Ở bên ngoài này, Hạ Đào tỷ tỷ đã qua được ải của vuên thuốc đen, mặt mày đen kịt, máu chảy thành sông( máu đen) trông thật thảm hại, Ấy mà nàng vẫn ngồi im như tượng, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi đổ như mưa. Thiên Dạ cũng thê thảm chẳng kém phần hấp dẫn, giúp được Hạ Đào qua khỏi kiếp nạn cũng tôn không ít công lực, đang ngồi dựa vào một vách đá ngồi đó, gân xanh căng thẳng nổi lên, thở như người sắp hấp hối vậy. Nêua nàng mà thấy được cảnh này thì ba cái hồi ức đau buồn vớ vẫn kia cũng chỉ là vỏ chuối đi vứt sọt rác.
- Phụt!!! - Sau hơn ngày ngồi tĩnh, nàng phun ra một đợt máu đen dài, tình trạng cực kì thê thảm.
Vừa nghe động Thiên Dạ đang nhắm mắt tỉnh dưỡng cũng phái lật đật ngồi dậy, tiến lại chỗ của nàng cứu giúp. Hai người cố gắng chống đấu lại cơn mê man dữ dội. Hạ Đào tỷ lo lắng chạy đến, nhìn những giọt mồ hôi rơi đàm đìa trên trán nàng mà căng thẳng hỏi:
- Này, muội ấy có sao không?
Thiên Dạ mồ hôi mồ kê cũng đầm đìa không kém mà nặng nhọc trả lời:
- Chỉ còn chờ vào vận may và nghị lực của muội ấy thôi! Với tốc độ này ta sẽ chỉ cầm cự được thêm nửa canh giờ nửa, trong nửa canh giờ mà muội ấy vẫn không tỉnh lại thì....
Hạ Đào bất lực vừa nghe tin đó xong choáng váng, chao đảo không ít, đầu tựa vào vách dá gần đó, hai mắt nhắm nghiền lại như đang cố trấn tỉnh lại mình, thầm an ủi bản thân sẽ không sao như trong lòng lại đầy âu lo.
- Không sao, muội ấy sẽ không sao đâu!- Âm thanh từ đâu vọng ra như tiếng sấm rền vang giữa nền trời xanh thẳm. Dù ôn nhu nhưng cũng không kém phần uy nghiêm, lãnh đạm. Không phải là Hạ Đào cũng chẳng phải Thiên Dạ...
Cả hai người không hẹn mà rằng quay đầu lại, đón gặp đôi mắt u lãnh của một nam tử mà sợ rợn người....Nam tử vận Bạch y tinh khiết, làn da trắng nõn hơn con gái, mái tóc dài buông thỏng qua lưng. Khuôn mặt thanh nhã và đôi mắt đen đầy bí ẩn lạnh lùng đến từng chi tiết. Nam tử đi đến đâu là cứ ngỡ băng đi đến đó khiên cho người ta cảm thấy lạnh cả người.Nhưng điều đặc biệt là chung quanh nam tử này là những bông tuyết tụ hợp, nâng bỗng hắn lên cách mặt đất , m rất nhẹ nhàng. Tiếp đó là thêm nam tử khác xuất hiện, vận bạch y nhưng màu tối hơn một chút, đứng dàn hàng ngang phía sau, dung mạo xuất chúng, võ công cũng không thể không tầm thường, tóc cột đuôi gà phiêu phiêu trong gió, hông vắt thanh kiếm thẳng.
Thiên Dạ đứng phắt dậy, khuôn mặt thập phần sợ hãi, đôi mắt có chút chuyển biến liền lùi tịt về phía sau. Tại sao, nàng( Thiên Dạ) không thể đo được tu vi của hắn cũng như bọn thuộc hạ, nàng đã là Cửu. cấp trung kì, thì có lẽ nào họ trên Thập cấp hoặc là đã đột phá Thanh Đồng. Người này cũng biết Thiên Thư sao, rốt cục là tại sao hắn lại đến đây?
Hạ Đào không khỏi đỏ mặt, cúi thấp đầu tránh né khuôn mặt thập phần đẹp trai kia. Âm thầm tính toán, hắn là bạn hay là thù? Thật sự làm cô vô cùng bối rối, nếu là thù thù phải đối phó như thế nào đây? Cô vừa bị ảnh hưởng bởi viên dược kia hẳn sẽ không còn sức lực để tấn công, đành phải nhờ Thiên Dạ thôi....
Bấy giờ, hắn cười nhàn nhạt, tư dẫn tiêu soái bước đến( À không là bay đến chứ). Xoay tay một cái, một bông tuyết tuyệt đẹp hiện ra, bỗng chốc đến trước mặt của nàng( Thiên Thư). Hắn khẽ động ngón tay, từng cánh hoa rơi ra, xoay một vòng quanh nàng rồi biến mất hư hư ảo ảo như cách nó xuất hiện làm người nhìn hoa cả mắt.Không biết tác dụng của nó ra sao nhưng khi những cánh hoa biến mất, đôi chân mày của nàng thả lỏng ra như trút được hàng ngàn gánh nặng...Hắn cười thật nhẹ rồi bay trở về đội ngũ có tốp ám vệ đang chờ.
Biết hắn không là địch, Hạ Đào mới e dè dò hỏi, vẫn còn kiêng nể thực lực của hắn ta, nếu Thiên Dạ mà cô ngưỡng mộ vẫn còn sợ thì ắt hẳn là một nhân vật tu vi khủng bố nhất hệ mặt trời:
- Ngươi....là ai?
Lời vừa dứt, cô bị sáu cặp mắt quay ra dò xét như ra đa dò người, làm cô không rét cũng run, lông tơ dựng đứng. Hắn lười biếng trả lời:
- Ta là....