Nhưng mà, trong mắt của vọng khí sĩ thì những bông tuyết này lại chẳng cản trở được!
- Thứ bọn họ nhìn là khí vận, chính là khí mạch, đây đều là những thứ mà người thường không thể nào nhìn thấy được, mà bây giờ là... Thiên địa đại thết
Dù cho gió tuyết có lớn hơn gấp mười lần, thì cũng khó có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
“Thật là hùng vĩ!"
Tả Tiểu Đa nhìn một cái, rồi nhất thời nói ra lời tán thưởng từ trong nội tâm.
“Hùng vĩ thế nào?" Hà Viên Nguyệt hỏi.
“Trong trời đất là một mảnh mênh mông, chỉ có một con Băng Hoàng đang không ngừng vỗ cánh.”
Tả Tiểu Đa nói tiếp: “Bây giờ, thiên tuyết địa hỏa đã hòa làm một. Đại khái là... Thời khắc phong lôi khởi, thiên hỏa đốt, tuyết bạo vũ, khí trùng tiêu”
Hà Viên Nguyệt nhầm mắt lại, nhàn nhạt nói “Trạng thái của Băng Hoàng thế nào?”
“Rất ung dung, đang đi dạo trên sân vắng, vô cùng tự do tự tại.” Hắn đáp lại.
“Ừ, đang ung dung tản bộ sao?" Hà Viên Nguyệt nghiêm túc nói: “Nhìn quanh bốn phương?”
“Đúng vậy.”
“Tần suất võ cánh thế nào?"
“Thư giản thích thú, rất nhàn nhã, chậm chạp lên xuống, ung dung không vội vã.”
Hà Viên Nguyệt yên tâm nói: "Nếu như ung dung tự tại thì việc này có thể thành công. Đúng rồi, tính thần nó thế nào, có phấn chấn không?”
Tả Tiểu Đa tỉ mỉ nhìn xuống rồi đáp: “Ừ, không phải rất phấn chấn, nhưng tổng thể dường như cũng tốt."
“Không phải rất phấn chấn?”
Hà Viên Nguyệt gật đầu một cái: “Bây giờ là mấy giờ vậy?”
“Chín giờ năm mươi bảy”
"Ừ, đợi lát nữa đến mười một giờ thì ngươi nhìn nó thêm lần nữa, rồi xác nhận tình trạng đi.”
“Dạ.”
Mọi người đều tĩnh tâm chờ đợi, yên lặng cầu nguyện, cầu cho chuyện này có thể hoàn thành.
Tuyết vẫn rơi nhiều như trước, vẫn đang không ngừng rơi xuống... Tần suất rơi dường như không hề thay đổi, khắp dãy núi vì có tuyết rơi nhiều nên dần dần trở nên bằng phẳng, giống như một vùng đất phẳng lặng.
Tuyết rơi nhiều, đến nỗi san bằng tất cả những khe rãnh.
Ở tầm nhìn những phía khác, hỏa diễm không dày đặc như tuyết lớn mà có phần chậm hơn, giờ đây càng trở nên cưỡng bạo, có vô số chất lỏng màu đen tuôn ra như suối từ mặt đất, sau đó biến thành cột lửa cao ngất trời,
Nếu như thời tiết quang đãng, đứng trên đỉnh sẽ có thể thấy hỏa diễm, nhưng bây giờ vì tuyết rơi nhiều nên khiến tầm nhìn bị giảm sút, hoàn toàn không thấy được gì!
"Tuyết rơi nhiều lắm rồi.”
Tưởng Trường Bân và Tôn Phong Hầu đang không ngừng dọn dẹp đống tuyết phía trước, rồi than thở: “Mấy thập niên trở lại đây, thành Phượng Hoàng chưa bao giờ có tuyết lớn như vậy, thế mà hôm nay lại có, còn là vào mùa hè nữa chứ.”
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng những cây đại thụ không chịu nổi sức nặng, bị tuyết rơi đè gãy.
Mọi người vẫn yên lặng chờ, thời gian từng phút dần trôi qua
Bây giờ đã là mười giờ rưỡi.
Khí sắc của Hà Viên Nguyệt cũng theo thời gian mà dần trở nên kém hơn, nét hồng hào trên mặt đang dần dần biến mất.
Đám người Hồ Nhược Vân bên cạnh đều cảm thấy tim như bị đao cắt.
Vi ngày hôm nay mà Hà Viên Nguyệt đã dùng vô số loại thuốc, dùng mọi cách để tăng thêm tỉnh thần lực và sinh mệnh lực bất chấp mọi hậu quả, nhưng giờ đây, nhìn mắt thường cũng thấy được những thứ kia đang đần đần mất đi.
