“Nghiêm Khoan”
“…..”
“Nghiêm Khoan”
“…..”
“Nghiêm-Khoan”
“…..”
“…..”
“…..”
“Tiểu Khoan”
“Hả? Có chuyện gì?”
Nghiêm Khoan hạ cuốn thực đơn xuống, nhìn Chấn Vũ với ánh mắt vô (số) tội cứ như thể anh chỉ vừa mới nghe tiếng người ta gọi mà giật mình vậy.
“Có vấn đề gì hả?”
“Chắc là tôi mua đại thứ gì đó rồi đến công ty luôn”
“Eh~ Sao vậy? Ngồi đây ăn luôn đi, chưa tới h mà, từ đây đến công ty cũng đâu có xa”
“Sao tôi ăn nổi khi tất cả các cô nàng ở đây đều nhìn thẳng về hướng này hả?”
“Cứ mặc kệ họ đi, họ chỉ nhìn thôi mà”
“…..”
“Chúng ta cũng đâu có điều gì “mờ ám” đâu mà sợ người khác nhìn”
“Cậu….”
Chấn Vũ hoàn toàn cứng họng trước “lý lẽ” của Nghiêm Khoan, chỉ còn biết im lặng ngồi lại hứng chịu hàng chục ánh mắt soi mói, đó là chưa kể đến nhà hàng càng lúc càng đông khách nữ vào ăn là phụ mà vào xem hai người họ là chính
________________
Chấn Vũ hoàn toàn không thể thoải mái ăn uống được, trong khi Nghiêm Khoan vẫn thản nhiên, còn có vài phần khoái chí, ăn uống rất ngon lành.
Những cô gái trong nhà hàng cứ hướng mắt về hai người như thể đang mong chờ chuyện gì đó hay ho xảy ra nhưng hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng.
“Tối nay tôi muốn ăn cơm cà ri” – Nghiêm Khoan bỗng dưng lên tiếng
“Hả?”
Chấn Vũ ngạc nhiên ngước lên nhìn.
Do hai người ngồi ở góc khuất, bàn gần đó nhất cũng cách đến m, Nghiêm Khoan lại nói nhỏ giọng nên mọi người hầu như chẳng nghe thấy cậu ta vừa nói gì, chỉ thấy Chấn Vũ tròn mắt kinh ngạc còn Nghiêm Khoan thì cứ ngồi nhìn anh và mỉm cười hồn nhiên
“Nhưng mà…”
“Cà ri gà nha, tôi thích ăn cà ri gà”
“Đợi… đợi đã”
“Nấu nhiều khoai tây một chút nha”
“Nhưng mà… tôi không biết nấu cà ri”
“Vây thì mua sách dạy nấu ăn đi”
Cạch
Cái thìa trên tay Chấn Vũ rơi xuống bàn, anh còn tưởng mình vừa nghe nhầm
“Cậu nói cái gì?” – Chấn Vũ nhíu mày hỏi lại
“Mua sách dạy nấu ăn, trong đó có hướng dẫn cách nấu cà ri mà” – Nghiêm Khoan cúi đầu ăn, thản nhiên đáp lời
“Cậu…”
“Phục vụ, tính tiền đi” – Nghiêm Khoan vẫy tay gọi cô phục vụ đang say sưa đứng ngắm hai người, coi như không biết tới sự phản đối của Chấn Vũ.
Trong lúc cô phục vụ đang in hóa đơn thanh toán, Nghiêm Khoan liếc nhìn sang dĩa cơm của Chấn Vũ vẫn còn lại một ít bèn không chút suy nghĩ với tay qua cầm lấy cái dĩa, gom hết cơm vào một thìa đầy, đưa lên trước mặt Chấn Vũ
“Làm gì vậy?”
“A~” (lạy Chúa, ai đó giết ta đi >.