Mảnh giấy mỏng manh đáp trong tay Phương Quân Càn khẽ run rẩy, trên đó, chỉ độc một dòng chữ: Mời người quá bước Tụ Thủ Nhai.
Nét chữ thanh tú, khoáng đạt, tâm ý hàm ẩn, sâu xa.
Đó là nơi bí ẩn tuyệt đối không kẻ nào biết được.
Chính là như vậy, Tụ Thủ Nhai… Sẽ không có bất luận kẻ thứ ba nào biết được nơi ấy, đó mãi mãi là bí mật chỉ của riêng hai người bọn họ.
Quá đỗi thân thương, quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi nhớ nhung hạnh phúc ngày nao.
Biểu cảm trên gương mặt Phương Quân Càn không ngừng biến ảo. Có mừng như phát điên, cũng có hoài nghi mê muội, có bi thương ảo não, có lo lắng bất an, và tất nhiên, không khỏi tự cảm thấy còn có may mắn, quá may mắn… Hết thảy mọi loại cảm xúc đều chen nhau xuất hiện, ầng ậng nặng trĩu khóe mi. Đến cuối cùng, cảm xúc như bục vỡ, nóng bỏng tuôn trào, lệ thủy như nước lũ không ngừng ràn rụa trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song.
Khuynh Vũ của hắn… Chắc chắn là còn sống! Chắc chắn như vậy!
Trương Tẫn Nhai nhìn thấy cảnh ấy, mắt trợn trừng, mồm há hốc vì kinh ngạc, tự nhiên cảm giác một chút sợ hãi mơ hồ: “Ngươi… ngươi… ngươi… Ngươi làm sao vậy hả?”
Run rẩy đưa tay sờ lên mặt, mới phát hiện tay mình đẫm nước, thì ra, bản thân không hay biết, nước mắt đã sớm tràn mi.
Thật xấu hổ quá, trước mặt một tiểu hài tử mà lại ủy mị khóc lóc như thế.
Phương Quân Càn dùng tay che đi đôi mắt, hầu mong gạt đi dòng lệ, nhưng nào hay càng gạt đi lại càng chảy tràn, nước mắt cứ như dòng máu không gì ngăn giữ, từ miệng vết thương xối xả ứa ra, không làm sao cầm lại được…
Đó là… ràng buộc duy nhất còn lại trên đời của hắn, đó cũng là dấu ấn mối cảm tình vô định khắc cốt ghi tâm duy nhất trong đời của hắn.
Ba chữ Tiếu Khuynh Vũ từ rất lâu đã tan chảy, hòa quyện cùng xương thịt, huyết mạch của Phương Quân Càn rồi.
Hơi thở của y từ rất lâu đã hòa làm một cùng nhịp tim của hắn rồi.
Nghe tin y đã bỏ mình ra đi, tâm tạng, phế phủ hắn hệt như bị mười ngón tay nhọn hoắt đâm thủng toác, đớn đau đến tuyệt vọng!
Còn bây giờ, cố dụng sức đè chặt lên ngực, nơi có trái tim vốn đã trở nên giá băng, lạnh lẽo, lại dường như đang bắt đầu run rẩy nhè nhẹ…
… nảy lên.
Lệ thủy trong veo từ khóe mi ứa xuống thành dòng. Thì ra, con người là như vậy, thực sự là như vậy, khi hỉ hoan vui sướng đến cực hạn, chỉ có nước mắt tuôn rơi.
Khuynh Vũ của hắn… chắc chắn là còn sống, chắc chắn là còn sống!
Sáng sớm, Thích Vô Ưu vừa gặp Phương tiểu hầu gia còn tự cho là mình hoa mắt, lắp ba lắp nói: “Tiểu hầu gia, tóc người…?” Chẳng phải đã ăn hà thủ ô ngàn năm cũng vô tác dụng đó sao?
Phương Quân Càn nhẹ nhàng mỉm cười, có chút cảm khái vuốt vuốt nhánh tóc mai đã đen nhánh của mình: “Bổn hầu nhuộm tóc đen trở lại.”
“Nhuộm lại?” – Thích quân sư của chúng ta nhìn trân trối không chớp mắt Phương tiểu hầu gia, lúc này đang chọn một con thiên lý thần câu, rồi mở chuồng dắt ngựa ra bên ngoài.
Phương Quân Càn lại nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn để y nhìn thấy mà lo lắng…”
Níu yên cương, tung người phóng lên ngựa: “Thích quân sư, bổn hầu phải đi Tụ Thủ Nhai một chuyến. Mấy ngày sắp tới Bát Phương quân phải phiền Thích quân sư lo liệu giúp.”
Thích Vô Ưu cung tay hành lễ: “Hầu gia đi đường bình an. Vô Ưu chỉ mong Hầu gia nhớ rằng, các huynh đệ đi theo Hầu gia tới ngày hôm nay, đã không còn đường trở về nữa rồi…”
Bát Phương quân, đã không còn đường trở về nữa rồi.
Nếu như không thể công hạ Hoàng thành, cái mà bọn họ đối diện, duy nhất chỉ có con đường chết.
Thích Vô Ưu không nói thêm điều gì nữa, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại khéo léo hàm ẩn ý khuyên can: Nếu Hầu gia người còn nhớ đến một chút nghĩa quân thần, người không được đem Bát Phương quân đẩy vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt Phương Quân Càn mông lung: “Từ xưa đến nay đều là các huynh đệ dung túng, hết lần này đến lần khác bỏ qua cơn tùy hứng của Bổn hầu, Bổn hầu luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm.”
Nói rồi, trịnh trọng cung tay: “Phương Quân Càn thề độc, ngày nào còn sống tuyệt không ruồng bỏ, phản bội dù chỉ một binh một tốt Bát Phương quân. Mong quân sư hãy yên tâm.”
Thích Vô Ưu ôm quyền hoàn lễ: “Vô Ưu thay mặt toàn thể Bát Phương quân cảm kích Hầu gia. Cầu mong hầu gia sớm ngày đón công tử trở về, Bát Phương quân đại khánh, đại hạnh.”
Phương Quân Càn trên yên ngựa bình thản cáp thủ.
Phút chốc quất mạnh dây cương ‘Saa!!’ Tuấn mã ngẩng đầu hí vang, mạnh mẽ phóng vút ra đại môn doanh trại.
Nhìn thân ảnh đỏ rực như lửa chấp chới trên lưng ngựa, Thích Vô Ưu trong lòng đan xen phức tạp, trăm mối ngổn ngang.
Ngoại ô Hoàng thành.
Tụ Thủ Nhai.
Đã vào hạ tuần tháng chín, gốc đào cô độc trên Tụ Thủ Nhai sớm đã trút lá, trơ trụi điêu tàn, chẳng thấy đâu vẻ lộng lẫy phồn hoa ngày nào nữa.
Dưới gốc cây có một người ngồi lặng lẽ. Bạch y như tuyết, tóc đen như mực, ánh mắt thẳm sâu nhìn mông lung, mặt đẹp như ngọc, hàng mi dài diễm lệ sánh tựa viễn sơn.
Gió hiu hiu thổi, ống tay áo phất phơ lay động, cả thân người trong gió tựa làn sương mù mờ mờ ảo ảo lãng đãng nhàn du, lững lờ vô định.
Tầm mắt Phương Quân Càn chăm chăm nhìn về phía trước chưa bao giờ rời đi. Khoảng cách dần dần thu hẹp lại, rốt cuộc đã có thể thấy thật rõ thân ảnh của người trước mặt.
Chính là y! Thực sự chính là y! Đã từng có một Tiếu Khuynh Vũ tưởng như vĩnh viễn cách xa, hồng trần lạc lối, vậy mà ở đây, ngay lúc này lại rõ ràng, chân thực một Tiếu Khuynh Vũ đang hiện diện.
Này bao nhiêu gian khổ gió sương, này bao nhiêu tinh bì lực tẫn, này bao nhiêu lo lắng hoang mang, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Vô Song chỉ kịp cảm thấy hai cánh tay của mình bị ép chặt vào người, còn chính mình thì đã vùi vào trong g ngực ấm áp quen thuộc. Hơi thở hổn hển, gấp gáp mang theo không biết bao nhiêu mừng vui hoan hỉ của đối phương không ngừng phả lên người y, vây chặt bốn phương tám hướng.
Tiếu Khuynh Vũ không nói gì, chỉ ngẩn ngơ mặc hắn ôm siết vào lòng.
Lẳng lặng cảm nhận được thân thể đơn bạc thân thương, cảm nhận được hương thơm đạm mạc băng lãnh luôn cho mình cảm giác bình tĩnh an tâm. Bản thân đã từng ngẩng mặt lên trời nguyện cầu, nếu được gặp lại y lần nữa, sẽ không tiếc khấu đầu lạy tạ hết thảy thần linh trên trời dưới đất, dù có phải giảm thọ một nửa cũng sẽ cam lòng tình nguyện.
Khuynh Vũ của ta, còn sống, còn sống.
Tiếu Khuynh Vũ tinh tế ngắm nhìn hắn.
Phương Quân Càn đứng sừng sững tại đỉnh núi, bên ngoài là áo choàng đỏ rực khoác lên giáp bạc sáng lóa, màu áo đỏ như máu càng như rực lên dưới hoàng hôn tuyệt sắc, uy dũng đón gió tung bay.
Phương Quân Càn của ngày xưa giống như thanh bảo kiếm vừa rời vỏ, tài năng không cần che giấu cũng bộc lộ rõ ràng, ánh hào quang khiến người chóa mắt, cho dù đứng giữa trăm vạn nghìn vạn con người, vẫn mang một loại khí chất làm người khác vừa liếc mắt liền không cách nào rời đi được.
Giờ đây, Phương Quân Càn trưởng thành lại càng gia tăng thêm mị lực, khí chất lại càng thăng hoa không chỉ bên ngoài, mà còn ở bên trong.
Thâm sâu không thể dò được, càng không có kẽ hở nào để công kích.
Tựa như một tuyệt thế thần binh nằm yên trong vỏ, khi nào kiếm còn chưa tuốt trần, tuyệt đối không kẻ nào có thể biết được rốt cuộc thì binh khí ấy lợi hại dường nào, chém sắt như chém bùn, tiệt kim đoạn ngọc ra sao.
Nhìn lại y, Phương Quân Càn trong lòng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải thổ lộ như thế nào, càng nghĩ càng không ra, cuối cùng đành chỉ hỏi một câu tối bình thường, bất quá không hơn gì một câu khách khí hỏi thăm: “Khuynh Vũ… có khỏe không?”
Vô Song công tử mỉm cười thật nhẹ.
Nghìn quân gào thét, vạn ngựa vút bay, thây phơi trăm vạn, máu chảy thành sông, phóng ngựa phá nát hùng quan, thiết binh quét dọc ngàn dặm. Thiên hạ thế cục vì hắn mà đảo điên, bão táp phong vân vì hắn mà cuồng loạn.
Vậy mà hắn lại chỉ khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bình thản nói với mình năm chữ: “Khuynh Vũ… có khỏe không?”
Đó cũng là… cảnh giới tối cao sau khi đã trải qua hết thảy phồn hoa, sóng gió, lại trở về nguyên trạng ban đầu.
Mặt trời ngản dần về tây, chút ánh vàng còn sót lại chậm rãi tan đi, trên Tụ Thủ Nhai, chỉ còn hai tuyệt thế nam tử trầm mặc vô ngôn.
Tiếu Khuynh Vũ quay lưng về phía hắn, nên Phương Quân Càn không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt y lúc này, “Tiểu hầu gia nhất định phải tấn công Đại Khánh?”
Phương Quân Càn đáp lại chỉ một chữ: “Đúng!”
Tiếu Khuynh Vũ cắn môi, khởi động luân y, nhìn Phương Quân Càn, vươn tay ra, “Phương Quân Càn, chúng ta cùng đi đi. Trận chiến này qua đi, ta sẽ từ chức Đại Khánh Hữu thừa tướng, từ nay về sau tụ thủ bàng quan không màng chính sự…”
Không nói thêm lời nào nữa, đến mức này, đã là cực hạn của Tiếu Khuynh Vũ.
Cũng là
Suốt đời của Tiếu Khuynh Vũ
Duy nhất một lần
Chịu thua…
Khi ấy, tay của Tiếu Khuynh Vũ chỉ cách hắn…
Có nửa thước thôi.
Nhưng Phương Quân Càn không đưa tay ra đáp lại.
Một hồi thật lâu.
Cánh tay ấy rốt cuộc vô lực rũ xuống.
“Ta đã hiểu rồi.”
Nhẹ nhàng thở ra bốn chữ, nhưng là chất chứa vô hạn bi thương.
Khoảng cách thật gần, rất gần, nhãn thần của Phương Quân Càn chỉ tuyền một màu đen tối, u ám đau thương: “Phương Quân Càn đã đến giờ phút này, không còn trở về được nữa.”
Rốt cuộc, cũng vẫn là bước đi trên con đường số mệnh đã an bài. Không có điểm tận cùng, chỉ có thể đi mãi, đi mãi lên trước mà thôi.
Ngoại trừ tiếp tục bước đi, chỉ còn có cái chết, không có lựa chọn thứ ba.
“Hoặc là, có lẽ… vẫn còn một cách.” – Phương Quân Càn rút ra Bích Lạc kiếm bên hông, nắm đằng mũi kiếm, hướng chuôi kiếm vào Tiếu Khuynh Vũ, nâng lên đưa đến tay y, “Giết ta, huynh sẽ không cần vì bảo vệ Đại Khánh, bảo vệ lão Hoàng đế Đại Khánh vô tình vô nghĩa kia mà phí công vô ích nữa.”
Hắn dang rộng hai tay, toàn bộ nhược điểm cũng như mọi chỗ yếu hại tất cả đều bộc lộ trước mắt y.
Áo choàng đỏ như máu trong gió phần phật tung bay.
“Giết ta đi. Phương Quân Càn có thể chết trong tay Tiếu Khuynh Vũ cũng không uổng phí một đời.”