Thử vận chuyển công pháp, nhận ra mình không bị hạn chế.
Tả Tiểu Đa cũng không lấy làm vui mừng, ngược lại càng lo âu, trong lòng không khỏi nặng trĩu
Cái này chứng minh rằng đối phương hoàn toàn không để ý đến chút tu vi của mình, có khóa hay không cũng chẳng có gì khác nhau...
Càng có nghĩa là, đối phương muốn tiêu diệt mình cũng dễ dàng như trở bàn tay.
“Tả đại sư, ngài tỉnh rồi à?”
Một giọng nói có vẻ dịu dàng đôn hậu vang lên.
Tả Tiểu Đa nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một người trung niên ngoại hình béo lùn, gương mặt mang nét cười hiền hòa.
“Xin chào”
Tả Tiểu Đa thoát ra khỏi sự kinh ngạc ban đầu, lập tức bình tĩnh trở lại, nở nụ cười thiên chân vô tà, nói: "Chào chú, ngươi đưa ta đến đây chắc là có chuyện gì quan trọng lắm à?”
Tên mập lùn cười ha hả, cả người chợt vang lên tiếng kêu giòn giã như xương cốt chạm vào nhau, dần khôi phục dáng vẻ vốn có, cũng là một người trung niên phong độ phiên phiên, nhã nhặn khoan hỏa, trừ ánh mắt có hơi hèn mọn ra thì đúng là một vị mỹ nam tử trung niên.
“Tả đại sư đúng là không tăm thường, chỉ nửa khác đã khôi phục vẻ bình tĩnh ngay được”
Người trung niên cười nói: “Cả đời ta tung hoành, từng gặp vô số thiếu niên thiên tài. Nhưng dưới tình huống thế này còn có thể cười ngọt ngào lại chân thành như vậy, thật sự chỉ có một mình ngươi mà thôi.
Tả Tiểu Đa cười đáp: “Chú đây tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, vừa nhìn đã biết là người tốt, sao ta lại sợ được chứ?”
Người trung niên cười khà khà: “Tả đại sư, ngài giả vờ ngây thơ trước mặt ta không có bất kỳ nghĩa lý gì đâu. Nói trắng ra, ngươi đang múa rìu qua mắt thợ đấy, làm bộ làm tịch chính là nghề của ta”
Tả Tiểu Đa vẫn ra vẻ ngây thơ nói: “Giả vờ hay không là chuyện của ta chứ. Giờ ngươi muốn nhờ cậy 1a, bất kể ta có giả vờ thế nào thì ngươi cũng phải chịu, còn phải phối hợp nữa. Cũng may cùng là người trong nghề cả, nhất định có thế phối hợp thỏa đáng, ban đầu ta còn lo về diễn xuất của ngài ấy chứ.”
Dùng giọng điệu ngây thơ, gương mặt ngây thơ nói ra những lời này, sự tương phản không phải chỉ lớn bình thường thôi.
Mặc dù người trung niên đã quen với sóng gió, gương mặt vốn ung dung cũng không khỏi sượng lại thoáng chốc.
Hân lập tức lấy lại vẻ hòa nhã, cười nói: “Sao Tả đại sư lại khẳng định là ta muốn nhờ cậy ngươi vậy?”
“Ta vừa tỉnh lại, trừ việc thân ở đất khách thì tất cả đều bình thường, còn không phải chịu cấm chế. Tuy có một mặt là thể hiện tu vi của ngươi cao thâm, không sợ chút tu vi nông cạn của ta nhưng cũng có một phần là đãi ngộ.”
Tả Tiểu Đa cười bình tĩnh, cuối cùng cũng thu lại vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, không nhanh không chậm nói: "Vừa mở miệng ngươi đã gọi ta là Tả đại sư mà không phải là Tả Tiểu Đa... chẳng khác nào nói rằng, nguyên nhân ngươi bắt ta tới đây là muốn mượn năng lực xem tướng của ta, giải đáp nghi hoặc”
“Nếu đã vậy, trước khi ta giải đáp được nghỉ hoặc cho ngươi, ví như có chỗ nào không rõ hoặc nhìn không thấu, tin rằng ta vẫn sẽ an toàn.”
Người trung niên càng tỏ ra kinh ngạc, đáp: “Tả đại sư nói không sai”
“Vậy giờ ngươi đang có việc nhờ ta. Cho dù không thay đổi được thực tế ta là bị ngươi giam giữ, nhưng ở một mức nào đó thì ngươi không dám đắc tội ta” Tả Tiểu Đa nói rất chắc chắn.
Cứ nói, nói mãi, bản thân tự nhiên cũng đần bình tĩnh lại.
“Hửm?... Nói vậy đúng là rất có lý, Tả đại sư có vương bài này trong tay, có thể vững như thái sơn rồi”
Ánh mắt gã trung niên chợt lóe lên.
Không ngờ thẳng nhóc này cũng khó đối phó đấy.
"À, chắc giờ trong lòng ngươi đang nghĩ, có bị một thằng oắt con như ta chiếm thượng phong thì cũng có sao đâu, chỉ cần ta giúp ngươi xong sẽ giết ta ngay tức khắc, ta cũng đâu làm gì được. Cuối cùng thì thực lực mới là đạo lý vững vàng nhất cơ mà."
Tả Tiểu Đa cười nói: “Ngươi chắc chẳn có suy nghĩ như vậy, nếu không ngươi chỉ căn đến cổng trường ta xếp hàng là được, vốn không căn bắt cóc ta làm gì."
“Đúng vậy, nói rất có lý” Người trung niên vuốt cằm.
“Cho nên, chuyện ngươi muốn hỏi ắt không phải chuyện bình thường, là kiểu hỏi xong cần bịt miệng ta ngay, đồng thời còn kiêng kị không thể nói ra bất cứ thứ gì trước mặt mọi người. Như vậy, vấn đề đã càng thêm sáng tỏ.”
Tả Tiểu Đa tỉnh táo nói: “Đáp án chỉ có một mà thôi, ngươi không phải người cùng chiến tuyến với người phe ta. Ngươi là người của Vu Minh, có đúng không nào?”
Người trung niên này chính là Phương Nhất Nặc.
Nói tới đây, sự ngạc nhiên trong lòng Phương Nhất Nặc đã tích lũy tới trình độ tương đối rồi
Sự linh hoạt và rõ ràng trong suy nghĩ của thằng nhóc này thật khiến người ta căm phẫn, thậm chí còn đến mức kiêng kị.
“Biết vì sao ta dám nói rõ tất cả không? Bởi vì ngươi sẽ không giết ta ngay được”
“Ngươi còn cần ta xem tướng cho ngươi, chỉ điểm họa phúc bến mê... Ngươi cực kỳ tin tưởng vào tướng pháp của ta, đương nhiên cũng sợ ta sẽ chỉ con đường chết cho ngươi. Cho nên, trước khi ứng nghiệm sở cầu của ngươi, ngươi không dám giết ta đâu.”
“Đáng tiếc ta nói đến đây, ngươi đã có nỗi băn khoăn mới”
Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói: “Chính là ngươi không dám tin tưởng bất cứ chuyện gì ta xem cho ngươi nữa."
Phương Nhất Nặc trợn to mắt, chăm chú nhìn thẳng nhãi ranh trước mắt.
Đúng là lý lẽ như vậy.
Đều đã nói trằng ra thế rồi, vậy hẳn xem tướng cho mình, mình còn dám tin sao?
Hắn nói chuyện này không có nguy hiểm gì, thì thật sự không có nguy hiểm ư?
Ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm chí mạng, cố ý hãm hại mình thì làm thế nào?
Hắn nói chuyện này gặp nguy hiểm thì chắc chắn. sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nếu mình tin là gặp nguy hiểm mà không đi, cuối cùng phá hủy mất đại sự thì biết phải làm thế nào? Sao ta gánh nổi trách nhiệm này?
Nếu hắn nói gặp nguy hiểm, mình lại không tin mà đi rồi thật sự gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?
Phương Nhất Nặc sắp ngu người luôn rồi.
Giờ hắn hối không kịp, mình bắt thẳng nhóc này tới đây có tác dụng gì?
Ngoại trừ làm mình bực bội thêm thì chẳng có ích lợi gì hết.
Hắn nhìn Tả Tiểu Đa, sắc mặt thoát đỏ thoắt trắng, ánh mắt khi thì lóe ra hung quang, khi thì tràn ngập hoài nghi, còn có chút bối rối...
Ông đây làm chuyện qì không biết nữa?