“ Vậy ngươi về đi?”
Lão đầu nhi lại dụ dỗ, Lưu Diệp Phong trầm mặc sau đó lại cười nói
“ Kiếp trước thì thế nào? Ta chẳng phải trung thần kia. Có là linh hồn thì sao? Nếu là ta, ta sẽ cùng người mình yêu chiến đấu tới cùng. Minh quân thì sao? Có quyền lực tột đỉnh mà cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ thì còn giữ nó trong tay làm gì? Chẳng phải vô dụng sao? Kẻ nào phản đối thì giết kẻ đó, giết người không sợ, vậy giết hai. Chẳng phải hoàng quyền là vô địch không ai được làm trái sao? Một người phạm tội có thể chu di cửu tộc, vậy để bảo vệ tình yêu của mình lại không thể giết vài người hay vài chục người sao?”
“ Nhưng mà lại nói tiếp, nếu vị trung thần kia làm như ta, há chẳng phải mị quốc hoặc quân hay sao? Người đó là trung thần, trung với quốc trước rồi mới là thần tử của vua. Hắn không thể để Minh quân thành bạo quân, vì hắn yêu, cũng phần vì người đó là ‘Minh’ chứ không phải ‘Bạo’. Vị Minh quân kia thành Bạo quân thì trung thần hắn cũng sẽ lấy cái chết để tạ tội. Thế thì chết sớm hay muộn cũng vậy, chết sớm giữ một đời minh quân cho ái nhân cũng tốt hơn là cả hai thân bại danh liệt. Còn ta, ta mặc kệ thế gian này thế nào, ta không phải trung thần, ta là người, có ích kỉ nhỏ nhen, có ham lợi tham tài, có vì mình mà sống. Vì vậy ta không phải hắn, hắn chết lâu rồi, ta cũng chẳng phải hi sinh mình vì một câu chuyện xa lắc chẳng liên quan tới mình.”
“ Ngươi … A a a … Ngươi a ngươi a…” Lão đầu nhi nổi giận.
Lưu Diệp Phong không thèm đáp lời, miễn cưỡng lăn ra thảm cỏ, chuẩn bị đánh một giấc.
—
“ Thiếu gia, ngài a… Ngài từng nói cho ta, Tử quả, trong tử có sinh. Sẽ giúp người ta cải lão hoàn đồng, cũng giúp người sắp chết lưu được hơi thở trong vòng ngày. Thiếu gia, để Lý Nhược mang ngài ra ngoài, Lý Nhược đã thông tri cho hai lão gia cùng lão gia gia biết. Họ sẽ cứu thiếu gia a.”
Lý Nhược cắn môi tới bật máu, khe khẽ nói, ức chế nước mắt như muốn trào ra khỏi mắt. Thay xong cho Lưu Diệp Phong một thân lam y, Lý Nhược quay đầu lại nhìn cung nữ thái giám đầy trong cung điện, nói
“ Lui ra ngoài đi.”
“ Lý công tử… Này…” Một thái giám trung niên khó xử, bệ hạ muốn họ ở đây túc trực không rời một khắc, nên họ không thể đi a.
“ Thái công công, ta muốn thay thiếu gia lau thân thể, các người ra ngoài đi, thiếu gia không thích người ngoài thấy thân thể thiếu gia.” Lý Nhược bình thản nói.
Thái công công nghĩ nghĩ, lại nghĩ chắc hẳn có ám vệ của bệ hạ nên không cần lo lắng quá, vì thế dẫn đám cung nữ thái giám lui ra bên ngoài.
Khi phòng không còn ai, Lý Nhược bỗng nói với cả phòng trống rỗng “ Long, Lân, Quy, Phụng? Đã giải quyết xong rồi chứ?”
“ Đã xong. Ngươi yên tâm. Kế hoạch này thiên y vô phùng. Đám ám vệ kia đã bị đánh ngất hết rồi.”
“ Ừm…” Lý Nhược quay người lại, cười nói “ Thiếu gia à, chúng ta đi thôi.”
—
Khi trên triều, các vị quan mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra, đế vương âm trầm ngồi trên thượng vị. Thì một vị quan đứng ngoài cùng đột nhiên hô lên
“ A, hoàng cung cháy …”
Cả đoàn người nhao nhao, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng vội vàng đi xuống, nhìn hướng ngọn khói bốc lên.
Trong mắt đế vương lúc này là hoảng loạn sợ hãi ngập tràn, vì hướng cháy đúng là Hàn Mai cung.
Không quan tâm nghị triều thế nào nữa, Hiên Viên Ngạo Thiên dùng khinh công bay nhanh tới Hàn Mai cung. Chỉ thấy ngoài cung, cung nữ thái giám đua nhau dập lửa nhưng càng dập lửa càng cháy dữ dội hơn. Hiên Viên Ngạo Thiên lo lắng nắm chặt lấy tay một công công bên cạnh, mặt mũi tên này đen nhẻm không nhận ra hình người nữa a
“ Điện hạ đâu? Cửu điện hạ đâu?”
“ Hoàng…. Hoàng thượng… Cửu… điện…cửu điện …hạ còn… còn… ở…trong đó.”
“Cái gì? Phế vật các ngươi.”
Nói rồi vung tay đẩy ngã tên thái giám kia, chuẩn bị lao vào thì bị một bàn tay giữ chặt, tiếng hô gấp gáp vang lên
“Bệ hạ, lửa đang cháy rất thịnh, không thể đi vào.”
“ Ngươi buông.” Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại gào thét, hóa ra người đứng đằng sau là võ tướng Phan Thịnh Mẫn, vốn là thư đồng của Hiên Viên Ngạo Thiên ngày trước, được coi như là thanh mai trúc mã của Hiên Viên Ngạo Thiên, lúc nãy thấy đế vương chạy vội, cũng thấy nguy nên đuổi theo.
“Bệ hạ, ngài còn cả giang sơn.”
“ Nhưng hắn là mạng sống của ta.” Hiên Viên Ngạo Thiên vung chưởng ra, nhưng lại bị Phan Thịnh Mẫn ngăn lại, một vì Phan Thịnh Mẫn là võ tướng, võ công ngang bằng Hiên Viên Ngạo Thiên, mà bây giờ Hiên Viên Ngạo Thiên lại hoảng loạn, võ dựa vào trí, trí không còn sao có thể so với Phan Thịnh Mẫn.
Thấy hai người như thế, thái y Đồng Nhật cũng chạy lại đây, vội vàng xuất ra ngân châm, châm lên huyệt ngủ của Hiên Viên Ngạo Thiên đang bị Phan Thịnh Mẫn khống chế. Đồng Nhật tuy không phải là thanh mai trúc mã của Hiên Viên Ngạo Thiên, nhưng tình cảm của Hiên Viên Ngạo Thiên cũng giống như hắn cùng Phan Thịnh Mẫn, hắn tin nếu mặc y thì Hiên Viên Ngạo Thiên chắc chắn sẽ lao vào biển lửa này.
“ Đưa bệ hạ về cung đi.” Phan Thịnh Mẫn đem Hiên Viên Ngạo Thiên đưa cho mấy thái giám đỡ đi. Hắn quay lại nhìn biển lửa vẫn hừng hực cháy, thở dài.
Có lẽ, sau hôm nay, hoàng đế sẽ mất đi linh hồn a.