Khuynh Đảo Thiên Hạ

chương 392: c392: chọc tới trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tả Tiểu Niệm kiên trì tìm kiếm, cuối cùng, đã tìm thấy và đưa được Tưởng Trường Bân đang hấp hối ra khỏi hố đất lớn.

Tả Tiểu Niệm vẫn tiếp tục tìm kiếm, sau khi tìm kiếm mấy lần nữa, xác nhận không phát hiện được gì nữa.

Sở dĩ nàng đưa ra kết luận này, đại khái là bởi vì nàng tìm được ba chiếc nhẫn không gian từ một hố đất lớn nhất ở chính giữa.

Tả Tiểu Niệm thuận tay thu luôn vào nhẫn không gian của mình, thật không phải muốn làm của riêng, mà nàng định nhìn xem bên trong có gì, xác nhận thân phận một chút, dù sao cũng là người bên mình...

Sau khi đã tìm và cứu người xong, Tả Tiếu Niệm. kiểm tra lại một lần, xác nhận mọi người vẫn còn sống, suýt nữa đã khóc vì quá đỗi vui mừng.

Nhưng một mình nàng không thể đưa nhiều người như vậy đi được, nên gọi ngay cho Tả Tiểu Đa.

“Gọi xe tới!"

Tả Tiểu Đa nhất thời biến thành một tên cướp!

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trải qua biến cố kinh thiên động địa như thế, vào lúc này lòng người ở thành Phượng Hoàng đã xuống mức thấp nhất, ai sẵn lòng lấy xe? Ra khỏi cửa cũng cần rất nhiều dũng khí đó?

Mấy người lái xe đều tỏ ra là dù có đánh chết, bọn họ cũng không muốn đi ra ngoài.

Tả Tiểu Đa trực tiếp hóa thành ma quỷ, nói bảy tám lần: "Nếu ngươi không đi ta sẽ giết cả nhà ngươi!”

Sau khi đã đập nát năm sáu cái bàn trà, mới gom được sáu chiếc xe, trước sau một đường chạy nhanh tới cứu người, cuối cùng cũng tới nơi và đưa được những người bị thương lên xe...

Ngay sau đó, Lam Thư và Hàn Tùng đã tỉnh lại.

Trong số những người này thì Hàn Tùng có tu vi cao nhất, còn Lam Thư bị thương nhẹ nhất, cho nên hai người bọn họ tỉnh lại trước. Mà sau khi hai người này tỉnh lại, mọi chuyện lại dễ xứ lý rồi, đầu tiên là thông báo cho Nhị Trung và báo bình an cho Hà Viên Nguyệt, sau đó lại thông báo cho cục Tinh Thuẫn, huy động dược liệu chữa thương cho mọi người...

Một loạt những chuyện này, loạn mà lại có thứ tự, ngay ngắn rõ ràng.

Đợi tới khi người bên phía cục Tinh Thuẫn tiếp nhận xử lý, mấy lái xe bị Tả Tiểu Đa cưỡng chế mà tới mới cầm tiền thưởng về nhà với vẻ hoảng sợ kinh hoàng, cả đám chỉ cảm thấy xui xẻo.

“Đây rõ ràng là chuyện của chính phủ... Thế mà lão tử còn tưởng gặp phải cướp...”

“Đúng vậy, đây là lăn đầu tiên trong đời ta nhìn thấy cái loại nhân viên công tác của chính phủ như này... Trực tiếp đến nhà ta đập nát một cái bàn trà, sau đó tống cổ ta ra xe, bắt ta lái xe, ngươi là người nhà nước sao ngươi không nói sớm...”

“Đúng vậy, lão tử còn cho rằng, lần này phải ra đi mãi mãi không về...”

“Hiếm khi. Vừa có thể về nhà an toàn, lại vừa có tiền thưởng..."

“Đúng vậy, mà này mặt của tên nhóc đó cũng quá trẻ rồi, trông chẳng khác gì một tên nhóc choai choai, lại cồn rất ưa nhìn nữa...”

“Đúng vậy, đúng vậy..."

....

Một đường tới cục Tinh Thuẫn, hầu như tất cả mọi người trong cục Tinh Thuẫn đều làm việc, đủ mọi loại thuốc chữa thương, khoang điều dưỡng đều được huy động..

Cho đến giờ phút này, Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa mới tạm thời yên tâm.

Chẳng mấy chốc Tưởng Trường Bân đã tỉnh lại.

