Sắc mặt Gia Duệ đế âm trầm như nước đọng ao tù, thực rất khó coi, lão cố gắng kềm chế núi lửa thịnh nộ đang sôi sục trong lòng, chực chờ bùng nổ: “Tiếu thừa tướng, ngươi nói sao đây?” Phương Quân Càn ơi Phương Quân Càn, ngươi đúng là chán sống rồi, ngươi trăm nghìn lần không nên, vạn triệu lần không nên như vậy mới phải. Ngang nhiên dám đem chủ ý bất nhã bất kính đó giáng lên đầu Vô Song ư?!
Ahaha, xem ra ngay bây giờ, chẳng cần trẫm phí công động thủ, ngươi cũng sẽ phải chết…
Mà lại chết một cách rất khó coi không thể tưởng tượng…
Tất cả mọi người ở đó đều tái mặt nín thở, chờ đợi cơn thịnh nộ của Vô Song công tử giáng xuống!
Nhưng mà, đáp lại sự háo hức của Gia Duệ đế, đáp lại sự bất an của bá quan…
Chỉ là…
Lặng phắc như tờ, không một tiếng động.
Chỉ còn tiếng cát rơi rào rào đều đều nơi chiếc đồng hồ dựng trong góc cung điện.
Tiếu Khuynh Vũ, không hề lên tiếng.
Y trước sau… không hề lên tiếng!
Quần thần quay sang nhìn nhau, biến sắc.
Ai cũng biết…
Sự trầm mặc của Vô Song công tử…
Đồng nghĩa với…
Ngầm đồng ý!
Điên rồi!
Loạn rồi!
Điên loạn thật rồi sao?!!
Phương Quân Càn ương ngạnh gàn bướng, cơn điên cuồng của hắn còn có thể hiểu. Hà cớ gì người luôn luôn bình tĩnh điềm đạm, thông tuệ minh mẫn danh chấn thiên hạ như Tiếu Khuynh Vũ cũng cùng điên cuồng với hắn?!
Vậy nghĩa là sao?
Thế gian này – Điên đảo hết rồi ư?
Gia Duệ đế run rẩy bấu chặt đầu rồng trên tay vịn long ngai, nghiến răng giận dữ, rít lên, gằn mạnh ba chữ: “Tiếu, Khuynh, Vũ!”
Vô Song công tử hơi khép mi mắt, làm như hoàn toàn không nghe, không thấy lão.
Đôi mi dài rậm cong vút khẽ run lên.
Một lần đi!
Một kiếp nhân sinh, tiêu dao thống khoái, nào hãy cùng nhau điên cuồng một lần đi!
Phương Quân Càn cười lớn, giọng cười hắn trong trẻo như chuông khánh ngân nga, sảng khoái xem thường sinh tử. Hắn vụt đứng lên, đường hoàng đĩnh đạc giữa Kim Loan điện, trước mặt văn võ bá quan, trước mặt thế gian thiên hạ.
Đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.
Một lần nữa…
Dõng dạc tuyên bố:
“Bổn hầu ái mộ công tử Vô Song!”
Liền sau đó…
Quần thần lặng câm, thế gian nín thở, đất trời bàng hoàng…
Cô tịch.
Đoạn tình này – Khuynh tẫn thiên hạ, lỗi lạc quang minh.
“Láo xược!!” – Gia Duệ đế đập chan chát lên tay vịn long ngai,“Ngươi dám?”
Phương tiểu hầu gia nghe vậy, nhếch mép cười lạnh: Cái gì cần làm đã làm, còn gì nữa mà dám hay không dám!?
Trái tim già cỗi trong g ngực Gia Duệ đế bỗng nhói lên đau buốt, lão ôm ngực thở dốc, sắc mặt tái nhợt như nghẹt thở, ngón tay trỏ run rẩy chỉ vào mặt Phương Quân Càn: “Ngươi… ngươi… Người đâu! Mau lôi Anh Vũ hầu Phương Quân Càn nhốt vào thiên lao! Cho hắn… Cho hắn… Khụ khụ khụ… an… an… thần tĩnh… tĩnh trí lại!”
Một đội ngự tiền thị vệ mặt mũi dữ tợn như hổ báo sài lang, đằng đằng sát khí xông vào đại điện! Khí thế hung hãn chỉ chực chờ ăn sống nuốt tươi.
