“Hai anh dùng gì ạ?”
“Cà phê đen, không đường”
Thấy Nghiêm Khoan liếc nhìn mình có vẻ ngạc nhiên, Kiều Chấn Vũ mới mỉm cười nhìn anh.
“Tối qua tôi mất ngủ”
Tiếng bàn tán bỗng rộ lên. Nghiêm Khoan thấy cô phục vụ cũng đang nhìn anh với ánh mắt soi mói hết cỡ, các cô gái trong quán cũng nhìn anh như thể anh là sinh vật lạ, không, giống như anh là người ngoài hành tinh đến tham quan Trái Đất ấy.
“Cho tôi cà phê sữa nóng”
“Vâng, hai anh đợi một lát ạ”
Cô phục vụ như đi trên mây, chưa đầy phút sau đã mang đồ uống ra, cứ như là chuẩn bị sẵn từ trước vậy.
Kiều Chấn Vũ khuấy nhẹ tách cà phê còn nóng, Nghiêm Khoan cũng không vội uống ngay. Cả hai cứ ngồi đó, Chấn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, dán mắt vào dòng người tấp nập bên ngoài, còn Nghiêm Khoan lại… dán mắt vào Kiều Chấn Vũ.
Kể ra thì ngoài lần gặp đầu tiên anh chưa bao giờ nhìn kỹ người này. Bây giờ nhìn lại không hiểu sao lại có cảm giác khác với lần đầu. Hôm đó anh chỉ có một ấn tượng duy nhất là người này có phong thái của một công tử, không phải loại công tử bột thiểu năng vô dụng, mà là… à ừm… phải thừa nhận là cô nàng Thương Hải gì đó chọn hình mẫu hay thật, Kiều Chấn Vũ rất thích hợp với hình tượng một công tử tuấn tú tài hoa như thế. Nhưng hôm nay, anh lại có thêm một ấn tượng khác. Anh nhận thấy Kiều Chấn Vũ có một đôi mắt to và đen láy, lần đầu tiên trong đời Nghiêm Khoan dùng hai chữ “dễ thương” để miêu tả một người con trai khác. Đã thế Chấn Vũ lại hay cười, mà cái nụ cười đó cứ làm Nghiêm Khoan ngẩn ngơ cả buổi.
“Mình bệnh thật rồi” – anh thầm nghĩ.
Nghiêm Khoan vẫn không rời mắt khỏi người đối diện, mà Kiều Chấn Vũ vẫn cứ mải nhìn ra đường. Một điều khác là cả hai đều không hay biết cái hành động của hai người, chính xác là hành động của Nghiêm Khoan làm cho quán đông khách lên thấy rõ, tất cả đều là khách nữ mà ai cũng cố gắng dành chỗ dễ nhìn thấy Nghiêm Kiều hai người họ nhất.
“Chấn Vũ”
“Hả?”
“Cà phê của anh sắp nguội rồi”
“À, cậu không gọi thì tôi suýt nữa đã ngủ quên mất”
Chấn Vũ khuấy nhẹ một vòng trong tách cà phê rồi đưa lên miệng uống. Mà cà phê vừa đưa vào miệng, Chấn Vũ đã trợn mắt, cố gắng nuốt xuống nhưng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc. Anh vội vã đặt tách cà phê xuống bàn, ho sặc sụa.
“Nè, anh bị sao vậy? Nước, uống nước đi”
Nghiêm Khoan vội lấy ly nước để trên bàn, đưa đến tận miệng Kiều Chấn Vũ với một cái vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Uống cạn ly nước của Nghiêm Khoan, mặt của Chấn Vũ mới giãn ra, có vẻ đã thoải mái hơn.
“Anh không sao chứ?”
“Không, tại tôi không quen uống cà phê đen, mà ở đây lại…”
“Đắng quá à?”
Kiều Chấn Vũ hơi cúi đầu. Trước giờ anh vốn không muốn thừa nhận là mình không uống được cà phê đen, nếu không phải vì quá buồn ngủ thì anh cũng chẳng đụng tới nó.
“Tôi còn dư viên đường này, anh có cần không?”
Chấn Vũ ngước lên nhìn Nghiêm Khoan như nhìn vị cứu tinh, lại còn chớp chớp cái cặp mắt to tròn ấy nữa chứ (ặc, chỗ này hình như ta hơi quá tay)
Nghiêm Khoan mỉm cười, bỏ hai viên đường vào tách của Kiều Chấn Vũ, dùng thìa khuấy đều cho tan.
“Cảm ơn”
Chấn Vũ hạ giọng nói khẽ, chỉ đủ để Nghiêm Khoan nghe thấy. Mà mấy cô nàng xung quanh thấy cảnh tượng từ nãy đến giờ cũng tưởng tượng ra đủ điều, chắc là đêm nay sẽ lại mất ngủ.
“Uống được không?”
“Ừm”
“Vậy thì tốt rồi” – Nghiêm Khoan thở phào nhẹ nhõm, an tâm thưởng thức tách cà phê sữa sắp nguội.
“Cậu đâu cần tỏ vẻ vui mừng vậy”
Nghiêm Khoan lúc này mới giật mình. Kiều Chấn Vũ nói không sai, anh đâu cần phải tỏ ra lo lắng cho người ta, rồi còn vui mừng khi người ta không sao như vậy.
“Mình bệnh quá rồi” – Nghiêm Khoan nhủ thầm
“Gì cơ?”
“Không, không có gì”
–Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn
Sao sánh được vết chu sa điểm trên trán người–
Đánh chết Nghiêm Khoan cũng không quên cái bài hát này, mà sao nó lại vang ra từ túi quần của anh? Không, là cái điện thoại, là nhạc chuông điện thoại của anh.
“Sao lại thế này?”
Anh hốt hoảng rút điện thoại ra, là tên quản lý gọi, mà Nghiêm Khoan cũng chắc rằng anh ta là người đổi nhạc chuông của anh.
“A lô”
“Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng hôm nay cho cậu một ngày nghỉ, nhưng mà… cậu đang ở đâu vậy?”
“Hả? Tôi… tôi đang… đang… đang…” – mặt Nghiêm Khoan lúc xanh lúc đỏ lúc lại trắng bệch, anh chẳng biết phải nói sao.
“Cậu đang ở đâu cũng được, nhưng mà đến công ty được không? Đạo diễn Ngô Cẩm Nguyên vừa gọi, có một cảnh quay của cậu trong Mỹ nhân tâm kế bị hư, phải quay lại”
“Được rồi, anh chờ tôi một lát, tôi đến ngay”
Nghiêm Khoan cúp máy, anh quay sang Kiều Chấn Vũ, gãi đầu một cách bối rối.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi có việc phải đi”
“Ừm, cậu cứ đi đi”
“Hay là tôi chở anh về trước rồi…”
“Nếu là công việc thì không nên chậm trễ”
“Vậy… tôi về trước”
“Ừm”
Nghiêm Khoan gọi cô phục vụ đến thanh toán.
“Chẳng phải lần này là tôi đãi sao?” – Kiều Chấn Vũ ngạc nhiên hỏi
“Coi như là tôi xin lỗi vì phải về trước đi, lần sau…” – Nghiêm Khoan dừng lại một chút, có hơi chau mày nhưng rồi anh lại mỉm cười – “Lần sau tôi để anh đãi”
Kiều Chấn Vũ còn chưa hết ngạc nhiên thì Nghiêm Khoan đã đi mất. Cô phục vụ cũng không dám nói gì nhiều, chỉ biết cúi chào rồi lui về phía cửa.
Chấn Vũ ngồi thừ ra một hồi, tách cà phê của anh cũng đã vơi hết phân nửa, còn tách cà phê sữa ở đối diện gần như là còn nguyên.
Mấy cô gái xung quanh nhìn anh một cách kì lạ, có vài người thấy anh nhìn thì lập tức quay sang hướng khác, vài người thì trắng trợn hơn, vẫn cứ nhìn anh chằm chằm, rồi còn thì thầm điều gì đó.