Cánh tay phải của Tiếu Khuynh Vũ khẽ nhấc lên, một đạo kim quang bắn ra, áp lên cổ tay Phương Quân Càn, hai ngón tay Như Lai niêm hoa giữ chặt sợi dây, nghe mạch, trong giây lát lại phất tay, thu hồi kim tuyến về chỗ cũ.
“Tình hình ra sao?” – Phương Quân Càn rũ tay áo.
Tiếu Khuynh Vũ điềm nhiên, chậm rãi nâng chén trà, hớp một ngụm: “Đã không còn phải lo lắng nữa!”
“Chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến hội săn bắn Hoàng gia bảy ngày sau chứ?”
“Tiểu hầu gia có ý muốn tranh tài đoạt ngôi đầu sao?” – Tiếu Khuynh Vũ nhướng mày.
“Ta vốn không có chủ ý đó!” – Phương Quân Càn mỉm cười, nụ cười của hắn có thể khiến ngàn vạn thiếu nữ trống ngực thình thịch, mê mẩn thần hồn, “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (), những việc khoe mẽ này đám vương hầu quý tộc bên cạnh Thái tử làm tốt lắm, bổn hầu tuyệt không thích gây chú ý cho ai cả!”
Nhược bằng hắn vài năm nay không cố ý khiêm tốn, bảo tồn thực lực, làm sao chịu nổi cảnh kẻ khác khoa trương trước mắt mình như thế?
“Nhưng mà…” – Phương Quân Càn nhìn Tiếu Khuynh Vũ, nói rất thành thật, “Nếu là Khuynh Vũ đến xem, bổn hầu nhất định sẽ toàn lực ứng phó, độc chiếm ngôi đầu!”
Tiếu Khuynh Vũ thở dài một tiếng, không nói gì.
Cả người Phương Quân Càn lúc nào cũng toát ra một khí chất vương giả khác thường, nhưng tuyệt đối không phải do danh vị Tiểu hầu gia của hắn tạo nên, mà là do chính bản thân hắn, không cần khoe khoang mà vẫn tỏa ra rực rỡ, là một loại khí độ độc nhất vô nhị.
Tuy Phương Quân Càn theo bản năng giấu mình đi để tự vệ, nhưng trong từng lời nói, từng cử chỉ, lúc nào cũng toát ra phong thái của bậc đế vương, già dặn hơn cả tuổi mười bảy của hắn.
Điều đó ít nhiều khiến cho Tiếu Khuynh Vũ có chút bất an lo lắng, tài năng của Phương Quân Càn quả thật quán tuyệt thiên hạ, là dữ hay là lành?
Phương tiểu hầu gia bỗng nhiên xoay người, hai mắt sáng rỡ!
“Khó khăn lắm mới có dịp Khuynh Vũ quang lâm hàn xá, có thể nhân tiện chỉ điểm cho bổn hầu chút ít không?”
Chỉ điểm?
Tiếu Khuynh Vũ đưa ánh mắt xinh đẹp trầm tĩnh nhìn Phương Quân Càn, tự hỏi không biết Phương tiểu hầu gia lại sắp có chủ ý gì đây…
“Lần trước ở Yên Vũ lâu, công phu sử dụng ám khí của Khuynh Vũ khiến ta quá đỗi kinh ngạc, thật là mở rộng tầm mắt! Bổn hầu vốn yêu võ thành si, nếu hôm nay không được thỉnh giáo qua công phu của huynh một phen thì e đêm đêm ta khó lòng mà ngon giấc.”
“Khuynh Vũ cho bổn hầu toại nguyện được không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn chăm chú bàn tay mình.
Những ngón tay trắng nõn.
Thon dài.
Chỉ cốt rõ ràng.
Toát ra khí chất vô cùng tú lệ.
Đầu ngón tay thanh mảnh, linh động.
Nhưng cũng bàn tay ưu nhã, thanh tú, linh động đó, cũng làm cho người ta nảy sinh một cảm giác… thê lương…
… Mà nguy hiểm tiềm tàng.
“Ám khí của ta một khi đã xuất, tất có đổ máu, không phải chuyện tốt lành gì!”
Là cự tuyệt…
Nhưng là khước từ một cách khéo léo.
“Ta sợ sẽ làm Tiểu hầu gia thọ thương.”
Lời giải thích đó đương nhiên chẳng thể làm Phương tiểu hầu gia lung lay ý định.
Bởi vì chính bản thân hắn là kẻ không bao giờ chịu hưởng an nhàn, rất thích mạo hiểm, rất thích khiêu chiến.
Vả lại, những lời vừa rồi do Vô Song công tử nói ra, càng khiến cho hứng thú của hắn gia tăng gấp bội.
Hắn nở nụ cười đầy ôn nhu, nhưng cũng đầy tà ý: “Hay là… Khuynh Vũ đến sân tập của bổn hầu xem qua một chút cũng được.”
Vô phương làm Tiểu hầu gia lung lay ý định, Tiếu Khuynh Vũ nhanh chóng bị hắn đẩy đến sân luyện công ở hậu viện.