Phương Quân Càn chỉ điềm đạm quay đầu lại, liếc mắt nhìn.
Chỉ nhìn thôi.
Trên đời này, có một thứ bá khí của đế vương, của minh chủ, tuy vô sắc vô thanh, vô hình vô dạng nhưng lại thực sự tồn tại, thực sự hiện hữu có thể khiến vạn người quy phục. Một cái liếc mắt tuyệt diễm kinh hồng, ẩn chứa khí thế vương giả hoa lệ, sắc bén như lưỡi đao, lạnh lẽo tựa băng hàn, nguy hiểm bức người.
Phút chốc, bọn thị vệ đang hừng hực sát khí vằn lên trong ánh mắt, chạm phải tia nhìn của Phương Quân Càn bất giác tay chân mềm nhũn tê liệt, vô lực không nhích nổi một bước, trí óc hoàn toàn không thể chống cự lại áp khí đè nặng trong luồng nhãn quang sắc bén, mọi ý niệm trong đầu đều trở nên trống rỗng.
Trên Kim Loan điện, không khí như đông đặc lại, cứng đờ.
Tiếu Khuynh Vũ mở mắt.
Nhãn quang ôn nhu dịu dàng chăm chú nhìn thẳng Phương Quân Càn, thăm thẳm như vạn trượng hồng trần, ấm áp tựa g lộng xuân phong, lướt trên dương liễu Giang Nam phồn hoa đô hội, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo giá băng, nồng nàn, miên man tình ý.
Lúc này, Phương Quân Càn cử động.
Tất cả bá quan văn võ ở đó đều chứng kiến rõ ràng, thiếu niên vương hầu tuấn mỹ phi phàm, trên vai một dải hồng cân như lửa tung bay theo nhịp bước chậm rãi tiến đến gần cỗ luân y thanh hoa quý giá, nơi có bạch y nam tử trầm mặc ung dung tĩnh tọa.
Hai người, vốn chỉ cách nhau vài bước chân mà thôi.
Nhưng mà, khoảng cách chỉ vài bước ấy, phảng phất như tuế nguyệt đã trải trăm năm, thiên địa đã qua nghìn kiếp…
Mấy bước chân… Phương Quân Càn nguyện dốc hết tâm tư, trút hết cảm tình, hiến dâng, trao tặng… Này đoạn cảm tình, này khúc yêu thương… của một kiếp phù hoa, một đời hư ảo…
Ngay khoảnh khắc này, trong ánh mắt thiết tha nồng cháy của Phương Quân Càn, chỉ còn duy nhất hình ảnh ôn nhu thanh khiết của nam tử cao hoa diễm lệ Tiếu Khuynh Vũ, chẳng còn gì thế nhân chỉ trỏ, chẳng còn gì thiên hạ xầm xì, chẳng còn gì thế gian khinh bỉ…
Chẳng còn gì nữa…
Phương Quân Càn đã tiến sát đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, hắn dịu dàng hạ thấp người, đưa tay vào ngực, lấy ra một mảnh tơ hồng…
Bên cầu Nhân duyên, hai ta tơ hồng đưa lối, thượng thiên dẫn đường…
Định thiên duyên.
Khuynh Vũ, nay ta nhờ tơ hồng kết ước, huynh có bằng lòng hay không?
Thinh lặng, trầm mặc.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ im lặng, im lặng nhìn Phương Quân Càn đem sợi chỉ mảnh đỏ tươi như máu buộc vào mái tóc đen nhánh của chính mình.
Không hề có bất kỳ phản ứng nào chống lại.
Y nhìn hắn. Đôi mắt trong veo trữ định, thuần khiết ôn nhu, sắc diện điềm nhiên bình thản, bất động ba đào.
Ta chẳng mơ chi, chẳng ước gì, chỉ mong, tàn cơn thịnh thế, tận cuộc phồn hoa, có thể cùng ai chung vai sánh bước, ấm áp đồng hành…
Tơ hồng kết tóc, từ nay, Bích lạc Hoàng tuyền…
Bất chợt.
Giữa Kim Loan điện tiền.
Tiếu Khuynh Vũ bật ra một câu, điềm tĩnh thản nhiên, dịu dàng mà cương quyết:
“Ta nguyện cùng huynh, mãi chiêm ngưỡng cảnh đẹp thế gian!”
Lời vừa nói ra, thiên hạ đại chấn.
Kinh lôi bình địa!