Khuynh Đảo Thiên Hạ

chương 602: c602: tả tiểu đa có dám chiến đấu một mất một còn không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Liệt nghĩ một lúc, cân nhắc nói: "Bình tĩnh mà xem xét, với sức mạnh các ngươi đang có bây giờ chắc chắn đã vượt qua cảnh giới Thai Tức thông thường... Nhưng tiêu chuẩn mà chúng ta đang nói tới là cảnh giới Thai Tức bình thường nhất, chung chung nhất.”

“Nếu như các ngươi không kiềm chế chân nguyên mà cứ thế đột phá... Bây giờ cũng thật sự chưa chắc có thể đột phá đến cảnh giới Thai Tức.”

La Liệt nói rất đúng trọng tâm: “Nhưng các ngươi tuyệt đối không nên cho rằng... Chỉ có các ngươi mới có thể kiềm nén chân nguyên khí không đột phá! Trên thực tế, kiềm nén chân nguyên khí đã sớm trở thành nhận thức chung của người tu hành uyên thâm, người khác có thể đột phá đến Thai Tức cũng không đại diện cho việc họ không nén chân nguyên khí trong lúc cảnh giới Tiên Thiên hoặc là cảnh giới Võ Sư!”

“Cho nên nói... khi chiến đấu không được chủ quan, nhất định phải hành động cẩn thận, tránh lạc quan mù quáng, tự cho là đúng.”

Sáu người cùng nhau gật đầu trong yên lặng.

Hồ Nhược Vân nói: “Thầy La nói rất đúng, với kiến thức từng trải bây giờ của các ngươi, có lẽ vĩnh viên không thể nào tưởng tượng được một số gia tộc Cỗ Võ rút hết tài nguyên cho con trai nối dõi thiên tài trong gia tộc điên cuồng như thế nào!”

“Ta từng nghe nói... là Lam Kiếm công tử của Nhất Trung Thành Phượng Hoàng chúng ta, năm đó trong lúc hẳn đang tu luyện, không chỉ là tự mình tu luyện mà là năm trưởng lão có tuổi thọ sắp đi đến phần cuối cùng, thay phiên quán đỉnh cho hẳn, mỗi tuần đổi một người!”

“Vốn là hi sinh sức mạnh và sinh mệnh của những thế hệ trước, vốn quán đỉnh mười phần, nhiều nhất chỉ có thể hấp thu một phần, nhưng gia tộc vẫn không tiếc để giúp đỡ nhằm nhanh chóng đạt được thành tích cao hơn!”

“Hơn nữa năm đó lúc hân vẫn ở cảnh giới thấp, không chỉ tự một mình hẳn kiềm chế chân nguyên xao động, mà đến lúc tự mình hắn không thể kiềm chế được, đệ nhất cao thủ trong tộc đã tự mình ra tay kiềm chế chân nguyên xao động cho hẳn, thậm chí là mở rộng đan điền...”

“Chính bởi vì sựu giúp đỡ dốc hết sức như vậy mới có được Lam Kiếm công tử vang danh thiên hạ hiện nay.”

Hồ Nhược Vân nhẹ giọng nói: “Trên thực tế, tình huống như thế ở một vài gia tộc hoặc là trong sư môn cũng không hiếm thấy... Người làm như vậy thật sự là rất nhiều, chắc chẩn... so với những gì ngươi vừa nói càng nhiều hơn, càng điên cuồng hơn!”

“Hơn nữa, trong sách cổ còn có ghi chép, về lợi ích của tỉnh huyết, thần huyết, dùng tinh huyết Thần Thú hoặc là tinh huyết của các cao thủ có cảnh giới trên Ngự Thần để dung nhập với huyết mạch, có rất nhiều.”

“Cực đoan hơn một chút nữa... hòa hợp âm dương, gia trì lô đỉnh, lô đỉnh đều tuyển chọn các thiếu niên thiếu nữ, bản thân họ đều là loại người thiên phú dị bẩm..."

La Liệt nói: "Chính là đạo lý này, bây giờ đã biết rõ chưa, đương nhiên các ngươi không cần tự coi nhẹ mình, đồng thời không nên thiếu tin vào thực lực của bản thân, nhưng nói chung là vẫn phải cẩn thận, không nên xem thường bất cứ kẻ địch nào, cho dù người khác không thẳng lợi nhanh như chúng ta, nhưng cũng chưa hẳn là thực lực của họ kém hơn chúng ta.

“Trên thế giới này, chắc chân không chỉ có chúng ta mới biết che giấu thực lực, âm thầm cất giữ một lá bài tẩy, thật sự là chuyện quá bình thường, cho dù giữ lại nhiều lá bài tẩy từ sớm, cũng chưa chắc có thể giữ được toàn bộ..."

La Liệt nghiêm túc nói: “Mà đây mới là giang hồ, đây chính là giang hồ!"

Mấy chữ này, La Liệt nói rất nghiêm túc, đều nhấn mạnh giọng điệu ở mỗi chữ.

“Giang hồ..."

Tả Tiểu Đa thở một hơi thật dài.

Lập tức quay đầu, nhìn các bạn, bỗng nhiên nhún nhún vai, một tiếng cười quái dị: "Giang hồ, thật đáng sợ... Các ngươi có sợ không?"

Một câu nói đùa này ngay tức khắc tạo ra một trận cười vang lớn, Lý Thành Long cười ha ha: “Ông đây sợ cái beep!"

“Đúng vậy, sợ cái beep!”

Dư Mạc Ngôn, Long Vũ Sinh rống lên cùng lúc, 'Vạn Lý Tú cười hé miệng, cuối cùng không biết xấu hổ nói một câu: sợ cái beep!

“Ha ha... Ha ha...” Lý Trường Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lau nước miếng, vẻ mặt mờ mịt: “Các ngươi đang nói... gì vậy?"

La Liệt một tay xoa trán, vẻ mặt không biết nói gì thêm.

"Phải có niềm tin với bản thân, đừng băn khoăn quá nhiều!"

Tả Tiểu Đa vung tay lên: “Sợ bọn họ làm gì! Một chữ, ngày mai, chơi!"

“Chơi chết bọn họ luôn!"

Sáu người cùng nhau kêu to, sau đó lần lượt quay vòng vỗ tay tán thưởng lẫn nhau, từng người đi vào phòng của mình, nghỉ ngơi dưỡng sức!

Hồ Nhược Vân gật gù, vẻ mặt càng vui mừng hơn.

Nên nói hay không nên nói, lời nói của La Liệt vừa rồi vẫn còn có chút đả kích nhân tố sĩ khí của phe mình.

Lần đầu tiên tham gia loại hình thi đấu này, điều quan trọng nhất chính là nhuệ khí, nếu làm mất nhuệ khí, gặp phải đối thủ sẽ nghỉ ngờ đối phương che giấu thực lực, lúc nào cũng khoanh tay bó gối, đó mới là thất bại thật sự.

May mà lúc cuối Tả Tiểu Đa nhảy ra ngoài, một câu nói đùa đã giúp mọi người xốc lại ý chí chiến đấu.

Nếu không sẽ phải đến phiên Hồ Nhược Vân nghĩ cách để xua tan sự lo lắng này.

“Thầy La, ngươi nói tuy đúng trọng tâm, tình hình thực tế cũng chính xác là vậy, nhưng lời ngươi nói thật sự quá nghiêm trọng, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc phát huy trên trường đấu của tụi nhóc” Hồ Nhược Vân nhíu mày nói.

La Liệt rõ ràng cũng hiểu được, lau mồ hôi, nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bây giờ nghĩ lại hẳn cũng thấy sợ.

Nếu... Nếu bởi vì mấy câu nói của mình mà khiến đám Tả Tiểu Đa khoanh tay bó gối trong trận đấu tiếp theo, ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực, thậm chí có thể dừng lại ở top 20, đoán rằng sau này cho dù La Liệt có lấy cái chết để tạ tội cũng phải ôm hận dưới chín suối!

Sáng tỉnh mơ ngày hôm sau rất nhanh đã đến Hôm đó, trời mát, có gió.

Sắc trời âm u khiến người ta có một loại cảm giác không thoải mái không nói ra được.

Lúc Hồ Nhược Vân và La Liệt dẫn theo cả đội đi ra ngoài thì gặp phải giáo viên Lý của Thập Tam Trung Phong Hải cũng dẫn theo cả đội đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio