Thời gian dường như không còn trôi nữa, sấm rung chớp giật rồi cũng qua đi, trên chiến trường, bất luận là ta hay địch đều nhất loạt bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ đến ngây dại.
Nụ hôn nồng giữa phong ba loạn thế, khắc sâu trong lòng đến tận thiên thu.
Phương Quân Càn siết chặt lấy Tuyệt thế Vô Song của hắn, ngữ khí chưa bao giờ mãn ý thỏa lòng như vậy: “Có thiên binh vạn mã làm chứng, Khuynh Vũ rốt cuộc có trốn cũng không thoát!”
Ở trong lòng là hơi ấm của thân nhiệt thân thương, là hơi thở gấp gáp khiến người quyến luyến không rời, và còn có thể cảm thấy nhịp đập kiên cường mạnh mẽ của trái tim…
Nam tử ấy vẫn còn sống, thật là tốt quá rồi…
Y quả thực không dám tưởng tượng, vạn nhất mình đến muộn dù chỉ nửa khắc nữa, thì chính mình, chỉ có thể bất lực nhìn hắn mệnh táng Hoàng tuyền, không thể làm gì được, phải không!?
Nghĩ đến đó thôi, đôi tay đang run rẩy vô thức vòng ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nóng hổi của người kia vào lòng ngực.
Đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa đào cắn nhẹ, khe khẽ khép mi: Tiếu Khuynh Vũ cả đời này, chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy.
“Mau chặn bọn chúng lại!” – Mộ Dung Lệ điên cuồng quát lớn, “Ai giết được Tuyệt thế song kiêu, thưởng vạn lượng hoàng kim, phong vạn hộ hầu!!”
Trọng thưởng tất có dũng phu. Hà huống chi, trên đời này kẻ ngông cuồng vọng tưởng không biết sợ Tuyệt thế song kiêu chẳng phải là ít. Vạn ngựa vùn vụt, sấm động ầm ầm! Một toán kỵ binh Hung Dã dốc toàn lực tràn lên. Hung Dã vốn là một dân tộc sống trên lưng ngựa, mấy chục năm trời kỵ binh Hung Dã tung hoành đại lục, từ sơn mạch Cổ Kỳ Lạp đến bình nguyên Tô Khắc Tát, mọi ngóc ngách đều in hằn vó ngựa inh tai nhức óc của thiết kỵ Hung Dã. Tuy bảo rằng mấy năm gần đây liên miên chinh chiến khiến quốc lực không còn hùng mạnh như xưa, nhưng vẫn không hề thiếu kỵ sư dũng mãnh thiện chiến, lại thêm thâm thù huyết hận giữa Hung Dã đối với Tuyệt thế song kiêu, bọn họ đã lập thệ quyết chiến với Đại Khuynh đến chết mới thôi!
“Công tử! Có lão Lý đến tiếp ứng cho hai người đây!” – Áo giáp sáng loáng trên người Lý Sinh Hổ lúc này lấm lem vừa máu khô vừa bùn đất, khắc khổ cùng dữ dội.
Vô Song công tử điều phối kỵ binh tác chiến, đột nhiên ngậm đầu ngón cái và ngón trỏ vào miệng, huýt sáo một hơi lanh lảnh thật dài!
Nghe thấy ám hiệu, Bát thập tứ vân kỵ lập tức tập hợp, dàn thế trận nửa vòng cung tràn ra bên ngoài! Lưỡi đao sắc bén loang loáng như chớp lóe bổ xuống, máu tươi tung tóe như lạc hoa bay lượn ngợp trời! Thoáng chốc, người thi nhau ngã rạp, ngựa liên tiếp té nhào! Bát thập tứ vân kỵ dũng mãnh bất khả kháng cự chỉ trong nháy mắt đã xông lên làm rối loạn trận địa của kỵ binh Hung Dã.
Vô Song công tử ngồi trên lưng ngựa trắng vấy máu, thân bị vây hãm giữa loạn quân, đại quân Liêu Dã cứ như thùy triều tràn lên hết lớp này đến lớp khác không ngơi nghỉ. Hoàng Tuyền kiếm lần đầu tiên được uống no say máu giặc, mũi nhọn sắc bén không ngừng tiến công, kiếm khí toát ra kinh hồn!
Lâm Y Y đứng trên lầu cao, hai tay gắt gao vịn chặt lan can, g ngực phập phồng theo hơi thở gấp gáp phía sau lớp y trang diễm lệ ưu nhã: Tiếu Khuynh Vũ, ngươi vì hắn, thực sự ngay cả tính mạng cũng không màng!
Người bạn thanh mai trúc mã của mình với tư thái uy mãnh tối hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mình, không ngại máu nhuộm sa trường nhưng không phải vì mình, lại vì… một người khác! Tình cảnh này, đối với mình mà nói, làm sao chịu nổi!
Mà…
Mình đối với người đó, là yêu hay là hận?
Đều không phải.
Lâm Y Y ngửa đầu, mặc cho gió quất ràn rạt vào mặt mình, thổi bay chút ẩm ướt đang chực trào ra nơi khóe mắt.
Có lẽ là, vì yêu mà sinh hận chăng…
Phương Quân Càn, ngươi từng nói Bích Lạc chỉ có Hoàng Tuyền mới có thể bầu bạn.
Đứng bên cạnh Phương Quân Càn, chỉ có thể là Tiếu Khuynh Vũ.
Vậy thì hôm nay, Tiếu Khuynh Vũ sẽ cho toàn thể thiên hạ nhìn thấy rõ ràng, công tử Vô Song sẽ như thế nào để sóng vai mà đứng cạnh bên Hoàn Vũ đế.
Yêu nhau, không hẳn là chung hưởng những khi vinh quang phồn thịnh, mà là, giữa tuyệt cảnh nương tựa vào nhau, trong hoạn nạn nâng nhau đứng dậy.
Cũng như lúc này đây, xông pha trùng phá vòng vây, toàn thân chiến bào đẫm máu, chỉ cần Tiếu Khuynh Vũ có thể bảo vệ cho Phương Quân Càn, thậm chí không tiếc trả giá bằng tính mạng!
Phương Quân Càn,
Thiên hạ này, cũng chỉ có duy nhất Tiếu Khuynh Vũ mới có tư cách vĩnh viễn đứng bên cạnh ngươi.
“Đáng chết! Cái chân Tiếu Khuynh Vũ sao lại tốt đến như thế chứ!” – Nghị Phi Tốn hung bạo đấm mạnh một phát vào thành tường! Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không biết gọi tện: Công tử Vô Song không tiện đi lại đã khiến cho cả thiên hạ phải kinh hồn táng đởm, vậy một Tiếu Khuynh Vũ đi đứng tự nhiên thế kia chẳng phải là một tên ác quỷ tối hoàn hảo toàn mỹ hay sao!
Mộ Dung Lệ trong lòng đồng cảm: “Xem ra, bọn ta buộc phải giết cho bằng được một trong hai người. Nếu không chỉ mươi năm nữa, thế cục ngũ quốc đỉnh lực sẽ sụp đổ mất thôi.”
Lâm Y Y dửng dưng cười nhạt, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một vòng cung hoàn hảo, xinh đẹp đến chấn động nhân tâm: “Đại hãn, đừng quên ngài đã hứa điều gì với thiếp.”
“Điều đó là đương nhiên!” – Mộ Dung Lệ ha hả cười, chợt tiếng cười tắt lịm, ánh mắt so với lưỡi dao còn sắc lạnh hơn, “Bổn hãn đã hứa, sẽ thay Y Y giết chết công tử Vô Song, báo thù rửa hận.”
“Hay lắm.” – Lâm Y Y bỗng nhiên thấy nơi nào đó trong g ngực dường như đã mất đi, giờ đang quặn lên đau thắt.
Đôi mắt hạnh đào diễm lệ đầy thù hận nhìn trừng trừng tuyệt thế nam tử đang xoay sở giữa vạn mã thiên binh, cánh môi hồng mím chặt, im lìm câm lặng.
Chính lúc đó, Tiếu Khuynh Vũ cùng Bát thập tứ vân kỵ cuối cùng cũng thuận lợi hội họp với Bát Phương quân do Lý Sinh Hổ dẫn đầu chạy đến cứu giá!
Con bạch mã màu nguyệt bạch của Tiếu Khuynh Vũ được bảo vệ ở chính giữa trùng trùng điệp điệp các tướng sĩ.
Vô Song công tử bỗng nhiên ngước mắt lên.
Trên lầu cao kia chính là biểu muội ngày xưa giờ đã là Phu nhân Vương tộc, bao bọc thân người là trang phục hoa lệ xa hoa, toát ra một thứ quý khí sang trọng, đài các, chẳng còn đâu nữa nét thơ ngây tươi trẻ ngày nào.
Nhìn thật sâu vào nàng lần cuối cùng, Tiếu Khuynh Vũ không luyến tiếc lập tức thúc ngựa xoay đầu, để lại cho Lâm Y Y một bóng lưng ngất cao ưỡn thẳng, tựa vách dựng vực sâu, cùng với cảm giác về một khoảng cách thăm thẳm mù xa mà cả đời này cũng không có cách nào cùng nhau xuất hiện.
Tiếu Khuynh Vũ cứ như thế giữ chặt Hoàn Vũ đế trên ngựa trở về đại đoanh của Bát Phương Quân, tướng sĩ đông nghịt như đàn kiến tập tức quỳ rạp xuống.
Hoàn Vũ đế bất động thanh sắc hạ lệnh: “Từ bây giờ trở đi, tất cả quân vụ Trẫm giao cho Khuynh Vũ toàn quyền xử trí. Lý Sinh Hổ, Thái Nham, hai người là Hộ quốc giám quân, kẻ nào bất tuân quân lệnh, lập tức tiền trảm hậu tấu!”
Sự tín nhiệm giao phó toàn quyền của Phương Quân Càn rất nhanh chóng ổn định quân tâm.
Không một ai phát hiện ra điểm khác thường của Hoàn Vũ đế, nhưng Vô Song công tử làm sao lại không biết cho được!
Lúc này, Phương Quân Càn ngay cả đứng cũng không vững, tựa hồ là phải dốc toàn lực dựa vào mình mới có thể miễn cưỡng gượng đứng. Nhìn gần, mồ hôi lạnh trên người không ngừng túa ra ròng ròng, năm ngón tay nắm chặt mình lạnh đến buốt người.
Trấn tĩnh suy nghĩ thoáng qua, Tiếu Khuynh Vũ nhanh chóng truyền đạt hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác, toàn thể đại doanh tức tốc người nào việc nấy thực thi đâu vào đấy.
Sau đó, y phải thật vất vả mới dìu nổi Phương Quân Càn vào trong soái trướng: “Phương Quân Càn, ta đã về đây. Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu… Có nghe ta nói không? Đừng làm cho ta phải cả đời hối hận…”
Hắn cố hết sức tươi cười trấn an, nhưng chỉ thấy trước mắt một mảnh đen ngòm, phế phủ đau đớn tê liệt như ai xé nát, hốt nhiên không thể ức chế nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn lên nhuộm đỏ bạch y của Tiếu Khuynh Vũ, tựa như giữa băng sơn tuyết địa bừng nở nghìn đóa hồng mai.
Y mở to mắt ngỡ ngàng, như không thể nào tin nổi.
Chỉ biết nhìn hắn, cứng đờ người ngã nhào vào ngực mình!