Ở trong lòng mẹ, đương nhiên vẫn nhớ rõ thời gian lúc bé mình rời đi, 31 năm này chỉ sợ là từng ngày từng ngày đều đếm đủ và mỏi mắt chờ mong như vậy, đó là sự dày vò mài giũa qua năm tháng cỡ nào...
“Chúng ta muốn tìm ngươi về cỡ nào, cho dù đánh đối tính mạng cũng không sao, nhưng trên cõi đời này có quá nhiều quá nhiều chuyện không thể làm gì”
“Thầy cô giáo năm đó nói với chúng ta, cho dù tập hợp tất cả sức mạnh của trường học hỗ trợ chúng 1a, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của quân đội, nhưng hy vọng tìm được ngươi cũng là nhỏ bé không đáng kể... Huống hồ, tu vi của chúng ta đã mất hết, đã..."
"Sau đó Cựu hiệu trưởng nhờ cậy quan hệ với học sinh đã tốt nghiệp và đang ở trong quân đội, không biết vượt qua bao nhiêu sự trắc trở mới mời được Đông Phương đại soái cho một lời tiên đoán... Khi đó đại quân vừa đánh một thẳng trận lớn, đại soái tâm trạng tốt nên đặc biệt đến xem..."
“Lúc đó đại soái nói: từ đâu tới thì trở về chỗ đó, ổ tiên che chở phù hộ, lòng trung thành không dứt; Bên trong Thành Phượng Hoàng có Phượng đến bên ngoài; an phận nghèo giữ tiết nghĩa, kiếp này lại đoàn tụ."
“Chính là câu nói này, ta và mẹ ngươi bán sạch tất cả gia sản của chúng ta. Cựu hiệu trưởng phái bốn bạn học đưa chúng ta trở về chốn cũ Thành Phượng Hoàng... Nhưng nửa đường...”
“Khụ khụ!"
Mộc Tòng Quân nói tới chỗ này, Liễu Yên Ba bỗng nhiên ho khan liên tiếp.
Trong lòng Mặc Huyền Y nghỉ ngờ nhưng không mở miệng truy hỏi.
"Không sao, con gái mình thì có chuyện gì mà không thể nói.”
Mộc Tòng Quân lạnh nhạt nói: “Nhưng đi tới nửa đường, bốn người kia... lại lấy hết đồ của chúng ta rồi bỏ chạy... Khi đó, ta và mẹ của ngươi đi lại không tiện, kêu trời không được, kêu đất không xong...”
“Nhưng cũng rất may mắn, bốn người kia không tìm ra một ít tiền ta giấu ở đế giày... Chúng ta phải dựa vào chút tiền này, còn phải ăn xin dọc đường... mới về tới Thành Phượng Hoàng”
Lúc Mộc Tòng Quân nói về khoảng thời gian khổ cực đã qua, thậm chí cũng không có bao nhiêu sự thù hận, giọng điệu trước sau vẫn rất bình tĩnh.
Đại khái là vài chục năm trở lại đây đã coi nhẹ mọi thứ rồi
Nhưng Mặc Huyền Y lại bỗng nhiên siết chặt nắm đấm.
Nhìn cha mẹ già nua trước mắt, cơ thể suy yếu.... Nàng biết rất rõ, cha mẹ mình lúc trước có tâm trạng ra sao
Nhưng vào tuổi vừa mới kết hôn đã đạt tới cảnh giới Đan Nguyên, thành tựu tiểu tông sư, tiến độ tu hành như vậy có thể nói là thiên tài trong Nhân Tộc, thiên tài vạn người chọn một!
Bất kể như thế nào cha mẹ đều đã từng là thiên kiêu một đời trên thực tế!
Sau khi xảy ra biến cố, tu vĩ toàn thân bị phế, con gái bị cướp mất cốt nhục chia lìa, cơ thể tàn tật... Từ thiên kiêu một đời bị đánh rơi xuống nơi sâu nhất địa ngục!
Sau đó trên đường trở về quê hương lại bị những người từng là bạn học cướp bóc.
Đây là bi thương cỡ nào, bí thảm cỡ nào!
Dọc đường ăn xin về nhà, chặng đường mấy trăm nghìn dặm xa xôi...
Mặc Huyền Y hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, cha mẹ tiếp tục kiên trì như thế nào, làm sao bọn họ có thể đi hết một đoạn đường này!