Nhưng hắn thà để bản thân tỉnh lại muộn một chút, còn hơn là không tỉnh lại

Bởi vì Lam Thư và Hàn Tùng tỉnh lại sớm hơn hắn.

Nên dẫn đến việc Hà Viên Nguyệt đang đợi hắn gọi lại, Tưởng Văn Châu cũng đang chờ hắn gọi lại.

Còn có, Vạn Bình Nguyên, Tôn Hầu Tử... khụ khụ, cục trưởng Tôn = Tôn Phong Hầu của Cục Võ Giáo, đều đang chờ hắn gọi lại

Cục trưởng Tưởng cầm di động, nghĩ đến bốn người này, vừa nghiêng đầu một cái đã lại ngất đi.

Chỉ tiếc lăn này hân chẳng thể hôn mê lâu được, vừa hôn mê đã bị tát tỉnh lại.

Tưởng Trường Bân mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nhìn thấy cái đầu hói lớn của Tưởng Văn Châu, vẻ mặt vô cùng giận dữ, thở hồng hộc, cùng với ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống, hẳn hỏi: “Sao lại thế này?"

Tổng cục trưởng của Tổng cục Tinh Thuẫn, rõ ràng vì quá lo lắng quá sốt ruột mà đã trực tiếp tới đây!

Còi báo ở cửa Cục Tinh Thuẫn liên tục vang lên.

Xe bên phía Nhị Trung tới, đích thân Hà Viên Nguyệt tới cục Tỉnh Thuẫn, xe của Cục Võ Giáo cũng Tới rồi, đích thân Tôn Phong Hầu tới; còn có Vạn Bình Nguyên cũng sải bước vào trong với vẻ mặt lo lằng sốt ruột.

Còn có Bộ Môn, Quân Phương...

“Tóm lại là tất cả những người có máu mặt ở thành Phượng Hoàng đều tập trung về bên này!

Tên béo họ Tưởng nhà ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, suýt nữa hủy diệt toàn bộ thành Phượng Hoàng, hiện tại lại còn muốn giả vờ hôn mê?

Không được!

Cuối cùng, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ trong phòng họp.

Tưởng Trường Bân bị Tưởng Văn Châu cạy miệng nhét vào mười bảy mười tám viên đan dược vào bụng, cho hắn uống hết hai bát nước lớn, rồi trực tiếp dẫn hắn tới phòng họp, ấn xuống ghế.

“Nói một chút đi, cụ thể chuyện này là như thế nào."

Cái đầu trọc của Tưởng Văn Châu bốc khói.

Tên khốn này, không làm thì thôi, một khi đã làm thì chọc tới cả trời!

Sau trận chiến này, hai Long Huyết Vệ là Hàn Tùng và Dương Vũ vừa được phái đến đây, một chết một trọng thương, Dương Vũ dùng phương thức thần hồn câu diệt mà ngã xuống, anh dũng hy sinh, tổn thất như vậy cũng không nhỏ!

Tưởng Văn Châu nghe tới chuyện này, đánh rơi điện thoại ngay tại chỗ, sau đó vội vàng tìm cao thủ Hóa Vân, chạy thẳng tới đây một cách điên cuồng.

Suy cho cùng, việc này cũng liên quan tới con trai của mình, cha con có mối liên hệ với nhau, cũng không phải là nói chơi.

Hơn nữa bản thân chuyện này cũng là chuyện động trời!

Cuối cùng Tưởng Trường Bân cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút, dược lực của nhiều viên đan dược được đổ vào đã dần dăn phát huy tác dụng.

Hắn lấy khăn lạnh lau mặt, nhìn lượng người đông đúc trong phòng họp, cuối cùng mệt mỏi nói: “Vạn Tổng đốc của Phủ Tổng đốc, Hà hiệu trưởng của Nhị Trung, cục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo, với cả các vị lãnh đạo đến từ tổng cục đều ở lại, những người không liên quan khác, tất cả đều đi ra ngoài đi, chuyện xảy ra hôm nay là chuyện tuyệt mật, mong các vị lượng thứ”

Quân Phương, vị tư lệnh quân khu của thành Phượng Hoàng tự chỉ vào mũi mình: “Ta thì sao? Ta cũng phải đi ra ngoài sao?”

“Vâng”

“Được, được, được, được, ngươi cái tên Tưởng mập này...”

Vị tư lệnh này tức giận đến lệch mũi, đứng dậy sải bước đi ra ngoài: “Ngươi cứ đợi đấy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio