“Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết… Ummm… Nhân sinh đắc ý… Tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn… Mạc sử kim tôn…” ()
Trương Tẫn Nhai lắp bắp, lấm la lấm lét nhìn sắc mặt đang như nước đọng ao tù của bạch y công tử, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, ướt đẫm lưng áo. Từ xưa đến nay, Trương Tẫn Nhai rất yêu rất kính công tử của mình, đương nhiên, cũng rất sợ y…
Tiếu Khuynh Vũ rất ít khi giận dữ, nhưng chỉ cần sắc mặt băng lãnh kia hơi trầm xuống, tuyệt đối không kẻ nào dám làm càn làm bậy trước mặt y, huống chi là một tiểu hài tử còn ít tuổi, chưa trải sự đời như Trương tiểu bằng hữu.
Suốt mấy tháng trời Vô Song công tử xuất chinh Hung Dã, Trương tiểu bằng hữu an an ổn ổn ở nhà, vậy mà một thiên ‘Tương tiến tửu’ có vài trăm chữ cũng không thuộc nổi, khó trách Tiếu Khuynh Vũ nổi giận.
Sắc diện Vô Song công tử không chút thay đổi, nhẹ rút ra một cây roi mây: “Xòe bàn tay ra!”
Không phải chứ?! Trương Tẫn Nhai kinh hoàng đến nỗi suýt quỵ xuống ngất đi… Đừng… đừng đánh vào bàn tay mà!!…
“Công tử…!!” – Cố dài giọng, tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương để công tử động lòng trắc ẩn.
Vô Song công tử vẫn bất vi sở động (), chẳng chút lưu tình: “Muốn ta nhắc lại lần thứ hai?”
Bởi vậy, Phương tiểu hầu gia còn thiếu một chút nữa bước vào cửa thì đã đụng phải Trương Tẫn Nhai đang đưa cái mặt đầy vẻ nhớ nhung trông đợi về phía mình.
“Tiểu hầu gia!!!” Trương Tẫn Nhai chạy ào đến trốn sau lưng hắn, chỉ thò ra nửa cái đầu len lén nhìn lên, đôi đồng tử đen láy hướng về Phương Quân Càn có thể nói là ngang ngang với cảm kích!
Đây chính là cái gọi là ‘Đến sớm không bằng đến kịp’!
Thanh âm Vô Song công tử vẫn trong trẻo ôn nhuận nhưng lại lạnh lẽo đến gai cả người: “Tiếu mỗ đang dạy dỗ đồ nhi nhà mình, Tiểu hầu gia xin hãy tránh ra một bên!” Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt rõ ràng tóe ra ý: chẳng liên can đến ngươi, bớt lo chuyện bao đồng đi!
Phương tiểu hầu gia tự nhiên tức cười, nhịn không được cười khanh khách: “Khuynh Vũ tích cực quá hóa khắt khe rồi, tiểu tử còn nhỏ, thiên tính ham chơi, không thuộc bài cũng là chuyện thường tình, ngày tháng còn dài, cần gì phải gấp gáp như vậy?”
Nhìn Trương tiểu bằng hữu lúc này cũng y hệt như mình thuở xưa, bướng bỉnh bốc đồng, Phương Quân Càn không kềm được ý nghĩ muốn bao che cho cậu.
“Ừ ừ!” – Cái đầu nhỏ xinh lấp ló sau lưng Phương Quân Càn gật lia gật lịa như gà con mổ thóc! Hình tượng Phương tiểu hầu gia trong mắt Trương Tẫn Nhai chưa bao giờ cao lớn vĩ đại như lúc này…
Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ vẫn nhè nhẹ như nước ngầm ri rỉ chảy mà lạnh như băng: “Chơi thì chơi, nhưng bài vở vẫn không được phép chậm trễ… Tiểu hầu gia xin tránh ra mau, chớ để mất thời gian quý báu của Tiếu mỗ…!”
Phương tiểu hầu gia vẫn khăng khăng bảo vệ cho Trương Tẫn Nhai phía sau lưng: “Khuynh Vũ, chuyện gì cũng từ từ chứ! Hà tất phải động thủ…”
Tiếu Khuynh Vũ càng mất kiên nhẫn: “Tránh ra!”
“Không tránh!”
“Tránh ra cho ta!”
“Nói sao cũng không tránh… Hahahahaha…!” – Tiểu hầu gia bỗng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngữ khí hắn đầy ám muội, giọng cười lại tà đạo chẳng chút hảo ý, “Khuynh Vũ, chúng ta hiện tại như thế này… chẳng phải chính là từ phụ nghiêm mẫu điển hình sao?”
Dù chẳng nói ra đi nữa, cũng thật là… có điểm giống…
Tay Tiếu Khuynh Vũ run bần bật, mặt hết trắng bệch lại đỏ bừng… Bỗng nhiên thẳng tay vứt cây roi mây lên bàn thật mạnh, rồi lập tức kích hoạt luân y thẳng ra cửa lớn. Nhìn bóng lưng của y, giống hệt như đang hoảng kinh trốn chạy…
Tiểu hầu gia thoáng sửng sốt, rồi liền phá lên cười lăn lộn!
Tướng sĩ Bát Phương Thành ai ai cũng phải công nhận, Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia cái gì cũng tốt, nhưng lại có một điểm không ai hiểu được: đó là Tiểu hầu gia thực rất thích ‘trêu ghẹo’ công tử…
Bọn họ càng nghĩ càng chẳng thể nào hiểu nổi: công tử vốn lãnh nhược băng sương, không cần giận dữ mà vẫn tỏ ra uy lực bức người, ngày thường kẻ nào chỉ cần liếc xéo y một cái cũng đều có cảm giác là đang tỏ ra khinh nhờn bất kính với y, vậy làm sao Tiểu hầu gia đối với công tử lại dám ngang nhiên nói ra những lời như thế?
Rõ là… lá gan hắn có to, cũng chẳng phải to hơn bình thường… Da mặt hắn có dày, cũng chẳng phải dày hơn bình thường…
Chỉ với điểm ấy thôi, có muốn nghĩ là không phục cũng không được.
Vì vậy, ai nấy cũng đều kinh thán: không hổ danh là Tiểu hầu gia…!
Khánh lịch năm ngày mồng chín tháng chín, đích thực là một ngày không bình thường.
Hôm ấy, trời còn tờ mờ sáng, binh lính thủ thành đương còn vươn vai ngáp dài thì nhận được một bảng cáo thị, vội dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm chưa muốn tỉnh vài cái, mắt nhắm mắt mở đem cáo thị dán ở chỗ công cộng đông người qua lại rồi uể oải mở cổng thành.
Người qua đường đầu tiên xuất hiện, theo thói quen quét mắt ở chỗ hay có cáo thị, quét qua quét lại vài lần bỗng đờ người đứng yên không nhúc nhích, giống như trong nháy mắt đã bị ai đó làm cho thất hồn lạc phách…
Rồi người đó bỗng hét lên một tiếng lớn, lao về phía bảng cáo thị, cả người như dán chặt vào đó! Đám thủ vệ còn đang buồn ngủ gà gật bị dọa một cái chết giấc, nhảy dựng lên như gặp cường địch, cơn ngái ngủ phút chốc bay biến sạch sẽ: “Ngươi gào lên vớ vẩn cái gì thế?!”
Nhưng thủ vệ rốt cục chẳng thể mở miệng mắng mỏ thêm được nữa. Vì thấy, một ông lão chừng ngoài sáu mươi nằm lăn ra đất ngay chỗ bảng cáo thị, xúc động nghẹn ngào mà khóc, khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt già nua!…
Nhìn lên hàng chữ màu đen trên cùng bảng cáo thị, rành rành chín chữ《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》!
Dòng người đổ về càng lúc càng nhiều… Bát Phương Thành trong một ngày chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng chưa từng thấy: từng đoàn, từng đoàn người liên tiếp chen nhau hối hả hướng về phía cổng thành, tựa như cả thành đang nghiêng đi để người đổ ra vậy.
Ngay chỗ dán cáo thị, chỉ thấy toàn đầu người chen chúc lố nhố, có người quá mừng rỡ mà khóc ngất, có kẻ lại phẫn nộ mắng nhiếc, kẻ đa nghi thì thận trọng phỏng đoán, nhưng tuyệt đại đa số người có mặt ở đó lại hướng về phía ánh dương quang đang chiếu rọi mà quỳ rạp xuống bái lạy, miệng hô như sấm: “Hầu gia vạn tuế!”…
—oOo—
(): Lý Bạch ( – ) được mệnh danh là Thi Tiên, Tửu Tiên, là một trong những nhà thơ vĩ đại của văn học cổ đại Trung Quốc. Thơ của Lý Bạch phản ánh tính cách, tâm hồn, và cả lý tưởng trong cuộc đời của ông, hào sảng, tài hoa không màng danh lợi. Trong thơ Lý Bạch, ‘rượu’ và ‘trăng’ là đối tượng thẩm mỹ được nhắc đến nhiều nhất. Bài ‘Tương tiến tửu’ là bài thơ được ông sáng tác nhân lúc cao hứng trong khi đối ẩm cùng hai người bạn: Sầm Quyên và Nguyên Đan Khâu, phản ánh tâm trạng của kẻ thất chí, tha hương, bất bình chán nản…
(): không có bất cứ cử động nào dù là nhỏ nhất