Mọi người khiêng quan tài của Hồng Hạt Tử xuống, Tả Trường Lộ nhảy xuống đầu tiên, chọn hướng hạ quan cho hẳn, rồi đặt một viên Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm dưới đầu hắn.
“Hạt Tử, kiếp sau gặp lại nhé.”
Tả Trường Lộ đứng im một lúc, khẽ thở dài: “Người anh em này lấp đất cho ngươi đây. Hạt Tử, ngươi có con nuôi dưa tiễn, anh em lấp đất, Tinh Hồn hộ linh, sinh tiền chọn mộ, đời này cũng coi như đáng giá. Nếu ngươi trên trời có linh, nhớ phủ hộ cho con trai ngươi nhé.
Giơ xẻng lên, hất một xẻng đất rơi lả tả xuống bên dưới.
Toàn bộ quá trình, Tả Trường Lộ không để cho bất cứ ai động tay vào kế cả Tả Tiểu Đa, chỉ có một mình hẳn, đắp lên cả ngôi mộ. Đến xẻng đất cuối cùng mới dừng lại.
“Tiểu Đa, lấp cho cha nuôi của ngươi xẻng đất cuối cùng này, làm một người con tận hiếu. Không được nhiều, không được ít, không được run, càng không được đổ ra”
“Vâng”
Tả Tiểu Đa vững vàng lấp một xẻng đất xuống, sau đó lại dựng bia lên.
“Nghĩa phụ Hồng Đại Thủy chỉ mộ, nghĩa tử Tả Tiểu Đa lập."
Một cái bia rất đơn giản.
Hoàn thành.
Sau đó... biến cố chợt xuất hiện.
Dưới ánh mắt của bao người, phần mộ vừa đắp xong chợt mọc lên vô số cỏ xanh.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, đám có đã tốt tươi um tùm, bao phủ khắp cả nấm mồ.
Mà sự thay đổi đó chỉ vừa mới bắt đầu, còn có vô số dây mây như sinh ra từ hư không, một trái một phải nhanh chóng leo lên bia mộ,sau đó quấn quýt lấy nhau bao quanh mộ. Theo mọi người nhận thấy, đây giống như dùng dây mây làm một cánh cửa sâm nghiêm.
Cả quá trình chỉ hơn mười phút nhưng toàn bộ mộ phần đã ẩn vào đồng hoang.
Nhìn qua không khác gì so với cỏ dại mọc khắp nơi.
Sự đời huyền ảo, biến hóa như vậy cũng coi như xem thế là đủ, có thể gọi là kỳ quan.
"Tả Trường Lộ khẽ thở dài: “Một đời bạn, hai đời thù; nhưng đời này ta tiễn ngươi cũng khá đấy chứ Hạt Tử.
Póc póc póc, tất cả rượu ngon mang tới đều được mở ra, cứ một vò rồi lại một vò đổ xuống nền cỏ.
“Nếu có kiếp sau, chắc gì ngươi đã lại bằng lòng uống rượu cùng ta."
Tả Trường Lộ cười bình thản: “Đời này cũng không phân ra được thẳng bại... Tất nhiên, ngươi đi trước, coi như là ngươi thẳng. Người anh em, cuối cùng gọi ngươi một tiếng anh em, cạn một chén này."
Dứt lời, giơ một vò rượu lên, ngửa đầu uống ừng ực.
Đó là một vò cuối cùng.
Ngô Vũ Đình đứng sóng vai với hắn, mỉm cười nói: “Cả đời Hạt Tử có người bạn như ngươi, còn có con nuôi đưa tiễn, cũng coi như không còn gì tiếc nuối nữa."
"Đúng vậy."
"Đi thôi."
Tả Trường Lộ cười ha hả: "Về nhà!"
Tả Tiểu Đa nhìn hắn với vẻ lo lắng, nói: “Cha, người không sao chứ?”
Mấy ngày nay, Tả Tiểu Đa cứ cảm thấy trạng thái tỉnh thần của cha mình không được bình thường cho. lắm.
“Không sao không sao, cuối cùng cũng tiễn hẳn đi rồi. Dù sớm hay muộn, coi như làm sáng tỏ nỗi băn khoăn trong lòng ta."
Tả Trường Lộ nói: “Đình Nhị, trên đường về nhớ mua ít đồ ăn, mua thêm cả rượu ngon nữa. Tối nay ta muốn uống một chầu. Đêm nay uống cho say, không say không nghỉ”
Ngô Vũ Đình cười ha hả: “Hôm nay có nguyên nhân chính đáng, bỏ qua cho ngươi một lần đó”
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa nhìn nhau, đều cảm thấy rất kỳ diệu.
Trước kia cha nói muốn uống rượu thì thôi, nếu mà uống say sợ là mẹ đã găm lên từ lâu rồi
Hôm nay lại ủng hộ một cách khác thường như vậy.
“Tiểu Đa, ngươi phải luôn nhớ cho kỹ!"
Ngô Vũ Đình dịu dàng nói: "Ngươi có một người cha nuôi như vậy”
“Vâng” Tả Tiểu Đa gật đầu.
"Ý ta nói... là ngươi phải luôn nhớ kỹ, thật sự nhớ kỹ cha nuôi của ngươi." Ngô Vũ Đình lại dặn dò một câu.
Lần này Tả Tiểu Đa cảm nhận được sự nhấn mạnh trong lời nói, nghiêm túc đáp: “Mẹ, người cứ yên tâm, ta sẽ nhớ ta có một người cha nuôi tên Hồng Đại Thủy”
Ngô Vũ Đình quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm: “Niệm Nhị”
“Mẹ”
“Cha nuôi của em trai ngươi cũng chính là cha. nuôi của ngươi, biết không?”
“Biết ạ”
"Ừ, sau này dù ngươi có là con gái Tả gia hay con dâu Tả gia thì đó cũng là cha nuôi của ngươi, đã hiểu chưa?"
Tả Tiểu Niệm chợt đỏ bừng mặt, cực kỳ then thùng, thấp giọng đáp: “Ta nhớ rồi mẹ”
Cúi đầu.
Chiếc cổ trằng phấn cũng gục xuống, Tả Tiểu Đa có thể nhìn rõ được, Niệm Niệm Mèo bình thường vẫn ném mình lên cao... lỗ tai cũng đỏ hết cả lên.
Ánh mặt trời chiếu vào, còn hiện ra màu hồng phấn rất đáng yêu.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại thò tay vê vê, ngạc nhiên nói: “Mẹ, mẹ nhìn vành tai chị Niệm Niệm trong suốt rồi kìa."
Ngô Vũ Đình còn chưa kịp nói gì, Tả Tiểu Đa đã bị ném bay lên rồi.
Xấu hổ đan xen, Tả Tiểu Niệm bị hắn vê đến mềm nhũn cả người trực tiếp phát nổ, hóa thành khủng long bạo chúa.
Tả Tiểu Đa bay lên như tên lửa...
Vừa mới rơi tự do đã lại bay lên như tên lửa, còn lên cao hơn cả lăn đầu nữa.
Giờ hắn đã là Võ Sư đỉnh phong, thậm chí tu vi thực chất cũng không thua gì Tiên Thiên cấp cao, vốn
chẳng sợ gì chút độ cao đó, nhưng khi gặp chuyện vẫn hô to gọi nhỏ gào khóc thám thiết: “Tha mạng á aaaaaa... Cứu mạng với..”
Cứ kêu như thế liên tục.
Nhỡ Niệm Niệm Mèo nhận ra mình không sợ nữa rồi thay đổi cách trừng phạt thì làm thế nào?
Vẫn là ném lên cao thì tốt hơn... Người khác không biết chứ thật ra ta đã quen với cái này lâu rồi.
Tập mãi thành quen, quen rồi thành tự nhiên thôi!
....
Một ngày này Tả gia đưa tang.
Mà bên hai nhà Ninh gia Mộng gia cũng không nhàn rỗi.
Tuy người của tổng cục Tinh Thuẫn vẫn đang hoạt động khắp nơi, nhìn như ai cũng muốn bắt, nhưng hai nhà này thật sự không nén nổi cơn giận.
Dù sao mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, toàn là đại sự ghê gớm cả.
Ngay trong sáng nay và tối qua, huyết thống bên ngoài của Mộng gia, vì đủ loại nguyên nhân, lý do cái hiểu cái không mà chết mất bảy người, còn bốn công ty con cũng gặp đủ thứ chuyện, rơi vào trạng thái đóng băng.
Mà Ninh gia... thì sụp nguyên cả mộ tổ.
Hai nhà Ninh Mộng đều đang tìm Hồng Hạt Tử, lại nghe được Hồng Hạt Tử đã chết, cộng thêm tin tức hôm nay đưa tang.
Hai nhà đều cảm thấy mình không hiểu sao lại xui xẻo vậy được?
Thật lòng họ chưa bao giờ cảm thấy Hồng Hạt Tử quan trọng như lúc này, dù năm đó tìm Hồng Hạt Tử xem phong thủy cũng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ quan trọng như hôm nay.
Nhưng lại cứ vào thời khắc trọng đại thế này thì được tin hắn chết rồi.