“ Tại sao? Tại sao? Đồ nghiệt chủng, ngươi tại sao không có dấu hiệu hoa mai. Nếu không vì ngươi, ta đã có thể lên thành quý phi.”
Tiếng roi da cứ vun vút quất xuống nam hài tầm tuổi. Nam hài co người lại hứng từng trận đòn, nữ nhân ăn mặc sang quý vừa quất roi vừa mắng chửi, khuôn mặt mỹ lệ vặn vẹo khó coi.
“ Dừng tay. Mẫu phi, ngươi đang làm gì đệ đệ thế?”
Một cánh tay nắm chặt lấy tay người nữ nhân, nữ nhân nghe thấy giọng thiếu niên thì âm ngoan nhìn hắn, vừa nhìn vừa chửi
“ Còn ngươi nữa. Nhu nhược vô năng. Nếu không phải ta trăm phương ngàn kế cho ngươi sinh ra trước nhi tử của hoàng hậu thì liệu giờ này ngươi còn có thể ngồi lên cái vị trí thái tử đó không. Nhưng ngươi cũng yếu ớt vô dụng, ngay cả kị mã cũng không xong làm cho bệ hạ càng thêm không ưa ta.” Nữ nhân càng nói càng điên cuồng, mặt nàng ta vặn vẹo khó coi, lời mắng nhiếc tuôn ra xối xả mắng mỏ hai thân nhi tử của nàng.
“ Ngươi dừng tay đi mẫu phi. Nếu phụ hoàng biết ngươi dụng hình với đệ đệ, ngươi sẽ khó sống đấy.”
“ Hừ. Buông tay ra Minh Cảnh. Nó chết thì sao. Ha ha. Ta nói nó mắc bệnh rồi chết thì ai dám dị nghị. Còn ngươi, lo cho tốt thân mình đi.”
“ Mẫu phi, đừng đánh nữa, đệ đệ dù sao cũng là thân nhi tử của ngươi.”
“ Hừ, buông tay ra. Minh Cảnh, không buông ta cũng sẽ đánh ngươi.”
“ Mẫu phi, xin ngài. Thiên nhi là thân nhi tử của ngài.”
“ Nó là nghiệt chủng, không phải nhi tử của ta. Buông ra.”
Nữ nhân dùng sức đẩy Hiên Viên Minh Cảnh ra nhưng không được, nàng âm ngoan dùng tay còn lại tát mạnh vào mặt Minh Cảnh. Thiếu niên vốn do sinh non thể nhược, một cái tát như trời giáng xuống sao có thể chịu nổi, má sưng vù, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng nữ nhân càng không để ý, chỉ cười ác độc một tiếng. Nàng đang định quay lại thì phía sau lưng truyền tới đau đớn, một lưỡi dao đâm xuyên lưng nàng.
“ A, ngươi … Người … người đâu….”
Nam hài nhanh chóng bịt miệng nàng lại không cho nàng kêu cứu. Nam hài tàn nhẫn nhìn nàng ta tắt thở. Trong mắt không có thương xót hay hối hận, chỉ tràn đầy hận thù.
“ Thiên nhi. Ngươi …” Hiên Viên Minh Cảnh thấy cảnh này thì bị dọa sợ, nhưng rồi hắn mím môi kéo nam hài đứng ra phía sau mình, liếc nhìn mẫu phi mình đã đoạn khí hắn hô to “ Có thích khách, có thích khách.”
Khi thị vệ ập vào thì chỉ thấy Thục phi nằm trong bãi máu, hai hoàng tử mặt mũi trắng bệnh quỵ xuống một góc, thái tử trên mặt bị sưng đỏ chảy máu, tam hoàng tử thì đứng phía sau thái tử.
“ Mẫu phi vì cứu ta…cứu chúng ta nên đã …ngăn đao.”
Bọn thị vệ cuống cuồng chạy đi tìm, vì hiện tại là nửa đêm khuya khoắt, trong Thục Hòa cung cũng không hay sắp đặt nhiều thị vệ nên tới khi thị vệ nội cung xông tới thì chuyện đã loạn thật bát tao, sự tình gì cũng không hỏi được ra.
Sau đó dù vụ án được mở ra tra xét thì cũng đi vào ngõ cụt. Tại hiện trường chỉ có thái tử cùng tam hoàng tử. Thái tử sau đó bị bệnh nặng trên giường, tam hoàng tử thì dù hỏi cũng chỉ lắc đầu tỏ ý không biết mặt mũi tên thích khách ra sao. Cuối cùng vụ án thành dấu chấm? to đùng không ngày giải đáp.
