Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

chương 114

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cờ xí tả tơi nhuộm đầy máu như một đống giẻ rách chỉ đáng vứt đi nằm la liệt, vương vãi đầy đất.

Chân Phương Quân Càn lướt qua mớ hỗn độn nhàu nát chẳng còn nhận ra màu sắc đã từng là chiến kỳ dưới đất, nét mặt âm trầm u ám.

Đó chính là chiến kỳ Đại Khánh mà hắn đã từng dốc cả tính mạng để bảo vệ. Vậy mà giờ đây, cũng chính hắn giật nó xuống từ trên đầu thành, vứt xuống chân, giẫm đạp, giày xéo!

“Quỳ xuống!” – Thị vệ thân cận áp giải Chánh, Phó tướng quân trấn thủ Bạch Ác quan đến trước mặt Phương Quân Càn, đạp mạnh một cước vào chân họ, bắt khuỵu xuống.

Nhị vị tướng lĩnh thủ thành tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu me, bộ dạng ê chề thảm hại, nhưng trong mắt, lửa giận ngùn ngụt dâng trào, vằn lên dữ tợn, không thèm giấu giếm sự ương ngạnh cố chấp đến gàn bướng, cùng biểu hiện bất khuất kiên cường, uy dũng hiên ngang!

Phương Quân Càn quay sang một trong hai người ấy – một lão tướng quân râu tóc bạc trắng – kính cẩn hành lễ: “Lão sư, đã lâu không gặp!”

Người đó, Đại tướng quân trấn thủ Bạch Ác quan, cũng chính là ‘Đại Khánh quốc ông’ danh xưng Quách Hoài Thuật!

Năm xưa, Quách Hoài Thuật từng tháp tùng Định Quốc Vương gia nam chinh bắc chiến, vào sinh ra tử bao phen. Ngày Phương Quân Càn còn thơ ấu, vì đáp ứng lời khẩn thỉnh của Định Quốc Vương gia, ông dốc lòng truyền thụ binh pháp chiến thuật cho Phương Quân Càn. Vì vậy, đối với hắn mà nói, vị lão tướng này đích thực là vị ân sư đầu tiên trong đời.

Tuy có thể nói, Phương Quân Càn hậu sinh khả úy, giỏi hơn tôn sư, trên chiến trường hành sự quyết đoán, biết địch biết ta, bách chiến bách thắng, tựa mũi nhọn sắc sảo không ai có thể xâm phạm, ngay cả binh pháp lão sư cũng phải lu mờ trước vầng hào quang sáng chói của Anh Vũ hầu hắn. Nhưng, vẫn không thể phủ nhận một điều, giữa hai người họ vẫn tồn tại tình nghĩa sư đồ thâm trọng. Và hơn nữa, tự bản thân hắn vẫn vô cùng kính trọng vị lão Nguyên soái thất thập cổ lai hy này.

Phương Quân Càn ra hiệu cho thủ vệ cởi dây trói cho họ.

Vừa tạm tự do, vị phó tướng vốn thô lậu lỗ mãng liền nhảy chồm đến phía hắn, vung cánh tay toan giáng mạnh, không ngừng gầm lên: “Lão tử đánh chết đồ ăn cháo đá bát nhà ngươi!”

Chẳng đợi cánh tay ấy chạm tới mặt Phương Quân Càn, thị vệ bên cạnh đã nhất tề xông lên ngăn lại, khống chế, đè nghiến người đó xuống đất!

Phương Quân Càn ngay cả đuôi chân mày cũng không hề động đậy, chỉ có chiếc cằm hơi ngếch lên cao ngạo, dùng ánh mắt kẻ bề trên liếc xuống: “Thiết câu giả tru, thiết quốc giả hầu (). Bổn hầu chẳng qua chỉ là chu toàn chút phận sự vốn dĩ mà thôi! ()”

Quách Hoài Thuật sau cơn chấn kinh phẫn nộ ban đầu đã dần dần trấn tĩnh lại. Khi một vị lão tướng đã trở lại như thường ngày, tự nhiên bản thân cũng toát ra sự trầm ổn vững vàng, thận trọng chắc chắn mang phong thái hơn người của một vị nho tướng (): “Quân Càn, ngươi là đang đi vào tuyệt lộ!”

