Công… công tử… Tỉnh, tỉnh lại đi, đừng ngủ…”
Thân hình Tiếu Khuynh Vũ trôi bồng bềnh trong một khoảng không u ám tối đen, giơ tay lên không thấy ngón, đôi chân như thể đang cưỡi gió đạp mây, cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái khiến y chẳng thiết mở mắt ra làm gì nữa.
Một thanh âm trầm trầm chất phác không ngừng đập vào tai y, quấy phá cảm giác tê sướng hiện tại, quả thực là đáng ghét.
Ồn ào quá đi…
Nhắm tịt mắt, Tiếu Khuynh Vũ không buồn phản ứng lại với âm thanh ấy.
“Công tử… Cầu xin người… Lão nô cầu xin người… người mở mắt ra đi! Còn ngủ nữa sẽ không tỉnh lại được nữa đâu! Công tử… Bệ hạ đang đợi người ở ngoài kia… Tiểu hầu gia đang đợi người ngoài kia kìa!… Công tử!”
Phương… Quân… Càn…
Phương Quân Càn?!
Vô Song khó khăn hé mi mắt.
Cả người như bị vùi dập trong thủy triều đập vào bờ rồi lại rút ra, cảm giác tê dại đau đớn khiến y muốn ngất đi lần nữa!
Trên đầu là tiếng Lao Thúc run rẩy vì vui mừng: “Công tử!”
Tiếu Khuynh Vũ định thần, nhướng mắt nhìn lên, nhận ra mình đang bị chôn vùi giữa đống đổ nát, chung quanh tối đen như mực, không có mảy may tia sáng nào lọt qua.
Cảm giác được phía trên, có một thân hình đang cố hết sức chống đỡ, gắng gượng tạo ra một không gian chật hẹp cho y.
Người ấy thân thể cục mịch khỏe mạnh, diện mạo hiền hậu chất phác, không ai khác chính là Lao Thúc!
Giờ phút ấy, người nô bộc già đã dùng cả thân thể cường tráng cùng khí lực phi thường của kẻ luyện võ công từ nhỏ, chịu đựng thanh xà ngang nghìn cân nặng đè lên thân mình!
“Lao Thúc…” – Tiếu Khuynh Vũ hốt nhiên, muốn trào nước mắt.
Cũng y hệt như khi còn thơ ấu, mỗi khi buồn bã hay tủi thân, người đầu tiên nghĩ đến chính là người đàn ông chất phác đôn hậu, hiền từ đầy tin cậy ấy.
Ông ấy rất biết, rằng ở vào hoàn cảnh Ngũ Hành Sơn đè đầu như thế, cách thoát thân duy nhất là buông tay, nhanh chân chạy thoát, nhưng ông đã lựa chọn việc bảo vệ mình!
“Công tử, lão nô nhất định không để người xảy ra việc gì đâu… Sẽ có người nhanh chóng đến cứu chúng ta thôi, công tử, người nhất định phải kiên trì trụ vững!”
Cánh tay gồng cứng chống đỡ lộ cả gân xanh, thân thể cứng như sắt thép vững như bàn thạch ấy đã bắt đầu có chút run rẩy nặng nhọc, dù rất khó nhận ra.
“Lao Thúc, thúc mau đi đi… Đừng lo cho ta.” – Tiếu Khuynh Vũ vừa rồi còn có vẻ như không có gì đáng ngại, bây giờ đã bắt đầu nguy kịch.
Y vội đưa tay bụm miệng mà vẫn không kịp chế ngự, dòng máu bầm đen len qua kẽ tay, men theo cánh tay trắng muốt tái nhợt chảy xuống, sự tương phản khốc liệt như chọc vào mắt, kinh hãi cực cùng.
Không nghi ngờ gì nữa, Tiếu Khuynh Vũ vừa rồi khi tòa lầu đổ sụp đã trọng thương, vào đến tận phế phủ.
‘Kẹtttt… kẹtt…’ Một bộ phận nào đó của khối kiến trúc còn chưa kịp sụp xuống cuối cùng không kham nổi sức nặng nữa, âm thanh trầm đục nặng nề đập vào tai hai người chẳng khác nào tiếng gọi triệu hồi của cái chết.
Một mảng tường gạch đè lên người Lao Thúc đột nhiên đổ ập xuống!
Lao Thúc nghiến răng, cứ như đang cố nặn ra một nụ cười, để rồi từ khóe môi trào ra một dòng máu nóng ngai ngái nồng nồng.
Máu tươi từng giọt, từng giọt rơi xuống nhuộm đỏ tấm áo trắng tinh của Tiếu Khuynh Vũ, mà cũng từng chút từng chút một rơi vào lòng, vào mắt của Vô Song.
“Lão nô đã nhìn công tử lớn lên từng ngày… Lão nô tự biết bản thân không xứng đáng, nhưng mà, lão nô lúc nào cũng xem công tử như con trai của mình…”
Tiếu Khuynh Vũ mấp máy môi: “Lao Thúc…”
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào không rõ ràng lắm, tựa hồ tiếng vọng từ một nơi nào đó rất xa.
“Nhanh! Nhanh lên!”
“Công tử có khả năng vẫn còn sống, mọi người nhanh nữa lên!”
“Cẩn thận! Đừng kinh động quá mạnh đại lâu sẽ càng sụp xuống! Dùng tay không đào bới đi!”
“Đống đổ nát này quá rộng, công tử rốt cuộc bị chôn ở chỗ nào!?”
Lòng Vô Song bình tĩnh trở lại, yếu ớt nói: “Bọn họ nhất định sẽ tìm thấy chúng ta… Chúng ta sẽ được cứu thôi… Lao Thúc.”
Chúng ta rồi sẽ được cứu.
Còn sống, là còn hy vọng.
Lao Thúc mỉm cười trìu mến vô hạn với y, rồi đột ngột giương giọng mạnh mẽ rống lên: “Công tử ở đây!!!”
Âm thanh tựa như tiếng sấm giữa trưa nắng hạn, xuyên thủng màng tai mọi người, lập tức khiến nhóm sĩ binh bên ngoài mừng rỡ đến phát điên!
“Công tử vẫn còn sống!”
“Tiếng nói từ bên kia vọng đến! Công tử ở bên đó!”
“Mau mau cứu người!”
Không quan tâm bên ngoài ồn ào gà bay chó sủa, Tiếu Khuynh Vũ chỉ trân trân nhìn Lao Thúc. Bởi vì, y rõ ràng nhận ra, tấm lưng to rộng mạnh mẽ chưa từng khom cúi ấy, kỳ thực đã sớm phát run lên rồi…
Vị nhất đại võ học tông sư Phong Lôi môn ấy lúc này như đèn treo trước bão, lay lắt phiêu diêu, nhưng lại một mực dùng chút hơi tàn cùng ý chí sinh tồn mãnh liệt của mình bảo vệ cho y được bình an trọn vẹn!
Dáng đứng chống đỡ của người, chẳng khác nào một bức phong bi () vững chãi từ vạn cổ hiên ngang cùng phong ba tuế nguyệt.
“Lao Thúc…”
Y yếu ớt gọi.
Trong mắt,
Rỗng không vô lệ.
“Công tử… Công tử…”
Ai gọi ta vậy?
“Công tử… Công tử…”
Một tia sáng lọt qua khe hở hẹp té chiếu vào trong. Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ bị giam trong bóng tối đã lâu nhất thời choáng váng không kịp thích ứng.
Gạch, gỗ, đá tảng từng chút một bị tháo dỡ.
Khe hở càng lúc càng rộng ra, âm thanh cành lúc càng rõ ràng.
Được… cứu… rồi?
“Lao Thúc, chúng ta được cứu rồi…”
Y vui mừng nói với ông.
Lao Thúc gượng cười, gương mặt đôn hậu hiền từ đột nhiên xuất hiện thần thái rạng rỡ, tựa khoảnh khắc hóa thân huy hoàng của Phượng hoàng bất tử.
“A a a a a…” – Ngửa mặt lên trời rống lên khủng khiếp, mặt đỏ như lửa, gân xanh lồi ra cực đại, tròng mắt trương lên muốn nứt, dáng vẻ dữ tợn như dã thú g lộn giãy giụa đến cạn kiệt khí lực trong những phút cuối cùng!
Không gian ít ỏi được chống đỡ bên trên Tiếu Khuynh Vũ càng lúc càng nở rộng, đi cùng với tiếng răng rắc tựa chén đĩa vỡ nát của các khớp xương đang gãy lìa từng đoạn.
Lao Thúc nắm chặt cánh tay của Tiếu Khuynh Vũ, gồng hết sức mình đẩy y văng thật mạnh ra ngoài!
“Công tử!” – Thời may đã sớm có những người cứu nạn cận thận đỡ lấy y!
Ngay sát na Tiếu Khuynh Vũ bị ném ra ngoài, Bát Mặc Khuynh Thành các lại một lần nữa run rẩy sụp xuống!
Đá gỗ nặng nề lại một lần nữa nghiến xuống, đè lên thân hình cục mịch mà trung hậu.
“Công tử, xin lỗi…”
Lúc này, đã không còn nhìn thấy gì nữa.
“Công tử, đêm khuya rồi, đừng lo lắng cho tôi, mau nghỉ ngơi sớm đi…”
Tiếu Khuynh Vũ rất muốn khóc.
Lúc này, cơn đau đớn cùng cực như một thứ mê dược đang chậm rãi gặm nhấm, lan tỏa vào từng khớp xương, từng thớ thịt, từng mạch máu.
Ông ấy, hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi.
Lãnh thổ Liêu Minh.
Đại doanh Bát Phương quân.
“Trẫm phải trở về.”
Người đang nói câu ấy, hai bên tóc mai nhuốm trắng, bàn tay gắt gao đè chặt lên tay vịn soái tọa, kiên định mạnh mẽ, vô nhiễm hồng trần, khiến người ta có cảm giác bàn tay tự thân có sức nắm giữ, cương tỏa vô biên.
“Nhưng quân ta vừa mới công tiến Huyên Tư quận, phía trước một đường bằng phẳng không hề trở ngại… Bệ hạ làm vậy chẳng phải tốn bao nhiêu công sức lại đem đổ hết xuống sông xuống biển sao.”
“Khuynh Vũ xảy ra chuyện rồi.” – Ngôn từ lạnh băng, sắc nhọn chẳng khác nào ánh mắt của hắn hiện tại.
Chúng tướng nhìn nhau, liên tục cười khổ.
Nghìn dặm cách xa, Hoàng thượng lại có thể khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột như vậy, thực sự chẳng biết phải nói thế nào cho phải đây.
Chẳng lẽ trên đời này quả thực có cái gọi là tâm ý tương thông sao?
Gió mạnh tốc màn trướng tung lên, tựa dòng nước đá lạnh buốt rót xuống cổ mỗi người.
“Khởi bẩm Bệ hạ, công tử từ Hoàng thành chuyển lời, hôm mồng chín tháng chín Hoàng thành bị Hỏa hoàng của Liêu Minh tập kích, tử thương vô số. Bất quá công tử không có gì đáng ngại, hiện nay đang ở tại kinh đô trấn thủ, dọn dẹp hậu quả, trấn an bách tính. Kính mong bệ hạ không cần quá lo lắng, con dân Đại Khuynh một lòng chờ đợi Bệ hạ khải hoàn trở về.”
Lời vừa dứt, truyện lệnh binh ngạc nhiên phát hiện, trừ Phương Quân Càn, hết thảy tướng lĩnh trong soái trường đều không ai bảo ai, mà cùng thở hắt ra nhẹ nhõm.
—oOo—
(): phong bi: tấm bia đá lớn