Tưởng Trường Bân lo lắng nhìn Hà Viên Nguyệt, lập tức lấy một hộp đan dược từ trong ngực ra, sau đó cầm lấy một viên, mùi thơm của thuốc lập tức xông vào mũi, rồi khẩn cầu nói: “Cô giáo, người dùng một viên đi.”
Hà Viên Nguyệt khó khăn quay đầu, sau đó gật đầu một cái rồi nói: “Được... Nếu không ăn chỉ sợ không chống cự được đến lúc đó... Nói không chừng ta không thể làm gì khác ngoài lãng phí một chút.”
Nàng vừa nói vừa vươn tay ra cầm lấy, nhưng lại phát hiện mình còn không thể nhấc nổi bàn tay.
Mặc dù có bảo bối da Hỏa Hồ chống lạnh, nhưng ở trong hoàn cảnh lạnh như vậy một thời gian dài cũng làm sức chịu đựng và sinh mệnh của lão hiệu trưởng từng chút mất đi, bây giờ ngay cả cử động cũng không đủ sức!
Tưởng Trường Bân cầm cái hộp trong tay, rồi nói: “Cô há miệng ra là được rồi."
Ngay sau đó..
Hà Viên Nguyệt trợn to hai mắt: "Tưởng Trường Bân! Ngươi làm gì..."
Nàng bị hắn nhét toàn bộ một hộp khoảng chừng năm viên đan dược vào miệng.
"Ha ha.” Hẳn cười nhạt nhẽo một tiếng: “Ta lại làm sai rồi, cô giáo cứ trách phạt đi."
Hà Viên Nguyệt thở dài.
"Vô dụng thôi, Trường Bân. Mạng già này của ta sẽ không may mắn qua khỏi tối nay đâu.”
Tưởng Trường Bân và Tôn Phong Hầu đồng thời đỏ mắt
Nàng nhằm mắt lại, không nói gì nữa, hết sức tiết kiệm chút sức lực còn sót lại.
“Mười một giờ rồi.” Giọng nói Hồ Nhược Vân run run.
Hà Viên Nguyệt mở mắt ra.
Tả Tiểu Đa cũng lập tức nhìn vẽ chỗ của Băng Hoàng.
...
Mà vào lúc này.
Ở Tả gia, khắp nơi đều tan hoang. Lúc nãy nhóm người kia tập kích đến Tả gia là muốn chặn đánh Tả Tiểu Đa. Nhưng vì hẳn không có ở đây nên những người này đành đánh vỡ cửa số tiến vào, sau đó lập. tức ra ngoài đuổi theo.
Cửa sổ đã bị phá, bọn chúng cũng không lịch sự giống như Tả Tiểu Đa mà chuyên môn đóng cửa sổ lại.
Bây giờ ở vị trí gần cửa số, đã đọng lại một tăng tuyết dày!
Khi tiếng chuông điểm mười một giờ, trong thư phòng của Tả Trường Lộ, có một vật giống như đồ trang trí, một khối bạch ngọc hình con gà trống lớn đang đặt ở trên bàn bất ngờ tan chảy.
Đúng vậy, chính là tan chảy, tan chảy một cách khó hiểu.
Sau đó, một món đồ trong suốt trắng như tuyết xuất hiện, rồi lặng lẽ bay ra ngoài cứa sổ, bay thẳng đến chân trời
Món đồ kia ở giữa không trung phát ra một tiếng vang nhỏ, nhưng vẫn như muốn nổ tung.
Vào thời khắc này, mấy triệu người trong thành Phượng Hoàng, ai ai cũng nghe được tiếng kêu réo rắt của Phượng Hoàng từ trong lòng hay trong linh hồn!
Thanh âm vô cùng dễ nghe, giống như đi thắng vào lòng người!
...
Cùng lúc đó, Tả Tiểu Đa mở mắt ra nhìn con Băng. Hoàng ở bên kia.
Chỉ thấy một con phượng hoàng đang quanh quấn trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sau đó có một lưỡng sáng trắng, lao thẳng vào người nó một cách bất ngờ.
Nó chợt ngẩng đầu lên, hai cánh kịch liệt động đậy, sau đó chậm rãi bước đi.
Khi bước đi, ung dung tiêu sái, quan lâm thiên hạ.
“Trạng thái của phượng hoàng thay đổi rồi.”
Tá Tiểu Đa báo cáo: "Đó giống như là, từ trên cao nhìn xuống núi sông, cũng giống như quân lâm thiên hạ, nhưng mà loại cảm giác này cũng vừa mới xuất hiện... Thật kỳ quái, rõ ràng là lúc nãy không có.”