Sân tập rộng mênh mông, bằng phẳng.
Đao, thương, kiếm, côn, chập chõa, bồ cào, đinh ba, roi, giản, chùy, búa, câu liêm, móc câu, cung tên, khiên mây…()
Hai bên lối đi, mười tám loại binh khí xếp ngay ngắn, sáng loáng.
Phương Quân Càn tiện tay rút một thanh trường kiếm, vung chiêu, mũi kiếm chỉ xuống đất.
Hắn tà mị cười: “Tấn công đi!”
Vừa nói, trường kiếm trong tay vừa di động, kiếm khí tỏa ra lạnh lẽo, sát khí bức người, dường như một khi kiếm kia vung lên, chắc chắn sẽ có máu chảy đầu rơi, thực làm người ta kinh hãi.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn im lặng.
Nhưng hai ngón tay búng mạnh, kim tuyến như độc xà vun vút lao ra!
Vô tiền khoáng hậu! Không chết không dừng!
Tuyến quang dồn dập, thế công mãnh liệt, không nhân nhượng!
Phương Quân Càn lập tức triển khai kiếm chiêu, kiếm phong chấn động.
Trường kiếm trong tay Phương Quân Càn cực kỳ linh hoạt, biến ảo khôn lường, chặn đứng mọi đường tấn công ảo diệu mà trí mạng của kim tuyến.
Sân tập nhanh chóng biến thành vũ đài, sát khí ngưng tụ, giao tranh càng lúc càng căng thẳng.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!!!!
Quang tuyến như điện chớp, bụi tung mù mịt, đã mười chiêu rồi…
Tiếu Khuynh Vũ ngồi ngay ngắn trong luân y, đoan nhiên trầm tĩnh, không một chút tỏ ra khẩn trương, bối rối.
Trong lòng y thầm tán thưởng: Phương Quân Càn được gọi là thiếu niên đệ nhất cao thủ Đại nội, quả thực không ngoa…
Tiếng vút của trường kiếm bỗng dưng ngừng bặt.
Không biết từ lúc nào, trên thân kiếm đã xuất hiện một vết nứt nhỏ, dần lan rộng.
“Kiếm của Tiểu hầu gia hình như không đủ sắc bén rồi!” Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng nói.
Trường kiếm này dẫu sao cũng chỉ là thứ binh khí bình thường vẫn dùng để luyện tập, làm sao địch nổi với thứ kim tuyến được dệt bằng trăm nghìn sợi tơ tằm thượng đẳng, dù nhìn thoáng qua không có điểm gì đặc biệt kia cơ chứ?
Chuyện hiển nhiên là, Phương tiểu hầu gia không hề lấy đó làm phiền toái.
“Vậy thì tiếp thương!”
Phương Quân Càn vứt kiếm, ngênh thương.
Thương là thứ binh khí lớn, có nhiều ưu điểm vượt trội, rất tiện công kích mà không cần đến gần đối thủ.
Phương Quân Càn dường như biến thành một luồng cuồng phong bén nhọn, cùng với mũi thương trong tay hợp nhất, xoáy thẳng vào mục tiêu trước mặt.
Mũi thương trực diện phóng tới, còn cách Tiếu Khuynh Vũ vài phân bỗng chệch ra ngoài.
Tiếu Khuynh Vũ phất nhẹ tay áo, một đạo bạch quang lóe lên, phóng mạnh vào thân thương.
Trường thương rung lắc dữ dội làm Phương Quân Càn suýt chút nữa đánh rơi xuống đất, còn chưa kịp định thần, bạch quang đã gập lại, vụt thẳng vào đầu thương, ‘Bang’ một tiếng, tiếng binh khí va chạm cực mạnh cùng với tinh quang tóe lửa.
Phương Quân Càn ngẩng đầu nhìn lại, thấy những ngón tay thon dài, mảnh mai xinh đẹp của Vô Song công tử đang nắm một mũi Liễu Diệp đao.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn, lãnh đạm cười nhạt – Mà không gọi đó là cười, khóe môi kia chỉ khẽ nhếch lên một chút, mang theo bao nhiêu tú lệ, thanh nhã, nhưng vô cùng lạnh lẽo.
“Bất luận là đoản khí hay trường binh, Tiểu hầu gia cũng đừng tưởng đã chiếm được thế thượng phong!”
Phương Quân Càn vô cùng thỏa mãn. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ trải qua một trận luyện tập thỏa ý như vậy, thật sung sướng.
Bởi người kia, hoàn toàn không vì thân phận Tiểu hầu gia của hắn mà ngần ngại, hạ thủ lưu tình.
Kim quang lại lóe lên.
Thế công sắc bén, đập trực diện Phương tiểu hầu gia.
Vào giây phút đó, hoặc là hắn phải lập tức xoay người, né tránh kim tuyến sát chiêu, hoặc là giương binh khí đỡ, giảm đi sức công phá của mũi công mãnh liệt.
Nhưng, cũng trong khoảnh khắc ấy, Phương Quân Càn có một quyết định nguy hiểm. Hắn không lùi, mà đối diện nghênh chiến.
Mãi đến rất lâu sau này, Phương tiểu hầu gia vẫn vô cùng đắc ý với quyết định trong phút chốc lúc ấy.
Việc đó nằm ngoài dự đoán của Tiếu Khuynh Vũ, chỉ trong nháy mắt, Phương Quân Càn đã xoay người, áp sát y!
Khuôn mặt hắn cúi thật thấp, gần đến nỗi Tiếu Khuynh Vũ cảm nhận được hơi thở nóng rực, gấp gáp đang phả lên mặt mình.
Này là hương thơm của nước, là nhu tình, diễm lệ của ánh trăng, rất gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay ra cũng có thể với được.
Phương Quân Càn nhìn sâu vào đáy mắt Tiếu Khuynh Vũ.
Ánh mắt ấy…
Hội nhiều cảm xúc, phẫn nộ, sầu não, và cả sợ hãi…
Trong khoảnh khắc mê hoặc, nửa hư nửa thực, Phương Quân Càn không cầm lòng được, khẽ khàng đặt lên môi y một nụ hôn.
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ mở lớn – Ngỡ ngàng…
Y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày… lại có một nam nhân dám hành động khinh bạc như vậy với mình.
Càn rỡ!
Ám khí xuất thủ, huyết hoa tung bay!
Phương Quân Càn ôm cánh tay phải, đau đớn thối lui mấy bước, máu nhuộm hồng một mảng áo bào trắng, tựa hồ một đóa huyết hoa, mang một vẻ diễm lệ đến yêu dị.
Hắn nhìn về phía Tiếu Khuynh Vũ, tả oán: “Vết thương lại nặng hơn rồi, xem ra công ta tĩnh dưỡng mấy ngày nay đi đứt cả!”
“Nhưng mà…” – Hắn đưa tay mơn trớn đôi môi, tự giễu, “Hôm nay bổn hầu buôn bán vẫn có lời!”
—oOo—
(): Cây cao mà đứng giữa rừng. Ngọn trên đội gió, giữa từng đội mưa: ý nói kẻ có khí chất, phong độ nổi bật thì dễ gây chú ý, cũng dễ gặp tai họa.
(): Mười tám loại binh khí cổ, theo Wikipedia thì gồm nhiều cách giải thích như sau:
. Theo cuốn Ngũ tạp trở và Kiên hồ tập: mười tám ban binh khí bao gồm cung, nỏ, thương, đao, kiếm, mâu, thuẫn (khiên, mộc che), phủ, việt, kích, tiên (roi), giản, qua, thù (một loại côn bằng tre gỗ có cạnh, không có lưỡi), soa (đinh ba có ba mũi cao ngang nhau hoặc mũi giữa cao hơn), cương soa (vũ khí có mũi nhọn), bừa, dây xích mềm, bạch đả (tay không tức quyền thuật). Người đời sau gọi đây là “mười tám ban nhỏ” (tiểu thập bát ban).
. Gọi là mười tám ban lớn (đại thập bát ban) có: đao, thương, kiếm, kích, côn, bổng (một loại gậy ngắn hơn côn), sóc (một loại binh khí cổ, cán dài hơn mâu), đáng, phủ (búa), việt, sản (kiểu như xẻng), bừa (bà), giản, chùy, soa, qua, mâu.
. Gần hơn nữa thì chia ban binh khí ra “chín dài và chín ngắn”. Chín dài gồm: thương, kích, côn, việt, soa, đáng, siêu, câu, sóc, hoàn (vòng càn khôn, một loại vòng có những lưỡi dao gắn trên). Chín ngắn gồm: đao, kiếm, quải, phủ (búa), tiên, giản, chùy, bổng (gậy),chử (cái chày).
. Cách lý giải khác gồm đao, thương, kiếm, kích, đáng, côn, soa, bừa, tiên, giản, chùy, phủ (búa), câu, liềm, quải, cung tên, đằng bài.
. Một cách lý giải nữa gồm mâu, đáng, đao, qua, sóc, tiên, giản, kiếm, chùy, trảo, kích, câu, việt, phủ, bài, bổng, thương, sao.
. Thêm vào đó, còn cách phân loại: đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, soa, tiên, giản, tên, chùy, trảo, đáng, liềm, sóc, côn, bổng.
. Một lý giải khác cũng không kém phần phổ biến: đao, thương, kiếm, kích, việt, côn, soa, bừa, tiên, giản, chùy, phủ, câu, liềm, trảo đới(dây, song thủ đới), lan mã phù (phù chặn ngựa), cung tên.
. Cũng không hiếm khi thập bát ban võ nghệ chỉ đao, thương, kiếm, kích, côn, soa, bừa, tiên (roi), giản, chùy, phủ, câu, liềm, trảo, hoàn (vòng), quải, đáng, cung tên (cung thỉ).
Ngày nay, giới võ thuật hiện đại giải thích ban vũ khí là đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, soa, tiên, giản, chùy, đáng, côn, sóc, bổng, quải, lưu tinh (chùy), trảo (móc câu).