Nhìn thấy ánh đao đã cận kề, Dư Mạc Ngôn đột nhiên bước về phía trước một bước, dùng tay trái đánh rả, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, lưỡi đao kia đã bay lên trời xoay tít, Dư Mạc Ngôn một kích đã thành, tiếp đến tay phải lại đánh ra một quyền, đánh ra ngoài với uy lực to lớn!
Ầm!
Một quyền kia đánh trúng vào ngực cô gái, trực tiếp đánh bẹp hai phần 'nhô ra, nữ sinh kia hét thảm một tiếng, cả người bay ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn khi tới, ngã xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng là thương thế không nhẹ.
Thay đổi như thế lại lăn nữa vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, lại ồn ào từng trận.
Tả Tiểu Đa đang uống nước, thấy thế lập tức phun đầy lên mặt Lý Thành Long ở đối diện, trợn mắt há mồm kêu: “Hắn sao, mỗi ngày ta dạy các ngươi không được thương hoa tiếc ngọc nhưng không phải là dạy như vậy... trước công chúng như vậy ngươi không thể chữa cho người ta chút mặt mũi sao... Trời ạ, đó là mỹ nữ đó....trực tiếp bẹp ở một bên.. trách nhiệm này ta không gánh đâu..."
Nào ngờ Dư Mạc Ngôn trên sân khấu cũng sững sờ, một nấm đấm tiện tay này của hắn mục tiêu vốn là bụng của đối phương, nhưng nữ sinh đối diện thật sự có chút thấp, hơn nữa vừa lên tới thì đao đã bị đánh bay nên theo bản năng mà nén ngực ngã lui về phía sau để giảm bớt lực.
Kết quả.. kết quả dẫn đến tình huống hiện tại!
Dư Mạc Ngôn cảm thấy cảm giác có chút không đúng, nhịn không được đi lên vài bước xấu hổ giải thích: "Ngại quá, ta đánh sai chỗ...”
Phía đối diện làm sao sẽ nghe hẳn giải thích?
Nữ sinh này đã hôn mê bất tỉnh, một đội viên khác đã tức giận vợt ra: “Ngươi không được đi!”
Dư Mạc Ngôn ngẩn người nói: “Ta không đi!”
Thiếu niên đối diện đã vọt lên rồi, vũ khí trong tay hắn rõ ràng là một cây trường côn, tuy rằng hẳn bừng bừng tức giận nhưng trong hành động cũng không dám khinh thường Dư Mạc Ngôn chút nào, một gậy này khua giống như lốc xoáy.
Lúc tới trước mặt Dư Mạc Ngôn cây gậy kia đã vung vẫy giống như cả một khu rừng gậy.
Trên mặt Dư Mạc Ngôn lộ ra vẻ mặt buồn bực, nói: “Vẫn chỉ là hào nhoáng bên ngoài, các ngươi không thể đổi một bộ võ thuật khác sao?”
Hẳn vẫn dùng tay trái đánh một cái, ầm một tiếng cây gậy kia đã theo tiếng mà gãy, chia làm hai đoạn bay lên trời, mà Dư Mạc Ngôn cũng đối phó giống như nữ sinh lúc trước, đột nhiên bước lên phía trước nằm tay bên phải theo đó vung ra!
Bịch!
Nam sinh này cũng giống như nữ sinh kia, phun máu bay trở về!
Một nắm tay này cũng không ngoài ý muốn mà mạnh mẽ đánh trúng mục tiêu là bụng của đối phương!
Toàn bộ mọi người yên tĩnh.
Hai đối thủ, chỉ dùng hai năm tay sao?!
Kết quả này làm cho tất cả mọi người rơi vào chấn động.
Phía đối diện, người của Thất Trung thành An Thái trực tiếp sửng sốt, bởi vì nếu lại thua thêm một trận nữa đã có thể chấm dứt thi đấu, bên mình thua cuộc!
Ánh mắt sáu giám khảo trên đài đồng loạt lấp lánh không ngừng.
Nhóm giám khảo của cuộc thi lớn đều do thầy cô giáo ở trường võ cao đảm nhiệm, mà lý do bọn họ bằng lòng đến đây làm người quan trọng như giám khảo chính là mượn cuộc thi lớn để chọn lựa vài hạt giống tốt cho trường học của mình
Thường nói danh sư xuất cao đồ, cao đồ căn mình sư dạy dỗ, nhưng tương đối, minh sư cũng phải có đồ đệ có thiên phú không tầm thường rồi dạy dỗ thêm mới có thể ra cao đồ chứ!
Giờ này phút này khi chính mắt nhìn thấy biểu hiện của Dư Mạc Ngôn, ánh mắt sáu vị giám khảo không hẹn mà cùng sáng bừng lên
Một vị giám khảo mỹ nữ trong đó mở miệng hỏi: “Vị tuyển thủ này tên là Dư Mạc Ngôn đúng không? Vừa rồi ngươi dùng vũ khí gì vậy? Bao cổ tay hay là bao tay?"
Dư Mạc Ngôn nhức đầu: “Ta không có dùng vũ khí”
“Nói bậy bạ!”
Đội trưởng của Thất Trung thành An Thái phía đối diện phẫn nộ chửi ầm lên: "Bên trong cánh tay ngươi rõ ràng có giấu đồ? Cho rằng chúng ta đều mù rồi sao?
m mưu đả thương người, hèn hạ không biết xấu hổ!”
Dư Mạc Ngôn nghe vậy ngẩn người, nói: “Phụ trọng này của ta sao có thể xem như vũ khí chứ?”
Nói xong thì cởi áo ra.
Hình ảnh đập vào mắt của sáu giám khảo, còn có tất cả thầy cô giáo ở đây, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy trên người vị học sinh Nhị Trung thành Phượng Hoàng này đều là phụ trọng lung tung lộn xộn, mà ở trên hai cánh tay ngoại trừ có bốn mảnh phụ trọng kim loại đen thui thì không còn vật gì khác.
Mà người có tư cách làm được giám khảo đương nhiên không ai là đơn giản, ánh mắt lại càng sắc bén, trong nháy mắt đã phân biệt được.
Phụ trọng trên người học sinh này tất cả đều làm từ thiên thạch, mà còn là thiên thạch cao cấp, cũng chính là loại có độ dày vô cùng lớn!
Nếu chỉ nhìn trước mắt thì thấy phân lượng của nửa người trên ít nhất cũng vượt quá 1500 kg!
Ánh mắt của vị giám khảo mỹ nữ kia càng tỏa sáng, truy hỏi nói: “Dư Mạc Ngôn, nửa người dưới của ngươi có phải cũng có trang bị phụ trọng cùng loại như thế này không?”
Dư Mạc Ngôn thành thật gật đầu: “Có, nếu không có không phải là trên dưới không cân đối, không phối hợp thì sao?"
Hân nói xong thì cởi ra băng quấn chân dưới ống quần dài rộng, kéo lên lộ ra phụ trọng màu đen.
Trên mặt sáu vị giám khảo kia không chút gợn sóng nhưng trong ánh mắt của mỗi người đều lộ vẻ chấn động.
Trên mặt cô giáo mỹ nữ kia hiện lên một nụ cười, thản nhiên nói: "Phụ trọng này nhìn qua chắc không chỉ 2000 kg đúng không? Ngươi vẫn luôn đeo theo sao, không sợ ảnh hưởng phát huy à?”
Dư Mạc Ngôn gật gật đầu: “Luôn đeo, trên người ta có tổng cộng 3500 kg phụ trọng, trên lưng còn quấn một vòng... Nếu gặp được kẻ địch mạnh đương nhiên ta sẽ gỡ phụ trọng xuống, bây giờ thì... không căn!”
'Vẻ chấn động trong mắt cô giáo mỹ nữ càng sâu, hé miệng cười nói: "Bạn học Dư Mạc Ngôn, ta là La Diễm Linh của Cao Võ Ngọc Dương ở Quan Đông, mặc kệ đến cuối cùng các ngươi có thể đi được tới đâu, lúc đó nếu ngươi muốn học lên, có thể suy xét đến Cao Võ Ngọc Dương của chúng ta, lực lượng giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương chúng ta rất hùng hậu, độ bồi dưỡng đối với học sinh xuất sắc rất mạnh mẽ...”