"Ha, ngươi cho ngươi là ai, nói muốn là được. chắc?” Năm người trọng tài còn lại làm sao có thể đồng ý, La Diễm Linh hung ác cũng xem như không có gì.
Yêu nghiệt giống như Dư Mạc Ngôn mấy chục.
năm cũng không nhất định có thể gặp được một người, La Diễm Linh ngươi nói muốn là được chắc?
Nói đùa à! Ngươi ầm ĩ cái gì?!
“Bây giờ còn chưa đến lúc, tất cả đều phải đợi đến lúc thi đấu chấm dứt mới có thể kết luận được!”
Một giáo viên khác đi ra hòa giải, di động căm trong tay lại gửi đi một đoạn video, cũng chính là video trận đấu của Dư Mạc Ngôn.
Phía dưới là hai tay nhanh chóng gõ một đoạn tin nhắn: “Phát hiện yêu nghiệt, trận thi đấu này hẳn mang phụ trọng 3500 kg, Nhị Trung thành Phượng Hoàng, Dư Mạc Ngôn! Xin quyền hạn tuyển sinh lớn nhất!”
...
Thi đấu buổi sáng đã xong.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng hai trận toàn thắng, dẫn đầu thăng cấp lên vị trí ba trăm bảy lăm trên Long Hổ Bảng!
Mà trận đấu còn lại là mấy trường bị loại thi đấu với nhau, chọn ra bên bị loại.
Tất cả học viện, trường học, giáo viên và nhóm tuyển thủ hạt giống tiến vào vị trí top ba trăm bảy lắm đều sắc mặc trầm trọng
Đều đang nghiên cứu phương pháp làm sao đối phó Dư Mạc Ngôn.
Đa số kết quả nghiên cứu đều là: Chỉ mong rút thăm ngẫu nhiên không rút trúng Nhị Trung thành Phượng Hoàng, ít nhất cũng hi vọng mấy bạn học khác của Dư Mạc Ngôn cũng không mạnh như vậy, nếu không thực sự là không có cách nào để đánh!
Sau đó tất cả giáo viên, còn có mấy vị giám khảo kia đều hối hận không thôi: Vừa rồi sao lại quên hỏi Dư Mạc Ngôn này có phải đội trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng không.
Bình thường thì đội trưởng của chiến đội đều do người có thực lực cực mạnh trong đội đảm nhiệm!
Chẳng qua hắn là sẽ không có bất ngờ gì quá lớn... thực lực như vậy nếu không đảm nhận vị trí đội trưởng mới là chuyện đùa đó!
Sau khi nghỉ ngơi, thi đấu buổi chiều lại bắt đầu.
Mà lúc này rất nhiều người đã tập trung sự chú ý lên phía Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Sau đó mọi người ngạc nhiên phát hiện, người ra ngoài đại biểu toàn đội rút thăm cũng không phải Dư Mạc Ngôn cực mạnh trong lòng mọi người
Mà là một thiếu niên có vóc dáng cao cao, thoạt nhìn rất là khôi ngô tuấn tú, rất là phóng khoáng, rất là ngọc thụ lâm phong.
“Chẳng lẽ Dư Mạc Ngôn không phải đội trưởng sao? Không phải là đội viên mạnh nhất trong chiến đội của Nhị Trung thành Phượng Hoàng à?" Trong lòng mọi người bịt kít một tầng bóng ma.
Vẫn là khu thi đấu số ba như cũ, vẫn là nhóm sáu người La Diễm Linh làm trọng tài.
Vì chờ xem Nhị Trung thành Phượng Hoàng thi đấu mà nhóm giám khảo La Diễm Linh đã có vài phần trông chờ mòn mỏi, đối với mấy trận thi đấu trước đó. thật sự là không có hứng thú xem...
Rốt cuộc đến phiên Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Lần này đối thủ rút thăm được là Nhất Trung thành Hà Khẩu vùng Trung Nguyên, Nhất Trung thành Hà Khẩu này tuy rằng không phải đội mạnh có thể, giành quán quân, nhưng thực lực cũng không kém, trước kia đã nhiều lăn lọt vào vị trí top một trăm thậm chí là top năm mươi.
Nghe được đối thủ phải đối chiến, sáu người Nhất Trung thành Hà Khẩu tập trung lại với nhau thương, lượng biện pháp đối phó.
Mà phía Nhị Trung thành Phượng Hoàng bên này...
Sáu người Tả Tiểu Đa vẫn đang chơi bài.
