cũng không còn cách nào duy trì sự nho nhã như lúc bình thường, bật thốt lên: “Mẹ kiếp! Sao lại như vậy, đây là đông chạm vào căn cơ gì rồi sao?!"

Ông Tả kinh hồn bạt vía nhất thời di chuyển loạn rong phòng giống như con ruồi mất đầu, vẻ mặt hết sức lo lắng.

Ngô Thiết Giang tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé...

Nếu bởi vì chút chuyện này, làm tổn hại đến Ngô Giang ở đây, vậy coi như thật sự sẽ trở thành câu chuyện cười to lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây. Người của Vu Minh đoán chừng đều có thể cười chết mấy người...

Ngoài cửa sổ, tia chớp nổ vang không dứt, chiếu sáng rực khắp trời đất!

Đập vào mắt, tất cả các tòa nhà đều đang đong đưa giống như một ngọn cỏ nhỏ trong trận gió lớn, đung đưa, tư thế rất là đẹp.

Từng tiếng gào khóc thảm thiết truyền liên tục tới từ các phòng bên trong các tòa nhà...

Phía trước lại còn có một người không sợ chết, giơ cái cột phát sóng trực tiếp, vẻ mặt phấn khởi: “Mọi người ơi... mọi người ơi, bây giờ Thành Phượng Hoàng đang gặp phải loại chấn động đặc biệt ngàn vạn năm khó gặp, các tòa nhà nhảy múa làm nghiêng thành... Làm ơn đánh hai lần, ta là một con heo đen to lớn, ta đang liều chết phát sóng trực tiếp, xin mời các vị thả im, hãy cho ta lên xu hướng đi, ta muốn nhìn thấy. những món quà của các ngươi... wo, con người khiêu vũ các ngươi đã từng nhìn thấy, tòa nhà khiêu vũ các ngươi đã từng nhìn thấy chưa?...”

...

Tia chớp nổ vang không ngừng, hơn nữa còn là xu thế càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng, Tả Trường Lộ. ngồi không yên nữa.

Bước nhanh đi ra ngoài: “Ta phải đi xem xem”

“Ta đi cùng ngươi”

Tả Tiểu Đa lập tức nhảy ra từ cửa sổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio