“Sao huynh lại đến?” – Tiếu Khuynh Vũ mặc nhiên để Phương Quân Càn tùy ý đẩy luân y chậm rãi lang thang trên đường, lơ đãng, vô mục đích, chẳng biết sẽ đến đâu.
Phương Quân Càn tức giận nói: “Còn dám nói, chẳng phải tại người nào đó chậm chạp không chịu về, báo hại bổn hầu phải bỏ hết công vụ, đích thân đến đây hay sao chứ?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Kỳ hạn ba tháng vẫn chưa đến mà!”
Phương tiểu hầu gia lập tức khoát tay ngăn lại, cướp lời: “Không đợi được!” Hắn cao giọng, mỗi từ mỗi chữ đều tỏ ra hữu lý khiến người ta không thể chối cãi – Đúng là phản ứng điển hình của cơn giận dữ bột phát.
Nhất thời, Tiếu Khuynh Vũ cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Thật không hổ danh là điển hình trong số những nam tử phong lưu tuấn kiệt, địa vị cao, quyền thế lớn đương thời, thiếu niên vương hầu, thiên hạ đệ nhất vô lại – Phương Quân Càn.
Đột nhiên, Phương Quân Càn cúi xuống, ghé sát vào tai Tiếu Khuynh Vũ nói nhỏ, giọng buồn bã trầm ngâm: “Ta rất nhớ huynh…”
Ta nhớ huynh.
Nửa đêm bật dậy, thờ thẫn bồi hồi, khi định thần tỉnh táo lại mới hoảng hốt nhận ra… người trong tâm đã không còn ở bên mình nữa. Cảm giác tê tái buốt lạnh cùng nỗi nhớ nhung trông ngóng cứ dâng lên tràn ngập, mãnh liệt dày vò, dai dẳng triền miên, đến nỗi, không tài nào dỗ giấc lại được, đôi mắt ráo hoảnh mở to, nhìn trân trân vô định…
Vì vậy, bản thân tự buộc mình trở dậy, tiến lên thành lâu rêu phủ, ngẩng đầu lơ đãng nhìn bóng trăng chênh chếch trời đêm đang dần tàn, bất giác hồi tưởng biết bao chuyện xưa, nỗi tương tư lại dấy lên, đong đầy tâm khảm không tài nào lý giải, chỉ khiến nhớ nhung càng nhiều, càng day dứt, càng thôi thúc không yên.
Ngày lại ngày, thời gian chậm chạp lưu chuyển, một tháng khó nhọc trôi qua…
Khuynh Vũ, Khuynh Vũ… Huynh không ở bên cạnh ta, Phương Quân Càn… Thật cô liêu, thật hiu quạnh biết bao, có biết không…
“Nhị vị công tử, có muốn mua hoa đăng không?”
Bên đường, một lão hán bán hoa đăng cất giọng chào mời: “Nói đến Cửu cửu Trùng Dương là phải nói đến rước đèn phó hội mới phải, nhị vị quá bộ đến mua hoa đăng đi!”
Đúng vậy thật, trên đường biết bao du nhân đi đi lại lại, vui vẻ hân hoan, trên tay mỗi người đều cầm theo một chiếc hoa đăng lung linh lấp lánh, trong đêm, đèn hoa như trôi đi giữa biển ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Phố xá ngập trong ánh quang rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, lộng lẫy lung linh, huyền ảo mê mộng. Nhìn từ xa, đường sá tựa như một con hỏa long uốn mình vùng vẫy, uyển chuyển bay lượn…
Cửu cửu Trùng Dương, cả kinh thành được ánh sáng của triệu triệu chiếc hoa đăng giăng giăng đan kết, vô vàn đốm lửa bồng bềnh nhấp nhô trải rộng trong không gian mênh mông tựa một đại dương huyền ảo mê mộng, nửa hư nửa thực.
Phương tiểu hầu gia cũng cho là phải: “Vậy đến xem thử đi!” Đời sống dân gian, tùy tiết, tùy lễ mà phát sinh rất nhiều phong tục độc đáo, hay lạ, Phương tiểu hầu gia lại thích nhất là được gần gũi với bách tính, hòa đồng cùng lê dân, vui chung thiên hạ, lo trước thế gian…
Lão hán mừng rỡ, vội vàng hướng dẫn hai người tiến đến trước giàn treo hoa đăng của mình ngắm nghía, chọn lựa.
Uyên ương hí thủy, song liên tịnh đế, ngũ tử đăng khoa, trọng dương thu cúc, lý ngư dược long môn… ()
Tiểu hầu gia tỏ ra thất vọng: “Không có gì mới mẻ hơn sao?… Lão còn cái nào khác không?”
Lão hán lo lắng nói: “Nhị vị công tử không thích sao? Đây… Không phải lão hán muốn khoe khoang nhưng cả kinh thành này, hoa đăng ở chỗ lão là tốt nhất, đẹp nhất đó!”
Phương Quân Càn thấy phía trước quầy còn dư rất nhiều giấy trúc cùng bút lông, nghiên mực, liền lấy ra một đĩnh vàng đưa cho lão hán: “Cho ta mượn tạm những thứ này một lát!”
Lão hán cầm tiền, sắc mặt rạng rỡ tươi cười: “Được được được! Dùng hết, dùng hết cũng được!” Đúng là mắt không nhìn nhầm, quả nhiên gặp quý nhân mà!
Phương tiểu hầu gia quay sang Vô Song công tử, tủm tỉm cười hỏi: “Khuynh Vũ có thể làm hoa đăng được không?”
Chẻ trúc làm khung, cắt giấy làm vỏ, phóng bút vẽ tranh, tùy tay lưu niệm – Người có đôi tay khéo léo tinh tế như Vô Song công tử, có việc gì mà không thể làm được?
Chỉ trong thoáng chốc, hình dạng đầu tiên của hai chiếc hoa đăng đã xuất hiện trước mặt hai người họ.
Nhìn bề mặt vẫn còn trống trơn chưa được tô điểm của hoa đăng, Tiếu Khuynh Vũ trầm tư một chút, rồi nâng tay, nhúng bút lông vào nghiên mực…
Đầu bút lông lúc nghiêng lúc thẳng đứng, tùy tay điểm chấm, vát nét ngắn, kéo nét dài, lúc khoan lúc nhặt. Từng nét, từng điểm, từng vạch kết hợp, lung linh nhảy múa.
Chỉ phóng tay đi vài đường, hình hài đã dần hiện ra.
Trên bề mặt trắng như tuyết của hoa đăng là cơn mưa lạc hoa ào ạt, là lưu thủy mềm mại êm trôi, giữa rừng đào hoa sâu thẳm, hai thiếu niên một ngồi một đứng đối diện nhau, thinh lặng trầm mặc, tĩnh lặng vô ngôn…
Vẽ xong, Tiếu Khuynh vũ gác bút, Phương Quân Càn lẳng lặng cầm cây bút lông nhỏ y vừa dùng qua, khom người tựa sát xuống, chợt cảm mùi hương hoa đào lành lạnh dịu dàng ngây ngất từ tuyết y trắng muốt ập vào khứu giác. Ngay bên phải bức tranh, hắn đề xuống vài dòng chữ nhỏ thanh nhã, mà kiên định dứt khoát:
‘Tòng biệt hậu, ức tương phùng. Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung…’(《 Chá Cô Thiên 》Yến Kỷ Đạo) ()
Hắn đề từ lên hoa đăng.
Y lặng lẽ nhìn hắn.
Cứ như vậy, thanh tĩnh, yên ả, thời gian… dường như không còn trôi nữa…
Chung quanh, đèn hoa sáng rực, lộng lẫy huy hoàng cũng tan biến vào dĩ vãng hư vô…
Trên đường, nhân gian hoạt náo, thống khoái rung trời.
Vậy mà, cái quán hoa đăng nhỏ nhoi ven đường này dường như hoàn toàn cách biệt với cõi hồng trần ồn ào náo động…
Năm năm tháng tháng cũng tựa khói khói mây mây, tan vào hư không, biến vào thinh lặng, chỉ còn lại hai tuyệt thế nam tử ung dung đề từ thưởng mặc () trong sự tĩnh mịch vô thanh…
—oOo—
(): một số hình ảnh biểu trưng xuất phát từ các điển tích xưa của Trung Quốc. Nói cho đầy đủ thì rất dài. Nhìn chung đều để cầu chúc gia đình hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận yêu thương, con đàn cháu đống (Uyên ương hí thủy, Song liên tịnh đế, Ngũ tử đăng khoa), hoạn lộ hanh thông, sáng sủa (Trung dương thu cúc, Lý ngư dược long môn)…
(): Trích trong bài thơ ‘Chá cô thiên’ của Yến Kỷ Đạo, một trong những bài thơ viết về hoa đào hay nhất.
Nguyên văn:
《鹧鸪天》 作者:晏几道
彩袖殷勤捧玉钟。当年拚却醉颜红。
舞低杨柳楼心月,歌尽桃花扇影风。
从别后,忆相逢。几回魂梦与君同。
今宵剩把银红照,犹恐相逢是梦中
Hán Việt:
Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong.
Tòng biệt hậu, ức tương phùng. Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.
Diễn nghĩa:
Trong tay áo thân thương chén ngọc, ngày nào đó chẳng túy lúy say. Mưa lay dương liễu lầu Tâm Nguyệt, hát để đào hoa trút sạch bông.
Biệt ly rồi mong ngày tái ngộ. Mấy lần nằm mộng được bên người. Đêm nay phấn hồng gương soi tỏ, chỉ lo tương ngộ là mộng thôi.
(): viết chữ (lên tranh thủy mặc), ngắm tranh