“Lúc đó... nếu không phải còn nhớ đến lời tiên tri của Đông Phương đại soái, nhớ tới trong kiếp này phải chờ để gặp mặt ngươi... Chỉ sợ ta và mẹ ngươi..."
Mộc Tòng Quân cười ha ha một tiếng, không hề nói tiếp nữa.
Nâng cốc trà lên, uống một hơi cạn sạch.
“Bốn người kia, tên là gì?"
Mặc Huyền Y cần răng, tâm ý thù hận trong ánh mắt gần như muốn phá tan chân trời!
“Đừng nói”
Liễu Yên Ba ngăn cản nói: “Niếp Niếp còn nhỏ, làm sao có thể đánh thẳng những kẻ xấu như vậy? Niếp Niếp, chờ tu vi của ngươi lớn mạnh, chúng ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết..."
Nàng nói với con gái gần như là khổ sở van nài: “Niếp Niếp, đừng hỏi, được không? Mẹ cầu xin ngươi
“Mẹ!"
Mặc Huyền Y mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên một tiếng: “Mối thù của cha mẹ không báo, ta dựa vào cái gì mà làm người?"
Nghe xong câu nói này, trên khuôn mặt già nua của Mộc Tòng Quân bỗng nhiên nổi lên một hào quang kỳ lạ, nói lắm bẩm: “Mối thù của cha mẹ... mối thù của cha mẹ, không cần báo”
Mặc Huyền Y lập tức ngây người như phông!
Nàng hiểu được ý tứ của cha mình.
Mối thù của cha mẹ không báo, dựa vào cái gì mà làm người?
Nhưng nói đến kẻ thù lớn nhất của cha mẹ, kẻ thù chân chính, không phải là bốn bạn học cướp giật của cha mẹ mà là Tham Lang bà bà! Sư phụ của ngươi!
Sư phụ nuôi lớn ngươi trưởng thành, truyền thụ kỹ năng!
“Con à..” Liễu Yên Ba nắm lấy tay của Mặc Huyền Y,run giọng nói: “Chúng ta không mong muốn sự đắc ý rong việc trả ơn báo oán, ta chỉ mong ngươi cả đời này bình an suôn sẻ, những nguyện vọng của ta chỉ cần thế này là đủ."
“Thù... Không cần báo. Đây chính là số mệnh của cha mẹ, sớm đã định trước, thanh danh hiển hách, hiển quý hơn người là một đời, thất vọng tầm thường, không tranh không cầu cũng là một đời..”
Nước mắt của Liễu Yên Ba bỗng nhiên trào ra.
Sắc mặt của Mặc Huyền Y phức tạp, biến đổi thất thường.
Ta nên làm gì?
“Ngày hôm nay con gái trở về nhà là chuyện vui của nhà chúng ta”
Mộc Tòng Quân dùng dáng vẻ chủ của một gia đình, nói: “Nghỉ ngơi trước, chuyện không vui để sau này hãy nói.”
Hắn đưa tay ra vỗ nhẹ lên tóc con gái, nhẹ nhàng nói: “Ta và mẹ của ngươi đã coi nhẹ trần thế, sẽ không can thiệp con đường phía trước của ngươi”
“Cha?!"
Mặc Huyền Y khiếp sợ ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn cha mình.
Trong mắt cha, tất cả đều là sự khoan dung, tất cả đều là quý trọng, tất cả đều là e sợ sẽ mất đi
“Con đường tương lai của ngươi... Do bản thân ngươi lựa chọn”
Mộc Tòng Quân cười trong cay đẳng: “Chúng ta làm cha làm mẹ nếu đã không thể bày sẵn một con đường cho con cái, chẳng lẽ còn muốn can thiệp vào con đường phía trước của con cái sao? Chúng ta chỉ yêu cầu một chuyện, bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì.. Nhất định phải, bình an”
Nước mắt của Mặc Huyền Y chảy xuống.
Trước lúc chia tay.
Lời của sư phụ.
Ngươi trách nhiệm của ngươi, gánh vác của ngươi... Ngươi nhất định phải... Nhất định phải.
Đem so sánh cả hai, Mặc Huyền Y gục xuống bàn, khóc lóc thất thanh, thật lâu không ngớt.
...
Thời gian lùi lại trước đó mấy giờ.
Buổi chiều.
Tả Tiểu Đa xin nghỉ, chạy ra khỏi trường học nhanh như chớp, nhảy tung tăng đi về phố kinh doanh.