“Tiểu~ Khoan~”
Vô Ưu bất ngờ xuất hiện phía sau, thổi một hơi vào tai Nghiêm Khoan làm anh giật bắn người, còn anh ta thì vui vẻ nhìn ngó điệu bộ rùng mình của Nghiêm Khoan.
“Anh đừng có làm mấy cái trò sởn gai ốc đó nữa”
“Sởn gai ốc? Vậy còn việc cậu làm với tiểu Vũ thì sao? Trong sạch lắm à?”
“…..”
Hôm nay tâm trạng của Nghiêm Khoan rất tốt nên cũng không quan tâm đến lời châm chọc của Vô Ưu. Anh giả ngơ và tiếp tục đọc báo.
“Cậu hài lòng rồi chứ hả?”
“Hài lòng cái gì, vẫn còn chưa [beep]”
“Cái gì? Chưa sao?” – Vô Ưu trợn trừng hai mắt, cứ như thể vừa nghe sét đánh ngang tai
“Tôi tưởng anh biết rồi chứ?”
“Thì hôm qua Lao thúc gọi cho tôi rồi nói là tiểu Vũ bày tỏ với cậu và tình hình của hai người khá tốt, tôi cứ tưởng…”
“Tưởng cái gì? Đúng là Vũ nhi đã bày tỏ rồi nhưng mà… chẳng có chuyện gì xảy ra cả”
“À…”
À, ra là cậu đầu đất đến thế đấy…
Vô Ưu chán nản không còn biết nói gì, thở dài não ruột rồi tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc, coi lại lịch làm việc hôm nay của Nghiêm Khoan, rồi bất chợt nói
“Hình như hôm nay tiểu Vũ về sớm, cậu có muốn về sớm luôn không?”
“Về sớm? Để làm gì?”
“Cậu không muốn về sớm gặp tiểu Vũ sao?”
“Không, không cần đâu. Phải tuân thủ lịch làm việc chứ”
Thái độ của Nghiêm Khoan không khỏi làm Vô Ưu phải ngạc nhiên, gãi đầu suy nghĩ
Cậu ta trở thành thần tượng mẫu mực từ lúc nào vậy?
________________
Chấn Vũ có một ngày làm việc hoàn toàn không yên bình hay nói cách khác là cực kỳ khó chịu, từ sáng anh đã bị Lao thúc rượt đuổi bằng vô vàn những câu hỏi đại loại như
“Hôm qua hai người thế nào? Có phải ngọt ngào lắm không?”
“Cảm giác của cậu thế nào?”
“Hai người hôn nhau rồi phải không?”
Mà quan trọng hơn, Lao thúc cứ hỏi mãi
“Sao hai người không [beep] luôn đi?”
Anh ta làm Chấn Vũ thấy phiền phức với mớ câu hỏi và phát điên với câu hỏi đáng ghét đó. Ngay cả giờ nghỉ trưa, dù có mọi người xung quanh, anh ta cũng cố tình nói ra những điều không thể tin nổi với các cô gái tới gần Chấn Vũ
“Vô Song công tử là của hầu gia, các cô đừng tùy tiện đụng chạm”
“Trong lòng Vô Song công tử chỉ có hầu gia thôi”
“Các cô mà gần gũi Vô Song công tử quá thì hầu gia sẽ nổi giận đó”
blah blah blah…
Sau đó là một loạt những phát ngôn mà Chấn Vũ không thể mở miệng ra cãi được, chỉ có thể im lặng lảng sang chỗ khác.
Đến chiều, tình hình cũng không khả quan hơn là bao, Lao thúc đã bớt phát ngôn bừa bãi, nhưng thay vào đó lại là hàng tá “lời khuyên” đổ lên đầu Chấn Vũ
“Chuyện đã đến nước này rồi, cậu chủ động đi”
“Dù sao cậu cũng nằm dưới thôi, chấp nhận đi”
“Sớm muộn gì thì chuyện đó cũng tới mà”
“Cậu cần gì phải né tránh chứ, đó là chuyện bình thường mà”
“Tiểu Vũ, cậu không cần phải mắc cỡ đâu”
Chấn Vũ dùng mọi biện pháp từ nhẹ (im lặng, lảng tránh, nói sang chuyện khác,…) đến nặng (la hét, chửi bới, đánh, đá,…) nhưng vẫn không thể làm Lao thúc ngừng nói về việc đó được
“Tiểu Vũ, cậu về à?”
“Đâu còn việc của tôi nữa”
“Muốn về sớm để đón tiểu Khoan à?”
“Anh bớt nói câu không ai nói anh câm đâu”
Chấn Vũ không muốn nhiều lời phí hơi, nói xong thì anh bỏ về ngay. Lao thúc còn phải xử lý một số công việc nên Chấn Vũ đã nhân cơ hội mà bỏ về trước
h…
Giờ này cũng không còn sớm nữa, nhưng so với giờ giấc hàng ngày của Chấn Vũ thì có thể xem như là hôm nay anh được về sớm.
Anh định chạy thẳng về nhà nhưng rồi nhớ ra một chuyện…
“A lô”
“A lô”
“Vũ nhi? Có chuyện gì vậy?” – giọng Nghiêm Khoan có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng. Vũ nhi chủ động gọi cho mình~
“Ừm… không có gì… chỉ là… ừm….”
“Sao?” – Nghiêm Khoan lộ rõ sự háo hức qua điện thoại, chờ đợi điều Chấn Vũ sắp nói
“Hôm nay… lát nữa… mấy giờ cậu mới về?”
“Hả? Chắc là khoảng… gần h tôi mới xong việc, có chuyện gì sao?”
“Không”
“Không có gì đặc biệt đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi! Cậu… lo làm việc đi”
Sợ Nghiêm Khoan hỏi tiếp, Chấn Vũ vội vã cúp máy rồi lái xe về hướng siêu thị