“Bốp”, “Ui da”, Thương Vũ tự đánh tay mình thật mạnh đến đau điếng, khóe mắt dâng nước trông đáng thương vô cùng, Triều Dương giật mình, nâng tay y lên nhìn vệt đỏ chói mắt, bác sĩ nói người này có khuynh hướng tự tổn thương quả thật không sai, cực kỳ khiến người ta lo lắng.
“Này, sao lại đau như vậy? Anh có thể nói cho tôi biết, đây là đâu không?” Thương Vũ mơ hồ có dự cảm không lành, chờ đợi nghe câu trả lời của người trước mặt.
“Em vẫn cho rằng đây là Thời không Ảo sao Thương A Vũ, em đã quay lại thế giới thực rồi, đối diện em lúc này, anh, chính là Triều Dương,..” những lời tiếp sau đó Thương Vũ không còn nghe thấy gì, đầu óc y lúc này đang “oanh, oanh” từng tiếng liên hồi, nam chủ bị y hành hạ tam thế đã tìm đến tận nơi báo thù rồi, bảo bảo thiệt muốn khóc nấc hu hu.
Nhẹ nhàng chạm lấy gương mặt ái nhân như trân bảo khó tìm, hướng y đối diện mình, bằng ánh mắt tình thâm nghĩa nặng của nam chính dành cho “nữ chính” trong các tiểu thuyết tình yêu: “Em có thể nghi ngờ tất cả mọi thứ trên đời, duy chỉ tình cảm của anh đối với em là ngoại lệ.” Cực kỳ bá cmn đạo!
Perfect! Triều Dương tự chấm cho bản thân mình số điểm tuyệt đối mà chẳng hề hay biết vẻ mặt của Thương Vũ đang cứng đờ, như nuốt phải ruồi, kẹt ngay cổ họng.
Ai giấu đĩa bay của nam chủ rồi, trả cho hắn quay về hành tinh hắn đi!
“Anh muốn trả thù tôi?” Thương Vũ uốn lưỡi bảy lần mới phun ra được câu hỏi trong kho tàng ngôn ngữ cạn kiệt vì bị người kia làm cho sững sờ.
Triều Dương thân tình lắc đầu, nhẹ chạm tay vào mái tóc mềm mại của y.
Thương Vũ sợ hãi nhớ lại nỗi đau khi còn là Yến Kỳ bị hắn ta túm đầu bứt tóc, “bứt điên cuồng” từng chùm hệt như vặt lông gà, lập tức xê dịch người mình, tránh khỏi tầm với của người nọ.
Đột nhiên quả đầu xù đáng yêu của ái nhân rời khỏi tầm kiểm soát, Triều Dương giữ bả vai đang âm thầm dịch chuyển, chống lại dung nhan bất lực sợ hãi, hài lòng vuốt ve mái tóc còn mềm hơn lông chó Samoyed.
“Anh không hận tôi?” Thương Vũ samoyed đôi mắt long lanh lấp lánh ánh nước, ngẩng mặt dò hỏi.
“Đã từng hận, đã từng yêu, đã từng chán ghét, đã từng nhớ nhung…” Triều Dương thành thật liệt kê những cung bậc cảm xúc mà người trước mặt từng tạo cho mình: “hiện tại, còn cả đau lòng và day dứt.”
Đậu xanh, nói trắng ra là thương hại sao? Thương Vũ vô tri với tình yêu lại đi bàn chuyện yêu đương với Dương tổng chưa biết yêu là gì?
Hai con người trước giờ trong sinh mệnh dường như không chịu chi phối bởi chuyện tình cảm, tạo hóa trêu ngươi sắp đặt họ va phải nhau, dày vò nhau, chấm nét bức phá vào đoạn nhân sinh nhàm chán, khiến cuộc đời cả hai biến hóa khôn lường, là khổ đau hay hạnh phúc, là ngọt ngào hay đắng cay…?
“Rầm”, “Ầm”, “Đùng”,.. đủ mọi thanh âm đổ nát phát ra trong căn phòng xa hoa của đại thiếu gia nhà họ Lương – Lương Gia Trạch.
Kể từ khi cậu tỉnh lại, đã vài giờ đồng hồ, bởi tần số sóng điện não chịu sự bài xích nặng nề của Thời Không Ảo tại vị trí của Triều Dương, mỗi lần ra vào thế giới đều hành hạ cậu đến sứt đầu mẻ trán, tuy vậy, không muốn bỏ mặc bạn trai của mình, cậu nhờ người đó dùng mọi biện pháp, cuối cùng cũng giúp được mình bên cạnh hắn.
Tiếc thay đến cuối cùng, lại chính là “may áo cưới cho người”, bao nhiêu dày công tổn trí, bao nhiêu công sức bỏ ra, chỉ đổi lấy trong trái tim Triều Dương khắc sâu bóng hình một kẻ khác, lại còn là người cậu hận nhất cõi đời – Thương Vũ.
Lương Gia Trạch không cam tâm, cậu không muốn mất đi người yêu, càng không thể để kẻ kia được sống tiêu diêu, tự tại.
“Ầm”, đá mạnh vào chân bàn khiến đồ vật trên đó rơi xuống vỡ “loảng xoảng”, cậu hít thở sâu, cố nghĩ cách không để bản thân rơi vào đường cùng, chợt nảy ra ý định điên rồ, nhếch môi gọi điện thoại cho người đó: “Anh có thể giúp tôi thêm lần này không? Phân nửa cổ phần của tập đoàn Lương thị.. đều là của anh!”
Ngày thứ hai trong “nhật ký” sống chung với tổng tài, Thương tiểu Vũ tinh thần kiệt quệ, khó có thể chấp nhận nam chủ mặt than lạnh lùng quyết tuyệt đột nhiên đổi tính, chuyển qua yêu kẻ thù không đội trời chung.
Kịch bản nào lại biến hóa “thần kinh” như thế? Mụ nó, tác giả, ra đây solo không?
“Bảo bối, em muốn ăn ‘cua hấp tiêu nhưng không có tiêu’ hay ‘cánh gà bay phấp phới’, còn có ‘thịt bò nhưng chưa bao giờ bò’ và ‘miến xào măng băng qua đại dương’?” Triều Dương mẫu mực khoác trước thân chiếc tạp dề xanh biển, mái tóc vuốt ngược đầy mị lực hút hồn, tay trái cầm xẻng còn tay phải bưng đĩa trắng, thu vào mắt Thương Vũ chỉ có một câu “combo thời trang chói mù mắt cẩu”.
Nữa nữa, tới rồi, Thương tiểu Vũ trong đầu dằn vặt qua lại bởi những suy nghĩ không thông, nhưng miệng vẫn chân thật đáp lời: “Tất cả!”, bụng còn vô cùng ăn ý, phối hợp reo hò mấy tiếng ‘ục ục ục’.
Trên bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, phải nói là mỹ thực trần đời, Thương Vũ không nghĩ ra sẽ có phòng bệnh nào mà còn có cả bếp ăn, phòng khách, phòng massage, hồ bơi jacuzzi, thêm cả dàn thiết bị vi tính tinh vi?
Này thực là nơi để nghỉ bệnh sao? Cũng quá rình rang rồi đi, nghĩ nghĩ như thế, tay Thương Vũ vẫn linh hoạt gắp thức ăn cho vào miệng không trật đũa nào, mỹ thực tuyệt vời đến không tài nào ‘Hold’ nổi, y thực muốn bắt nam chủ bỏ vào túi áo giấu đi cả đời.
Cho nên nói, con đường đến với trái tim đều phải đi qua dạ dày là hoàn toàn chính xác, chẳng thể sai vào đâu được!