Sau khi Tiếu Khuynh Vũ đi rồi, theo di nguyện của y, hóa cốt thành tro, cùng với dải hồng cân của Phương Quân Càn vùi chôn dưới cội đào.
Không một ai biết, tại lăng mộ của Vô Song công tử, còn chôn theo một thanh Bích Lạc kiếm.
Bảo kiếm tùy thân của Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn.
Bích Lạc kiếm ở bên bồi bạn cùng Tiếu Khuynh Vũ, mãi mãi ngủ yên dưới lòng đất.
Còn Hoàng Tuyền kiếm của Tiếu Khuynh Vũ, lại đi theo Phương Quân Càn một tấc không tời, cùng hắn chinh chiến sa trường, thống nhất bốn bể, quân lâm thiên hạ.
Phương Quân Càn lặng nhìn chiếc bình sứ nhỏ trong tay. Bên trong đó, chính là loại bí dược có thể khiến người ta quên lãng người mình yêu thương nhất – ‘Quá khách’.
Từ trước đến giờ, Phương Quân Càn là kẻ rõ hơn ai hết, rằng nam nhân mà mình trót yêu sâu nặng ấy rốt cuộc ẩn nhẫn vô tình đến thế nào.
Y muốn mình quên y đi…
Phương Quân Càn nhếch cười tự trào.
Quên sao đây, quên sao đành, quên sao được!?
Thích Vô Ưu đứng trơ giữa triều đường, lặng yên không lên tiếng.
Một hồi lâu sau, Thích Vô Ưu mới thấy người đang ngồi lặng trên ngai vàng, Hoàn Vũ Đế, chậm chạp mở miệng, thanh âm trầm thấp tựa hồ đang tự nói với chính bản thân mình.
“Huynh không buông nổi Đại Khuynh, ta sẽ thay huynh bảo hộ.”
“Đợi đến khi ta thống nhất thiên hạ, sẽ đi theo huynh.”
“Có được không?”
Thích Vô Ưu biết rằng,
Từ giờ phút này trở đi,
Trên trần gian, trong thiên hạ.
Không còn ai có thể đả kích được Phương Quân Càn nữa.
Không còn ai có thể lọt vào trái tim của hắn nữa.
Thời gian như tên bay.
Mười sáu năm chớp mắt đã vụt qua.
Một đời ruổi rong kim qua thiết mã,
Hoàn Vũ Đế rốt cuộc, nhất thống thiên hạ.
Nam tử ấy, dùng cách vắt kiệt bản thân, tổn hao sinh mạng để bảo toàn lời hứa với Vô Song.
Thiên lịch nguyên niên, đổi niên hiệu thành ‘Khuynh Càn’.
Mồng năm tháng năm, thọ thần của Hoàn Vũ Đế, yến hội tưng bừng, đại xá thiên hạ.
Thừa tướng Đại Khuynh Thích Vô Ưu hướng ánh nhìn về phía cỗ luân y trống không bên cạnh, tâm tình phức tạp.
Người ấy,
Cho dù người đã không còn bên cạnh nữa, vẫn có thể thao túng đại thế thiên hạ giữa chốn tao loạn rối ren, tăm tối mơ hồ…
Rót một chung rượu, Thích Vô Ưu nghiêng chung tế xuống đất, bật kêu lên…
Công tử.
()
Rồi Hoàn Vũ Đế bước lên bảo tháp chín tầng, nước mắt như mưa!
Sau đại yến sinh thần, Phương Quân Càn hạ chiếu nhường ngôi cho Thiên Kỳ vương gia Phương Vệ Y, thiên hạ giật mình, xôn xao bàn tán.
Sang ngày thứ hai, Hoàn Vũ Đế đột ngột biến mất, hành tung bất định.
“Thích thừa tướng, ngài có biết Hoàng huynh đi đâu không?” – Tân đế Phương Vệ Y lúc này tuổi đã gần hai mươi khiêm kính hỏi Thích Vô Ưu.
Thích Vô Ưu trầm ngâm, khẽ lắc đầu.
Chợt từ xa, một bạch y nhân ôm tỳ bà khoan thai bước đến, hốt nhiên khiến Phương Vệ Y có cảm giác thân thuộc, dường như đã quen biết người ngày từ lâu lắm.
“Ngươi là…”
Bạch y nhân nhìn tân đế, khóe miệng mỉm cười: “Khi ngươi còn nhỏ, ta từng bế ngươi.”
Phương Vệ Y giật mình, giật phắt đầu lên!
“Ngươi là Tẫn Nhai sư huynh?”
Trương Tẫn Nhai cười mà không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt ve cây đàn cũ kỹ ôm trong lòng ngực: “Bệ hạ lúc này, có lẽ đang ở Tụ Thủ Nhai.”
—oOo—
(): Trong lần tổng hiệu đính thì Di Mặc đã bỏ đi đoạn Trương Tẫn Nhai xuất hiện với bài ‘Khuynh tẫn thiên hạ’, nên trong chương , nếu nhắc lại chi tiết đó sẽ là vô lý, nên tôi mạo muội lược bỏ đi.