“Ngươi bị thúi heo rồi!" Tả Tiểu Đa nhìn Long Vũ Sinh: “Ngươi lên đi!”
Hồ Nhược Vân và La Liệt ở phía sau bụm mặt, có chút cảm giác không còn mặt mũi gặp người.
Trước đó hỏi Tả Tiểu Đa chiến thuật sắp xếp, bày binh bố trận, hẳn vỗ ngực nói đã sắp sếp xong hết rồi.
Kết quả... lại có thể là phương pháp bày binh bố trận như thết
Sáu người đánh bài, ai thua thì lên sân sao?
Cái này cũng gọi là đặc biệt bày binh bố trận à?
Đừng có sỉ nhục bốn chữ này được không hả!
Vẻ mặt Long Vũ Sinh nghẹn khuất, lầm bẩm mắng: "Đậu móe, ta có bốn con heo mà lại bị thúi được là thế quái nào.."
Hắn hùng hùng hổ hổ đứng dậy, vẫn còn tức giận bất bình mà đi lên sân, mặt lộ vẻ buồn bực.
Lúc vừa nhìn thấy Nhị Trung thành Phượng Hoàng lại giống như lần trước, chỉ có một người ra xuất chiến, thì mọi người ở đây lại lần thứ hai rơi vào trong bầu không khí cảm xúc lẫn lộn.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng này là muốn tác oai tác quái gì đây?
Lại hoặc là... Nhị Trung thành Phượng Hoàng dự định.. mỗi lần đều chỉ cho một người ra đánh bại hết đối phương sao?!
Chuyện này... chuyện này không phải cũng quá kiêu ngạo rồi sao?
Chẳng qua người đi ra lần này vẫn là rất đẹp mắt, rất đẹp trai!
Sự thật đã chứng minh, đẹp trai chẳng những là trời cho, mà còn là bản lĩnh.
Cũng giống tác giả viết truyện vậy đó, ai mà đẹp trai thì cũng biết truyện hay, ví dụ như có người tên Phong Lăng Thiên Hạ... đẹp trai nhất, viết cũng hay nhất.
Cách thức chiến đấu của Long Vũ Sinh bình thường không có gì quá ngạc nhiên, hoàn toàn không làm chấn động người khác như Dư Mạc Ngôn, cũng không có bày ra phụ trọng gì.
Nhưng hẳn lại giống như trụ đá giữa sông đứng ở trên sân, ai đi lên cũng đạp một đạp trở về, bốn đạp. liên tục đã đạp bốn người của đối phương trở về.
Đó là... đá xong thì xong việc à!
“Ta là Long Vũ Sinh!"
Long Vũ Sinh sau khi đánh bại xong đối phương thì ngẩng mặt lên trời rống lớn: “Nhị Trung thành Phượng Hoàng! Long Vũ Sinh!”
Trong chốc lát đã vang vọng bốn phương, đỉnh tai nhức óc!
Hồ Nhược Vân và La Liệt nhìn Long Vũ Sinh ở đây ngẩng mặt rống to, hai người đột nhiên hiểu được!
Tại sao sau khi chiến thắng bọn họ lại rống to với không trung, dường như là đang cố gắng để một người nào đó nghe thấy, dường như là báo cáo cho một người nào đó!
Nhớ tới chấp niệm của lão hiệu trưởng.
Hồ Nhược Vân và La Liệt đột nhiên hiểu được, không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Lão hiệu trưởng, ngươi nghe được không? Ngươi đã nhìn thấy chưa?
Đây là... bọn nhỏ này, báo cáo cho ngươi đó!
Chúng ta, thắng rồi!
Trận chiến của Long Vũ Sinh rơi vào trong mắt sáu vị giám khảo, giống như lúc nhìn Dư Mạc Ngôn, hai mắt lóe sáng.
“Long Vũ Sinh.”
La Diễm Linh tươi cười đặt câu hỏi: "Nhìn quần áo của ngươi, hẳn là trên người cũng có phụ trọng đúng không?”
Long Vũ Sinh: “Có chứ."
“Vậy phụ trọng trên người ngươi là bao nhiêu?”
"Của ta không khác nhiều với hắn."
Phụ trọng của Long Vũ Sinh thật ra là 4000 kg, nhưng hắn cũng không muốn cố ý nói rõ ra.
Chỉ nhiều hơn Dư Mạc Ngôn 500 kg thôi mà, có cái gì đáng nói đâu chứ?