Tam hoàng tử được Hiền phi nhận nuôi, dù sao cũng không phải còn mình nên có đôi phần lãnh đạm nhưng vẫn không dám lơi là, quan tâm vừa đủ. Tam hoàng tử cứ thế trưởng thành, tham gia vào tranh đoạt ngôi vị, đăng cơ làm tân đế.
Điều người ta kì lạ là Hiền phi dù chỉ nuôi nấng tân đế vài năm nhưng lại được phong làm Từ Hòa thái hậu, mà thân sinh mẫu thân của tân đế chỉ được một chức Thục hoàng phi.
Nhưng chuyện này cũng dần chìm vào quên lãng…
…
“ Hừ, tên tiểu quỷ, sao lại nặng vầy chứ.” Lão đầu nhi lấy chân hẩy hẩy Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Phong cũng không thèm để ý mà lăn ra chỗ khác.
“ Tiểu quỷ, ngươi quay về đi. Bằng hữu thuộc hạ của ngươi mang ngươi ra khỏi hoàng cung rồi đấy. Về, về đi.”
“ Về? Ta không muốn. Thế giới đó không còn gì để ta lưu luyến nữa rồi.”
“ Ngươi a … Ngươi sao lại nghĩ như thế. Lần trước ở thế giới kia chính ngươi tự sát. Ngươi cũng biết cha mẹ ngươi đã khổ sở ra sao rồi. Nay ta cho ngươi xem.” Lão đầu nhi búng ngón tay, một hình ảnh rõ như TV màn hình phẳng hiện lên.
Phương Hàm Yên mỗi lần đến ngày giỗ của Hàn Diệp Thanh đều tiều tụy, ngồi cả một ngày trời trước mộ Hàn Diệp Thanh, nàng khóc, nàng nói chuyện với người đã nằm yên trong nấm mồ. Nàng nói xin lỗi, nàng hối hận. Mới chỉ vài năm, khuôn mặt xinh đẹp của nàng như già hẳn đi, cả người gầy yếu đung đưa trong gió.
Hàn Diệp Nghị, cả ngày hôm đó lại ngồi trong phòng không ăn không uống. Cả căn phòng tăm tối chỉ lóe lên tàn thuốc đỏ rực. Không ai biết hắn làm gì trong đó, nhưng qua ngày hôm sau hắn càng thêm tiều tụy.
Trang viên Hàn gia hoa lệ, vốn đã không có mấy sức sống nay lại càng thêm ảm đạm. Rất nhiều năm đã trôi qua nhưng không ai thoát đi được bóng ma hối hận ngày nào.
Hình ảnh lại chuyển tiếp, lần này là Lưu gia. Lưu Diệp Minh mắt sưng vù đỏ hoe như con thỏ canh giữ trước giường của Lưu Diệp Phong, dù Lưu Diệp Tĩnh kêu hắn đi nghỉ ngơi hắn cũng lắc đầu nguầy nguậy, sợ một lúc nào đó Lưu Diệp Phong tỉnh lại lại không có ai.
Lưu Diệp Tĩnh thở dài, nhìn về phía Lưu Diệp Phong vẫn mê man bất tỉnh, trong mắt là đau lòng. Mấy ngày nay hắn đã đọc rất nhiều sách y, nhưng vẫn không tìm được phương pháp. Hắn hối hận tại sao không ngăn cản nhi tử vào hoàng cung, nếu ngày đó bọn họ ngăn cản hoặc ở lại bên người nó có lẽ sẽ không có kết cục hôm nay.
Dược Vận Tích lật tung đám sách y lên, suốt mấy ngày nay không hề chợp mắt nhưng vẫn không tìm ra phương pháp nào.
Lý Nhược thì đang ngủ say, hắn một mực đòi chăm sóc Lưu Diệp Phong không rời nửa bước. Thể chất hắn vốn ốm yếu nên Lý Thành đánh ngất hắn rồi mang về phòng để hắn nghỉ ngơi.
Trong Lưu gia ai cũng lo lắng, không khí nhất thời căng như dây đàn.
…
Lão đầu nhi lắc đầu nói: “ Ngươi thấy đấy. Nếu ngươi chết đi, có rất nhiều người đau khổ. Ngươi xem xem, ngươi vốn không một mình đâu.”
“ …”
“ Ngoan, muốn khóc thì ở đây khóc hết đi rồi trở về. Không có kẻ mình yêu nhất cũng không sao. Con người mà, chỉ cần sống vì mình là được. Ngươi phải sống, phải sống vui vui vẻ vẻ chứ.”
“ Ta muốn trở về.” Lưu Diệp Phong cúi đầu nói.
Lão đầu nhi lắc đầu thở dài, nói “ Về đi thôi.”c