Khuynh Đảo Thiên Hạ

chương 415: c415: lo ma chay cho ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồng Hạt Tử vô lực cười cười, nói: “Dưới thuật Chân Hồn Vọng Khí, bản thân ta không biết gì cả, ngươi chỉ căn nhớ từng câu ta nói vừa nãy là được, ngươi nhớ cả chứ?”

“Nhớ rồi, nhớ rồi!"

Tả Trường Lộ gật đầu.

Hồng Hạt Tử thoải mái gật đầu cười cười. sau đó mới mệt mỏi nói: “Lão Tả, xem ra chuyện sau khi ta chết vẫn phải phiền ngươi rồi... Nhưng cũng không cần quá phiền phức, ta không có con, cũng không có cháu chắt, ngươi bọc xác thối ta lại, tìm một quan tài bỏ vào, nghĩa trang ta cũng thấy được rồi, ở.."

Tả Trường Lộ nắm tay Hồng Hạt Tử, nói: "Lão Hồng, ngươi không con không cái, không cháu không chất là chuyện của ngươi. Anh em chúng ta với nhau, sao Tả Trường Lộ ta có thể để quãng đường cuối cùng của ngươi lạnh lẽo thê lương được!"

Hồng Hạt Tử cười khổ: “Đây là ý trời..”

Tả Trường Lộ nghĩ nghĩ, nói: "Lão Hồng, ngươi vứt bỏ tính mạng sau cùng, xem số mệnh cho đứa con nhà ta, vậy đứa trẻ này nợ ngươi một mạng!"

Hắn cẩn thận suy nghĩ, đi mấy bước, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên nỗi ưu tư cực kỳ phức tạp, đột nhiên cắn răng kiên quyết nói: “Ta để Tiểu Đa lo ma chay cho ngươi, gọi mở cánh cửa âm dương luân hồi cho ngươi!"

Đột nhiên cả người Hồng Hạt Tử cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng cùng sửng sốt, sau đó lại chậm rãi lắc đầu: “Lão Tả, không căn, không căn để đứa trẻ vô cớ có thêm một phần nhân quả..”

Tả Trường Lộ kiên quyết nói: “Đây là điều nên làm”

Sau đó nói: “Tiểu Đa, quỷ xuống! Cúi đầu lạy tạ cha nuôi của con đi!"

Tả Tiểu Đa nghe lời dặn thì ngây ra.

Ta... Ta có thêm một cha nuôi? Với lại còn là... Một người cha nuôi sắp chết?

Nhưng hẳn không dám chống lại lời cha mình, ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu mấy cái, gọi: "Cha

Vẻ mặt Hồng Hạt Tử kích động, trong hốc mắt khô cạn tràn ra nước mắt: “Con trai ngoan, con trai ngoan, thiệt thòi cho con, thiệt thòi cho con rồi..”

Hắn run run nói: “Lão Tả... Người nói xem ta cũng không có gì làm quà gặp mặt cho con trai, thật hổ then.."

Tả Trường Lộ nói: “Ngươi an tâm nghỉ ngơi, còn nói quà gặp mặt gì chứ.”

Hồng Hạt Tử thỏa mãn cười, mệt mỏi nói: "Hồng Hạt Tử ta... Cả đời bơ vơ, không nơi nương tựa, không con không cái, không ngờ, trước lúc chết lại có một đứa con nuôi tiền đồ thênh thang... Lão Tả, lòng biết ơn của ta đối với ngươi.."

Hắn ho mấy tiếng rồi nói: “Mấy quyển sách của ta. trước kia còn ở chỗ ngươi, với bản mệnh kia của ta... đưa cho Tiểu Đa hết đi..."

“Tiểu Đa à... cha nuôi cũng không có bản lĩnh lớn gì, cũng không có di vật của gì để lại cho con... con cũng biết vọng khí chỉ thuyết, nhưng có không cần học thuật Chân Linh Vọng Khí kia của cha nuôi..."

“Nhẫn bản mệnh của ba... từ khi căn cơ tu vi của ta bị hủy, thần thức bị phế, đến cả bản thân cũng mở không được. Có vài thứ nhỏ bên trong... với cả nhiều sách công pháp, kiếm pháp đao pháp, chủy pháp quý.. chỉ tiếc là cha nuôi quá vô dụng, từ khi tu vi bị hủy, không luyện được gì cả..”

Nói đến đây, đột nhiên hai mắt lại trợn trừng, phun ra một ngụm đầy máu.

rong lúc vùng vẫy, bỗng dưng Hồng Hạt Tử thẳng thân người lên, tay chỉ trời xanh nghiêm nghị nói: “Đợi ta kiếp sau, sẽ lại nghịch ngươi!”

Nói xong ngã xuống, từng ngụm máu lớn liên tục trào ra.

Mà người đã không còn hơi thở.

Hồng Hạt Tử cứ thế mà chết.

Nhìn thi thể của Hồng Hạt Tử, ánh mắt Tả Trường Lộ sâu thám, khẽ thở dài.

Rất lâu rất lâu sau, hẳn giơ tay ra ra, nhẹ nhàng vuốt mắt cho hắn, lắm bẩm nói: “Lão Hồng, ngươi và ta kết bạn với nhau, đời này kiếp sau... qua ngày hôm nay, chỉ còn một họ Tả... đơn độc mà thôi”

Hắn quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa nói: "Ta liên hệ mọi chuyện với nhà tổ chức tang lễ, ngày mai tiễn biệt cha nuôi của con."

Tả Tiểu Đa bối rối nói: “Cha, hắn..."

“Đây là cha nuôi của con!” Ánh mắt Tả Trường Lộ chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Con trai, nhất định con phải nhớ cha nuôi của con!”

Tả Tiểu Đa mù mở gật gật đầu, tỏ ra hiểu nhưng thật ra hoàn toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời Tả Trường Lộ!

Tả Trường Lộ dùng một mảnh vải đắp lên thí thể của Hồng Hạt Tử.

Lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay Hồng Hạt Tử xuất hiện ánh sáng tối tăm, đột nhiên sáng lên, có dáng vẻ hư ảo, hình như chiếc nhẫn này cũng biến mất theo sinh mạng đã mất đi của Hồng Hạt Tử.

Nhưng trạng thái hư ảo này chỉ duy trì một chốc rồi ngừng lại

Rồi chầm chậm tụt ra khỏi ngón tay Hồng Hạt Tử rơi xuống, ngừng giữa không trung.

Lại một trận sáng sáng tắt tất hình như vẫn có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tả Trường Lộ giơ tay nắm lấy lại bắt được một khoảng không, hình như chiếc nhẫn kia thực chất không tồn tại.

Tả Trường Lộ cực kỳ bất ngờ, ngừng một chút rồi mới nói: "Tiểu Đa, ta không thể chạm đến chiếc nhẫn này. Tóm lại đây là chiếc nhẫn cha nuôi con để lại cho con, con thử lấy đeo vào tay xem”

“Vâng”

Tả Tiểu Đa nghe lời giơ tay nắm lấy chiến nhẫn kia.

Cũng không biết sao, Tả Trường Lộ giơ tay thì nắm không được, cứ như nhẫn sương mù, mà sau khi Tả Tiểu Đa giơ tay thì lại ngưng đọng thành thực thể, rơi vào lòng bàn tay Tả Tiểu Đa, cảm giác lạnh băng.

“Đeo vào ngón nào ạ?”

Tả Tiểu Đa cầm chiếc nhẫn, nhìn ngón tay mình.

“Không thể đeo ngón trỏ nhỉ? Ngón áp út cũng không thể, vậy... ngón út?”

Tả Tiểu Đa lẩm bẩm.

Tả Trường Lộ trợn mắt: "Con tự quyết định đi”

Tả Tiểu Đa tùy tiện đeo nhẫn vào ngón út của mình.

Lúc chiếc nhẫn được đeo lên ngón út của Tả Tiểu Đa, thì chiếc nhẫn đột nhiên từ từ siết lại, vững vàng bao lấy ngón út Tả Tiểu Đa, lúc đó Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau đau.

Dường như trong chiếc nhẫn này có mấy gai nhô ra, đâm vào trong thịt ngón út của Tả Tiểu Đa, đau đến nỗi hẳn run lên.

Dòng máu chảy ra tức khắc, thấm vào trong chiếc nhẫn, làm chiếc nhẫn nhiễm một màu đỏ.

Một lúc sau, chiếc nhẫn hoàn toàn phủ một màu đỏ, màu sắc lại đần nhạt đi, chuyển thành chiếc nhẫn màu trắng xám bình thường, mà sau đó, đến cả chiếc nhẫn màu trắng xám cũng không thấy.

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, trên ngón út của Tả Tiểu Đa trống không.

“Mất... mất tiêu rồi.." Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt.

"Thiếu hiểu biết, ngươi thử nghĩ về chiếc nhẫn kia” Mặt Tả Trường Lộ trở về vẻ dửng dưng, nhưng trong giọng điệu lại chứa tia kinh ngạc!

Tả Tiểu Đa nghĩ nghĩ, trong miệng nhắc đến liên tục: "Chiếc nhãn, chiếc nhẫn."

Chiếc nhẫn trắng xám kia hiện lên, im lặng xuất hiên trên ngón tay hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio