Bóng lưng luân y của Tiếu Khuynh Vũ rời đi mỗi lúc một xa, tiến đến sóng đôi cùng Phương Quân Càn đang lơ đãng chờ đợi, hai người lại hòa mình vào biển người nhộn nhịp đông đúc, nhấn chìm thân ảnh vào làn sóng âm thanh rộn rã tươi vui, bóng dáng thấp thoáng mờ dần rồi biến mất.
Nhìn hai nam tử trác tuyệt bất phàm, tài hoa gồm đủ, phong thần như ngọc đang dần khuất dạng, vẻ mặt Huyền Cơ Tử bỗng lộ ra vẻ bi ai tiêu sắt, tiếc hận lẫn xót thương, bất giác buông tiếng thở dài: “Thâm tình ngắn ngủi, duyên sâu khó cầu – Nghiệt duyên, nghiệt duyên…”
Nhưng mà, cho dẫu là nghiệt duyên, thì cũng là duyên phận…
Tiếu Khuynh Vũ biết một bí mật của Huyền Cơ Tử – Kỳ thực, Huyền Cơ Tử chỉ vừa mới qua tam thập nhi lập (), nhưng lại nắm rõ và tiết lộ quá nhiều thiên cơ, đến nỗi bị trời cao trừng phạt, tuy chưa già mà râu tóc đã bạc phơ như lão nhân trăm tuổi, từ đó về sau chỉ có thể tính toán, phán đoán được những chuyện sẽ xảy ra trong vòng ba năm sắp tới mà thôi.
Ông ta gọi Phương Quân Càn là Hoàng thượng, như vậy… nói cách khác, chỉ trong vòng ba năm nữa, Phương Quân Càn sẽ khởi binh tạo phản, soán vị đoạt ngôi, quân lâm thiên hạ!
Vậy… bốn năm…
Lời hẹn bốn năm…
Phương Quân Càn, chỉ bốn năm thôi mà cũng không kịp chờ đợi hay sao?
Vì sao nhất định là hắn?
Vì sao cứ nhất định phải là hắn?
Trời xanh kia… ngươi đối với Tiếu Khuynh Vũ… sao tàn khốc đến vậy?
Luân y lặng lẽ đứng ở một góc hành lang bằng gỗ khúc khuỷu quanh co, gió lay xào xạc, giỡn với lá, đùa cùng hoa, cỏ cây ngả nghiêng thân mình trong điệu vũ, giao hòa cùng hơi thở của đất trời, lá hoa mỏng manh phiêu tán trong làn gió mát lạnh, lả tả đáp xuống nền đất, khẽ run rẩy, lay động khi cơn gió thích đùa dai đẩy đi, cuốn lên một đám bụi mờ…Này cảnh, này tình nên thơ tao nhã, khiến người ta cũng cảm thấy thoải mái vui tươi, bình yên thanh thản…
Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu nhìn trời, nhãn thần rực lên là kiên quyết bướng bỉnh, là ‘mệnh ta bởi ta không bởi trời’, là cao ngạo tự tôn, là lạnh lùng băng giá…
Ngươi cho rằng… ta không đành lòng giết hắn sao?
Chỉ cần có thể bảo vệ Đại Khánh, không có việc gì Tiếu Khuynh Vũ không làm được, không có thứ gì Tiếu Khuynh Vũ không thể dứt bỏ!
Kể cả ─ hắn!
Ngón tay nắm lại thật chặt, rát buốt, cơ hồ tưởng gãy nát, đôi đồng tử trong suốt của Tiếu Khuynh Vũ thoáng long lên rực lửa, nhưng dần dịu lại, cuối cùng biển lặng sóng yên, khóe thu ba lại trữ định trong trẻo, lại trầm ổn lạnh lùng, lại ôn nhu nhuận nhã, giống như hòn than bùng cháy mãnh liệt, trút sạch tinh hoa, để rồi còn lại chỉ có vụn tro tàn…
Đúng vậy, giết hắn!
Ta chỉ còn cách làm như vậy!
Mấy hôm nay, Phương Quân Càn thấy Tiếu Khuynh Vũ luôn ở trong trạng thái tinh thần bất ổn, âu lo hốt hoảng, dễ giật mình kinh động, thậm chí có lúc còn thoáng lộ ra điểm yếu ớt hư nhược, vô lực kiệt sức.
Có đôi lúc lại ngây ra nhìn mình chăm chăm không chớp mắt cả nửa ngày mà chẳng nói một lời…
Đến khi chính mình cũng thấy lạ, đối diện nhìn lại thì y như vừa tỉnh cơn mê, lập tức quay đầu dời mắt đi chỗ khác, xem như chẳng có việc gì… Biểu tình dù chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng… lại dường như là… thống khổ?
Thống khổ ư?
Loại biểu cảm tiêu cực như vậy lẽ nào lại hiện ra trên mặt công tử Vô Song?
Bởi vậy, Phương tiểu hầu gia tự giễu cợt mình: chắc chắn chỉ là ta hoa mắt, thần hồn nát thần tính thôi…
Ngày đó, Tiếu Khuynh Vũ đưa cho Phương Quân Càn một mảnh ngọc bội.
“Đây là gì vậy?” – Tiểu hầu gia cầm lấy, đưa lên ngắm nghía, lật qua lật lại xem xét liền phát hiện ra đây rõ ràng là vật trang sức không phải của bản quốc, bởi nó mang đậm dấu ấn văn hóa của một nước khác.
Ngọc bội được tác thành từ huyết ngọc thượng hảo hạng, sắc ngọc như máu, đỏ thẫm, trong suốt, chạm vào chợt cảm thấy sự ấm áp râm ran khắp da thịt. Ngay chính diện, điêu khắc vị Tôn giả Mật tông Bất Động Minh Vương (), mặt mũi hung ác, mắt trừng giận dữ, sát khí đằng đằng. Sau lưng ngọc bội khắc《Bất Động Minh Vương chú》 bằng một thứ chữ viết chi chít rối rắm, càng nhìn lâu càng khiến cho người ta cảm thấy mịt mù, trí óc trở nên hồ đồ tao loạn…
“Đây là lễ vật ‘Bất Động Minh Vương Giác’ () của Hung Dã tiến cống, nghe nói rất có công hiệu bảo an, tiêu tai trừ tà, nếu Tiểu hầu gia thích cứ giữ lấy đi!”
Mặc dù đối với việc bất thình lình được Vô Song công tử tặng quà, trong lòng Phương Quân Càn cũng thoáng dậy lên cảm giác kỳ lạ, nhất thời kinh ngạc, nhưng thủy chung hắn vẫn không chút nghi ngờ, ngược lại càng tỏ ra thích thú, cẩn thận đem ngọc bội giắt ở một bên thắt lưng: “ Khuynh Vũ đã tặng, Bổn hầu không nhận thì thật phụ lòng huynh!”
Ngọc bội lủng lẳng thắt lưng, đu đưa vạt áo, mỗi khi Phương Quân Càn cử động hay bước đi, mảnh ngọc cũng lắc lư theo động tác, theo nhịp chân. Những lúc ấy, huyết ngọc ngời lên ánh đỏ rực rỡ, tựa máu tươi chảy tràn, diễm lệ mê hoặc, đoạt phách nhiếp tâm…
Tiếu Khuynh Vũ chợt cảm thấy chóa mắt…
Ngực đau buốt như bị ai quất mạnh, đau đến nghẹt thở! Đau đến độ không thể dùng bất kỳ từ ngữ thông thường nào diễn tả…
“Phương Quân Càn…” Đừng đi…
“Cũng không còn sớm, bổn hầu sẽ không ở đây quấy rầy Khuynh Vũ nghỉ ngơi nữa!” – Mấy ngày nay, sắc mặt y thật kém, có lẽ do mệt mỏi, lao tâm quá độ, “Ngày mai ta lại đến…”
Giữa chúng ta, còn có thể có ngày mai không?
Phương Quân Càn bước ngang qua bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, thẳng ra cửa…
Nháy mắt, cõi lòng như bị trăm đao nghìn kiếm đồng thời cắt nát, đớn đau, ứa máu…
Tiếu Khuynh Vũ không nén nổi xót xa nghẹn ngào, hai mắt nhắm chặt, những đầu ngón tay vô thức chìa ra sau lần vải mỏng…
Nắm vào khoảng không…
Là muốn đưa tay ra giữ hắn lại!
Nhưng mà, thân thủ dù rất nhanh cũng không với kịp, chỉ vừa sượt qua y phục của hắn…
Bởi vì, Phương Quân Càn không để ý…
Thế nên, Tiếu Khuynh Vũ cúi thấp đầu…
Là định mệnh!
Hai người… hai thân ảnh… rời nhau mỗi lúc một xa…
—oOo—
(): tam thập nhi lập: Khổng Tử nói: ‘Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ’ tức là: ba mươi tuổi, tự dựng thân lập nghiệp, bốn mươi tuổi, thấu hiểu đúng sai thiên hạ, năm mươi tuổi, hiểu được chân lý tạo hóa, sáu mươi tuổi, kinh nghiệm sống viên mãn chín chắn, bảy mươi tuổi, có thể tùy tâm hành sự mà không cần áy náy âu lo.
Nói như vậy, Huyền Cơ Tử đạo nhân cũng chỉ vừa quá ba mươi thôi…
(): Bất Động Minh Vương (Acalanàtha) là một trong vị Minh Vương của Mật tông Tây Tạng gồm Bất Động Minh Vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Quân Đồ Lợi Minh Vương, Đại Uy Đức Minh Vương, Kim Cương Quỷ Dạ Xoa Minh Vương.
Bất Động Minh Vương có tôn hình rất dữ tợn, đáng sợ, cả người rực lửa, tay phải cầm kiếm, tượng trưng cho việc tiêu trừ phiền não quấy nhiễu, tay trái cầm sợi dây biểu trưng của hành sự tự tại, mắt trái nhìn xuống, mắt phải hướng lên. Tùy theo hình tượng mà tôn hình của Minh Vương có tay, tay hoặc là tay. Nhưng tựu trung, đều có dáng vẻ dữ tợn, đầy lửa giận, là hình tượng biểu hiện cho Phẫn Nộ, thiêu đốt chướng ngại (tự tâm) cùng những sự ô uế tạp nham cũng như dập tắt Ma tâm (cuồng nộ, thù oán…) của con người
Bất Động Minh Vương Chú: bài kinh của Bất Động Minh Vương.
(): giác: thường ngọc bội đi một đôi, chữ ‘giác’ là chỉ hai mảnh ngọc bội ghép lại thành một cặp.