Phương Quân Càn ôn hòa đáp lại: “Đa tạ lão sư quan tâm, Quân Càn biết rất rõ!”

Lão tướng quân đau lòng: “Đã biết rất rõ, ngươi vì cái gì vẫn còn chấp mê bất ngộ?!”

“Bởi vì… Bọn chúng không hề cho bổn hầu một cơ hội nào.” – Hắn cúi mặt xuống, lộ ra đường viền sắc cạnh của chiếc cằm. Trên mặt, vẫn là vẻ tươi cười ôn hòa, nhưng không chút tiếu ý nào hiện lên trong đáy mắt, “Chính bọn chúng, đã không buông tha cho ta trước!”

Quách Hoài Thuật giật mình trợn trừng muốn nứt đôi tròng mắt, vừa dữ tợn hung ác vừa u mê không hiểu nhìn Phương Quân Càn.

“Lão sư, quy thuận đi! Đại Khánh này, cuối cùng cũng diệt vong thôi!”

“Phi!!!” () Một ngụm máu tươi nhổ toẹt vào góc áo Phương Quân Càn. Vị lão tướng giận dữ rống lên khản đặc: “Nghịch tặc! Ngươi là đồ súc sinh tàn hại Đại Khánh! Đồ đại nghịch bất đạo cầm thú cũng không bằng! Lão phu không có thứ đệ tử như ngươi! Gây đại nạn cho lê dân, ngươi sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!”

Nín lặng, im lìm mặc cho vị tướng già chửi rủa vũ nhục, Phương tiểu hầu gia không hề nhúc nhích. Hắn không ra sức biện minh, không mạnh mồm phản bác, hay nói đúng hơn, hắn không buồn phản ứng.

Trước sau Phương Quân Càn vẫn khoanh tay ngạo nghễ đứng, hồng y phiêu phiêu, tư thái tuấn dật lạnh lùng, hệt như tư thái sừng sững uy nghiêm của một vị thiên tiên trên đỉnh non ngất ngưởng.

Tiếu Khuynh Vũ một thân bạch y tựa tuyết, lặng lẽ an vị cạnh bên Phương Quân Càn, trầm mặc không nói.

“Còn ngươi!” – Vị phó tướng thủ thành hết nhẫn nhịn nữa, chĩa mũi thương thẳng vào ngươi Vô Song công tử, “Ngươi nối giáo cho giặc, chết không yên đâu!”

Lời còn chưa dứt, Phương tiểu hầu gia đã liền đá mạnh một cước trúng vào bụng hắn! Thân thể vạm vỡ tráng kiện bị hất văng ra ngoài, nặng nề rơi uỵch xuống đất! Phó tướng thủ thành đau đớn thổ ra một ngụm máu, cảm giác như lục phủ ngũ tạng vừa lộn nhào điên đảo, đau đến nỗi muốn ngất đi!

Nhãn thần Phương Quân Càn tối lại, tựa như bị phủ kín bởi một tầng băng sương: “Ngươi muốn chết?”

Không ai được phép ở trước mặt mình nguyền rủa, vũ nhục Khuynh Vũ! Tuyệt, không, ai!!

Vị phó tướng bất hạnh này đã rất không may chạm vào chiếc vảy ngược của Phương Quân Càn ().

Quách Hoài Thuật kinh ngạc nhìn Vô Song công tử văn nhã ôn nhuận, tuyệt đại phong hoa trước mặt, hốt nhiên để lộ một loại biểu tình phức tạp vừa như đau buồn vừa như phẫn nộ vì điều gì đó bất khả lý giải: “Công tử… người không nên cùng với hắn… một giuộc!”

Phương tiểu hầu gia thản nhiên nói: “Khuynh Vũ đương nhiên phải cùng với bổn hầu!”

Vị lão tướng tóc bạc phơ không buồn để ý tới hắn, gắng gượng lê tấm thân già đến bên chân Tiếu Khuynh Vũ: “Công tử, người chẳng lẽ muốn Đại Khánh thực sự diệt vong trong tay hắn ư? Làm sao, làm sao người có thể giúp hắn đào tẩu? Người không chỉ hại chết Đại Khánh, mà còn là hại chết chính mình!”

Tiếu Khuynh Vũ đoan nhiên tĩnh tọa trong xe ngựa, phong thái ung dung, tự tại thản nhiên. Y phục trắng tinh như tuyết không hề nhuốm khói bụi hồng trần, nhãn thần minh triết thấu triệt nhân sinh, ẩn hiện xót xa thương cảm cõi người rối ren không thể lý giải.

“Lão tướng quân, Tiếu mỗ tin tưởng rằng, hắn sẽ trở thành một Hoàng đế tốt!”

Tiếu Khuynh Vũ, thấu hiểu hắn, ủng hộ hắn, tin tưởng hắn.

Cuối cùng, cũng có một ngày, hết thảy thiên hạ phải khâm phục, tán thưởng Phương Quân Càn.

Hắn rồi sẽ trở thành đệ nhất đế vương tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!()

Hắn rồi sẽ thống nhất tứ hải, bình định cửu châu, dẹp yên chiến loạn, làm cho hết thảy chúng sinh an cư lạc nghiệp, rời bỏ chiến tranh ly loạn, hỏa nạn nhân tai, an hưởng cuộc sống hạnh phúc, yên lành.

Tiếu Khuynh Vũ

Luôn luôn

Vĩnh viễn

Một mực tin như vậy…

Không phá hủy thì không tái lập, lấy giết chóc để ngăn giết chóc. Thiên hạ thế cục, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.

Nếu như vậy… trong cuộc tao loạn quần hùng, tranh bá thiên hạ này, Phương Quân Càn sẽ đóng vai trò trọng yếu của người giữ vận mệnh nhất thống thiên hạ, là thế ư… Tiếu Khuynh Vũ…?

Nghe những lời đó, Quách Hoài Thuật ngửa mặt lên trời, cười lớn ba tiếng, miệng liên tiếp phun ra ba chữ ‘Được!’

“Hắn chính là tuyệt thế kiêu hùng do ngươi một tay đào tạo, rồi cũng chính ngươi tự thân tận mắt thấy hắn hủy diệt đất nước ngươi, chứng kiến hắn làm sinh linh đồ thán, khiến xương trắng thành đồng!”

Nói xong, từ miệng lão tướng quân phụt ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt nhìn trời, rồi nặng nề khuỵu xuống!

Một đời Đại Khánh quốc ông trung trực cường liệt, tính nóng như lửa, thà chết không khuất phục, cuối cùng, không tiếc vận lực nghịch hành, tự đoạn kinh mạch mà chết.

Vô Song chợt thở dài một hơi, quay nhìn sang hắn, nhìn đôi nhãn thần bình đạm như nước, quả thực là, một chút tâm tình cũng không hiện ra.

Không có sợ hãi hay phẫn nộ, lại càng không có thương cảm xót xa.

Mà là thâm trầm, phảng phất như nơi ấy chỉ còn dửng dưng lãnh đạm, băng giá lạnh lùng.

Cúi người xuống, Tiếu Khuynh Vũ dùng bàn tay tuyết bạch băng lãnh của mình nhẹ nhàng phủ lên, vuốt khép lại đôi mắt vị lão tướng vẫn mở trừng trừng.

“Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, chứng kiến thế gian phồn thịnh!”

—oOo—

(): Thiết câu giả tru, thiết quốc giả hầu: kẻ phạm tội ăn trộm thì bị xử tử, còn kẻ lật đổ cả một quốc gia chẳng những không bị xử mà lại còn trở thành chư hầu một phương. Cốt lõi nằm chính ở chỗ ‘quyền lực’, nói lên sự bất công vô lý của cuộc đời.

(): sở dĩ bạn Càn nói câu này chính là chơi chữ ‘hầu’, tước hiệu của ảnh.

(): nho tướng: vị tướng có học thức, có phong độ.

(): phi: tiếng chửi, có thể dịch như: ta khinh!

(): vảy ngược: con rồng có vảy mọc dọc thân người, nhưng ngay cổ của nó có một chiếc vảy mọc ngược, dài khoảng một thước. Đây chính là điểm yếu nhất của rồng, bị nắm được rồng sẽ chết, cho nên nó bảo vệ chiếc vảy này rất kỹ càng, ai vừa chạm vào liền bị nó giết ngay.

(): tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước đó không có ai như vậy, sau đó cũng không có ai như vậy, đồng nghĩa với câu Vô tiền khoáng hậu’

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio