Nhược thủy tam thiên hạng, hạnh hoa Yên Vũ lâu. ()
Chốn này quả thật là nơi phong lưu phóng đãng bậc nhất kinh thành, tài tử giai nhân hội ngộ, rượu ngon gái đẹp không thiếu thứ gì. Đương nhiên cũng là nơi kim ngân như suối chảy, tiệc vui thâu đêm suốt sáng.
Ở đây có rượu hảo hạng bậc nhất, phàm hảo tửu thế gian chưa từng bỏ sót, thức ăn thượng hạng do những đầu bếp lừng danh thiên hạ chủ trì. Và không thể không nhắc tới, sắc đẹp của các mỹ nhân thuộc loại thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành, bắt mất hồn vía của biết bao nam tử. Chỉ cần ngươi kim ngân dư dật, hào phóng rộng rãi, lập tức được tiếp đãi như thượng khách, mọi yêu cầu dù lớn dù nhỏ đều được đáp ứng triệt để.
“Lầu hạnh hoa Yên Vũ này có thể kể là danh tiếng đệ nhất kinh thành, Khuynh Vũ xem đi!”
Một giọng nói kim thạch ngọc hưởng (), sang sảng vọng đến. Má má của Yên Vũ lâu giật mình quay người lại cửa chính, nơi phát ra thanh âm. Kìa một nam tử phong thái cuồng ngạo, hồng cân rực rỡ hộ tống một cỗ luân y, trên ấy là một vị công tử như hoa như ngọc, cao nhã tôn quý tiến vào trong.
Hồng cân thiếu niên phóng ánh mắt dò xét khắp chung quanh, dường như đó là thói quen quan sát mà hắn luôn vô thức làm mỗi khi đến nơi nào đó. Hắn đoan nhiên đứng ở giữa đại sảnh, tưởng như ngông cuồng nhưng lại ẩn hiện thứ khí chất của vương hầu khanh tướng. Có lẽ, hắn cũng chính là vương hầu vậy.
Đường đường là Tiểu hầu gia, đương nhiên phong thái khác hẳn người thường, cao ngạo mà không khiếm nhã, ngược lại, khí khái bất phàm của hắn còn khiến cho những người ở đó bị thu hút, hấp dẫn không thể cưỡng lại. Trên cỗ luân y mà Phương tiểu hầu gia đương đẩy, một thiếu niên, có lẽ không tiện di chuyển, ngồi lặng lẽ, trầm tĩnh, dường như tách biệt hẳn với không khí náo nhiệt xung quanh. Ở y toát ra vẻ thanh cao tựa minh nguyệt, lãnh đạm như lưu thủy, thuần khiết tựa bạch ngọc, vết chu sa đỏ thắm điểm nhẹ giữa đôi mày càng thêm quyến rũ, giống như một tiên nhân lạc giữa chốn phàm trần, khiến cho người ta chỉ cần thoáng nhìn cũng suốt đời không quên. Vẻ mặt y bất động, không chút gợn sóng, mang theo vài phần đạm mạc, mạn bất kinh tâm (). Dường như bao nhiêu cái đẹp thanh cao toát tục, hoa lệ xuất trần đều tụ hội ở y, làm người ta không thể rời mắt.
Bộ đôi kỳ lạ kia vừa xuất hiện, lập tức mọi tiếng động trong Yên Vũ lâu ngừng bặt, tất cả nín thở chăm chăm chú chú nhìn hai người. Điều đó làm cho đám vương tôn quý tộc đi theo phía sau kia trở nên mờ nhạt, không một ai chú ý đến.
Má má Yên Vũ lâu là kẻ lâu năm sành sỏi trong chốn phong lưu, từng gặp qua vô số nam tử, kiêu ngạo có thừa, trong mắt không mấy ai được bà để tâm chú ý, nhưng hai thiếu niên này quả thật phong thái cao quý bất phàm, không hề giống thường nhân. Hiểu ngay đã gặp được khách quý, bà lập tức dời gót, nhanh nhẹn điệu đàng bước ra cửa lớn nghênh đón, nụ cười đon đả thường trực bên khóe miệng: “Ai da! Phương tiểu hầu gia đã lâu không đến, các cô nương xinh đẹp ta vừa tuyển chọn cứ ngày đêm mong nhớ, trông ngóng khôn nguôi… Còn vị công tử đây tướng mạo thật anh tuấn phi phàm, hình như là lần đầu tiên đến đây thì phải?”
Vẻ mặt Tiếu Khuynh Vũ thoáng chút đăm chiêu, y lạnh lùng nhìn Phương Quân Càn – Hắn nổi tiếng vậy sao?… Cũng đúng thôi, hắn tướng mạo phong lưu anh tuấn, tài hoa gồm đủ, lại quyền thế, địa vị hơn người, quen đến những nơi này là hoàn toàn hợp lý. ‘Phiên phiên trọc thế giai công tử. Vạn niên thâm khuê mộng lý nhân’ (). Có nữ nhân nào lại không bị mê hoặc bởi một nam tử như hắn chứ? Đó là chuyện đương nhiên!
Tình nhân trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các kia lại dẫn theo một đám người tới thanh lâu tìm vui.
Trừ ra Tiếu Khuynh Vũ và Phương Quân Càn, đám vương tôn công tử đi cùng mỗi người đã có ít nhất bên cạnh một cô nương hầu rượu, ôm ấp. Có người sớm buông thả, đã cùng với các cô nương hôn hít, vuốt ve, cợt nhả, thả sức phóng đãng. Tiệc rượu nhanh chóng biến thành một trận phong tình.
Các cô nương ai cũng biết Phương tiểu hầu gia nhãn giới cực cao, dù là đáo thanh lâu cũng phải tìm trang thiên hương quốc sắc, tú lệ tuyệt trần. Phàm những nàng phấn son lòe loẹt đều dung mạo tầm thường, tự biết không hợp nhãn tiểu hầu gia, nên tuyệt không đủ tự tin mà tìm đến hầu hạ hắn.
Bên cạnh Phương Quân Càn, vị công tử cao hoa tôn quý kia cứ ung dung nhàn nhã, an tĩnh, thinh lặng uống trà, hoàn toàn không dính dáng đến trận phong tình xung quanh, ngăn cách hẳn với những huyên náo thế tục. Cho dù vây quanh là những âm thanh hỗn tạp náo nhiệt, y vẫn thản nhiên điềm tĩnh, nhất cử nhất động đều mẫu mực, điều độ, xem thần thái của y lúc này so với lúc gảy đàn, ngâm thơ, phẩm trà, đàm luận tại tiểu lâu hình như không có điểm khác biệt.
Các cô nương trong thanh lâu cười khúc khích trước biểu hiện của Tiếu Khuynh Vũ, y thật khéo giả vờ, cố tạo ra cốt cách cao quý để che mắt ai? Các nàng trong đời đã tiếp đón vô số nam nhân, từ vương công quý tộc cho đến phàm phu tục tử, ai lại chẳng như nhau, chẳng vì đàn bà mà đến đây? Đàn ông cả thôi, sớm muộn thì bản chất cũng sẽ bộc lộ hết ở chốn này. Chính thế, chỉ cần chiều chuộng y là được…
Lẽ ra phải vậy, nhưng vị công tử này lại hoàn toàn hờ hững, không hề có chút để tâm. Đừng nói là cợt nhả, khiêu khích, cho dù chỉ là liếc mắt đưa tình, cũng liền cảm thấy dường như đang làm điều thất lễ với y…
Trên lầu, hồng bài của Yên Vũ lâu – Mạc Vũ Yến – lặng lẽ tựa người vào lan can, đôi mắt như nước hồ thu đăm đăm nhìn ngắm Tiếu Khuynh Vũ…
Mạc Vũ Yến là một trang tuyệt sắc giai nhân, khó ai bì kịp. Đôi mi thật dài che phủ con ngươi long lanh đen láy, đôi má hây hây phơn phớt hồng đào, tuy vậy trên người nàng vẫn toát ra khí chất lãnh đạm băng tuyết khác thường. Dùng câu ‘Diễm như đào lý, lãnh nhược băng sương’ để hình dung nàng, chỉ e vẫn chưa xứng đáng…
Từ nhỏ nàng đã sống ở thanh lâu, được học tất cả những ngón nghề cầm, kỳ, thi, họa cũng như những mánh khóe để mua vui cho thiên hạ, sớm sống trong hoan ái phong tình, nàng rất giỏi việc đoán ý nam nhân chỉ qua sắc diện hay cử chỉ, rành rẽ mọi nghi lễ xã giao.
Tư chất nàng thông minh lanh lợi, học một hiểu mười, tự biết bao nhiêu sở học má má dạy cho đều dùng để phục vụ, hầu hạ nam nhân. Giả như sau này số phận nàng may mắn được một đại phú gia giàu có chuộc thân, đưa về làm thiếp, cũng là thoát được cảnh ‘Một đôi tay ngọc nghìn người gối, một khóe môi thắm vạn kẻ hôn’ vậy…
Cho đến lúc, nàng bắt gặp thiếu niên ngồi trong luân y kia…
Bạch y thiếu niên ung dung điềm tĩnh, thản nhiên bất động ngồi ở đó dường như để chờ đợi nàng đã mấy trăm năm…
Đẹp đến hư ảo.
Mà cũng lạnh lùng quá, làm trái tim nàng khẽ nhói đau.
Trong khoảnh khắc…
Mạc Vũ Yến thấu hiểu…
Nguyên nhân khiến nàng có mặt trên đời này, là để gặp y!
Chính vậy, bất chấp… Chẳng sợ tan xương nát thịt… Chẳng sợ vĩnh viễn đọa đày tận A Tỳ địa ngục!
“Tiện thiếp là Mạc Vũ Yến, hân hạnh được tiếp kiến tiểu hầu gia cùng công tử!” – Mạc Vũ Yến cất giọng, khoan thai uyển chuyển từ trên lầu bước xuống, tư thái vô cùng đoan trang nhu nhuận, nhẹ nhàng vén áo thi lễ.
Một kẻ sớm lõi đời như nàng, tự tin thấu hiểu nam nhân như nàng, chưa bao giờ bị nam nhân làm cho bối rối như nàng, ngay lúc này lại cảm thấy bất an…
Nàng bất an, nàng sợ trang phục mình không đủ tề chỉnh, nàng sợ dung mạo điểm trang thiếu tự nhiên, nàng sợ trong từng câu nói không được ưu nhã, phong thái nàng không được đoan chính… Nàng sợ, nàng sợ trong ánh mắt băng lãnh của vị công tử kia không có nàng…
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ tựa như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cũng tựa như thâu hết tất cả hoạt động của thế gian, ngưng định mà vô cùng tỉnh táo.
Ngay lúc đó, ánh mắt không buồn cũng chẳng vui có thể xuyên thấu muôn dặm hồng trần của y nhìn thấy Mạc Vũ Yến.
Mạc Vũ Yến đến trước mặt, trên môi nàng nở nụ cười khiến cho thế nhân điên đảo. Những ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào khuôn mặt, vuốt ve đôi mày của Tiếu Khuynh Vũ, rồi lên trán, lên mái tóc: “Dung mạo công tử đến cả tranh tú nữ cũng phải xấu hổ, mi thanh mục tú, trầm tĩnh tựa viễn sơn…”
Tiếp tục trượt xuống: “Ánh mắt của người dường như có thể chôn chặt hồn hoa tận cuối mi, cũng có thể giấu minh nguyệt vào sâu trong đáy mắt…”
Trong lúc nín thở đó, không ai để ý đến một đôi mắt mang đầy oán khí đang nhìn trừng trừng Tiếu Khuynh Vũ. Hắn vốn theo đuổi Mạc Vũ Yến đã lâu, nhưng nàng tuyệt nhiên không thèm để ý, mãi thờ ơ lạnh nhạt, thật không ngờ hôm nay, một kẻ tàn phế suốt đời không biết đứng dậy lại có thể khiến cho đệ nhất hồng bàiYên Vũ lâu đích thân đến chào hỏi.
Hắn hận!
Hắn oán!
Hắn đố kỵ!
Hắn lẩm bẩm, nàng khen hắn có đôi mắt đẹp ư? Hừ!
Hắn, lừng danh đương thời là Bách độc lang quân thề với lòng, nhất định sẽ có ngày cho nam tử tàn tật kia mếm mùi khổ ải của kẻ bị cướp đi đôi mắt! Để xem đến lúc đó, đôi mắt y không còn nhìn thấy thế gian, còn ai dám khen là đẹp?
Đầu ngón tay của Mạc Vũ Yến tiếp tục mềm mại trượt xuống dưới, nàng khẽ nâng chiếc cằm mịn màng trơn nhẵn của Tiếu Khuynh Vũ: “Đôi môi của người thuần khiết, thanh tao như nước, hơi thở dường như ẩn chứa hương thơm dịu dàng, ôn nhuận, thật khiến người ta không thể kềm lòng mà muốn trêu ghẹo…”. Vừa nói, nàng vừa muốn chứng minh ngay, đôi môi đỏ mọng ướt át cúi xuống, định hôn…
“Khoan đã…” Phương Quân Càn thấy tình thế chỉ mành treo chuông, la lên, cắt ngang hứng thú của Mạc Vũ Yến.
Hắn tỏ ra vẻ mặt vô cùng tủi thân, đoạn nói: “Vũ Yến cô nương đúng là có mới nới cũ, trong mắt nàng chỉ toàn nhìn thấy Khuynh Vũ, chẳng còn chừa chỗ cho bổn hầu, chẳng lẽ ta sớm khiến cho nàng chán ghét như thế sao?”
“Tiện thiếp nào dám, chính là vì sợ Tiểu hầu gia nhãn giới cao hơn cả Thái Sơn, không còn vừa mắt tiện thiếp nữa thôi!” Mạc Vũ Yến cười duyên, khoe hàm răng đều tăm, trắng như tuyết, liếc nhìn lên Phương Quân Càn bằng ánh mắt hớp hồn.
“Thật không vậy?” Phương Quân Càn nở nụ cười đẹp đến tà mị, đoạn nâng chiếc cằm xinh của mỹ nhân vuốt ve, cúi sát, rổi mải miết hôn. Cái lưỡi mềm mại của hắn không ngừng mơn trớn, nhẹ nhàng lách qua hàm răng, từ tốn kích thích thành miệng, hai đầu lưỡi hòa quyện, liếm mút, từ trong ra ngoài, tận tình hưởng thụ mùi hương thơm ngát tinh tế phả ra từ hơi thở, nhất nhất đều chứng tỏ rõ ràng cho thiên hạ một điều, đây rõ ràng là một nam nhân già đời từng trải trong tình trường, khiến cho kẻ dày dạn kinh nghiệm phong tình như Mạc Vũ Yến cũng đánh rơi mất lý trí, toàn thân rã rời, mềm nhũn, không còn sức lực.
Nếu như bình thường, hành động đó sẽ khiến cho mọi người hò reo cổ vũ, hứng thú càng tăng. Nhưng lúc này, tất cả những ai có mặt ở đại sảnh đều cảm thấy choáng váng, nhất thời phải nín thở trước hành động bất ngờ này mà ngây ngẩn nhìn. Không một ai dám tưởng tượng hành vi quá sức phóng đãng kia lại có sức thu hút mãnh liệt, như yêu như mị, khiến người ta chấn động tâm thần, phấn khích cao độ như vậy.
Rồi hắn buông nàng ra, ngả người xuống ghế, bộ dạng vô cùng đắc thắng, cầm chén ngọc đựng thứ chất lỏng màu hổ phách khẽ lắc, nhếch môi cười thỏa mãn khiến người hồn xiêu phách lạc.
Tiếu Khuynh Vũ quan sát hành vi bất thường của Phương Quân Càn từ đầu tới cuối, cảm thấy có điểm kỳ quái. Người vừa rồi không giống với Tiểu hầu gia mà y quen biết, người này nóng vội, thiếu kiên nhẫn quá… Không khí có vẻ trầm mặc, nghiêm trọng… Tiếu Khuynh Vũ mở miệng phá vỡ sự ngột ngạt đó: “Ngang nhiên có hành vi phóng đãng như vậy, thực sự không phải việc làm của người quân tử!”
Phương Quân Càn cười lạnh: “Khuynh Vũ nói vậy là đang trách ta cướp mất cơ hội thưởng thức mỹ nhân của huynh sao?”
Tiếu Khuynh Vũ khẽ chau đôi mày trầm tĩnh tựa viễn sơn, cảm giác trong câu nói vừa rồi của Phương Quân Càn có ý giận dỗi. Nhưng y là kẻ tuyệt đỉnh thông minh, không bao giờ muốn biến mình thành vật hy sinh cho hắn trút hậm hực.
Không khí trở nên nghiêm trọng, bên tả bên hữu không ai thấy Tiếu Khuynh Vũ lên tiếng. Phương Quân Càn cũng mất dần kiên nhẫn:
“Khuynh Vũ đừng hiểu lầm ta phỗng tay trên mỹ nhân của huynh, ta làm tất cả cũng là vì huynh thôi!”. Rồi hắn làm ra vẻ mặt “vẫn vì nghĩ cho huynh…” nói tiếp: “Huynh thân là Hữu thừa tướng của Đại Khánh, bao nhiêu anh tài thiên hạ dưới tay huynh cũng chẳng qua như Thiên lôi bảo đâu đánh đó. Người như Khuynh Vũ chẳng lẽ lại có thể lưu luyến chốn thanh lâu, trao tâm gửi tình cho một kỹ nữ phong trần hành trạng không rõ ràng như vậy? Vậy chẳng phải đánh đồng mình với bọn phàm phu tục tử ngoài kia ư?”
Tiếu công tử “À” một tiếng, mỉm cười chế giễu: “Vậy không rõ vừa rồi kẻ nào cứ liên tục bên tai ta, ‘Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên’ nhỉ?”
Phương tiểu hầu gia khẽ húng hắng ho, nhìn xung quanh: “Là ai nói? Có người nói với Khuynh Vũ vậy sao? Bổn hầu hình như chưa nghe qua thì phải!”
Đối phó với một kẻ da mặt siêu dày như vậy thì ai cũng vô biện pháp. Cuối cùng chỉ nghe Vô Song công tử thở dài mà than một câu: “Trong thiên hạ bàn luận về vô sỉ, nếu Phương tiểu hầu gia xưng là đệ nhị thì ngôi vị đệ nhất còn ai dám nhận?”
“Khuynh Vũ rõ ràng là nghĩ oan cho bổn hầu mà… Bổn hầu vì huynh, danh dự bản thân cũng không màng, sĩ diện cũng bỏ mặc, việc gì ta cũng có thể vui vẻ cam nguyện làm, mà nào cần huynh bồi đáp…” – Hắn trần tình, “Khuynh Vũ chỉ cần biết là, tất cả những việc ta làm, đều vì huynh. Bất chấp thế nhân dùng thanh danh hay ô danh gán cho ta, ta đều cam chịu, không một lời trách móc.”
Tiếu Khuynh Vũ trên mặt không chút phản ứng.
Nhưng hai thái dương gân xanh đang nổi lên, thì rõ ràng dù trán không hề nhăn lại, cũng tự tố cáo tâm trạng hiện tại của y.
Giận dữ.
Phát điên.
Nếu không phải vì ở đây có quá nhiều con mắt đang nhòm ngó, dò xét, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ dùng ám khí mà vảy đầy người kẻ vô lại đang đứng trước mặt mình.
Vậy mà hiện tại…
Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Quân Càn huyên thuyên cười nói.
Lại còn nói một cách cực kỳ thất lễ.
Bỗng…
Phương Quân Càn lao đến…
Ôm chầm Tiếu Khuynh Vũ.
Gắt gao ôm, lực đạo rất mạnh ép chặt vào, tưởng như gãy cả xương sườn Tiếu Khuynh Vũ.
Bất ngờ, giận dữ cực điểm, y không khoan nhượng mà tống ngay cho Tiểu hầu gia một mũi Truy hồn đinh.
Phương Quân Càn đau đớn hét thảm.
“A a a a… !!! Có thích khách! Có thích khách!” Các cô nương thét lên làm kinh loạn đại sảnh, khách làng chơi được một phen nhốn nháo.
Sắc mặt Phương Quân Càn trắng bệch. Ngay đầu vai hắn, một mũi tên cắm vào, ở miệng vết thương, có máu đen chảy ra.
Là độc tiễn!
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ có một tia sửng sốt.
Mũi tên đó, nếu không phải vì Phương Quân Càn ôm y mà che chắn thì đã găm vào chỗ yếu hại của chính mình rồi.
Phương tiểu hầu gia đã thay y mà nhận một tiễn, chẳng những không được đền đáp, lại còn được Vô Song công tử tặng thêm một mũi Truy hồn đinh.
Tiếu Khuynh Vũ lập tức phong tỏa mười hai huyệt đạo ngăn độc tính công tâm cho Phương Quân Càn, lấy từ tay áo bên trái một viên đan dược màu đỏ ấn vào miệng hắn.
Rồi trầm giọng: “Vận công, hóa đan, lui ra phía sau!”
Lời vừa dứt, sáu hắc y nhân theo sáu hướng đồng loạt nhảy ra, vây quanh Tiếu Khuynh Vũ.
—oOo—
(): _ [nhược thủy] Người Trung Hoa cổ quan niệm, những dòng nước xiết, hung hiểm, tàu bè không đi lại được là những dòng nước có bệnh, bị yếu đi, không thể chuyên chở tàu bè nữa, gọi là ‘nhược thủy’.
Về sau ‘nhược thủy tam thiên’ (ba nghìn dòng nước xiết) lại trở thành cụm từ ám chỉ bể tình mênh mông trùng điệp.
_ [hạng] ngõ
Ý của vế trước là ám chỉ con ngõ chuyên nghề buôn hương bán phấn, buôn tình bán ái.
_ [hạnh hoa] tức là hoa hạnh, loài hoa đỏ rực, khi nở rộ hết sức tươi đẹp, hoa lệ, lay động lòng người.
Ý của vế sau là giữa con phố bán hoa đó, đóa hoa hạnh lộng lẫy nhất chính là Yên Vũ Lâu. (Chú thích của Phi Thiên)
(): âm thanh của vàng, của ngọc, của đá cộng hưởng. Cả ba đều là những vật liệu rất cứng, rất quý, do đó câu nói này cũng có ý nói âm thanh rõ ràng, hào sảng, vang dội.
(): không gì có thể làm kinh động.
(): ‘Phiên phiên trọc thế giai công tử’ theo ‘Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện’ trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi. (Chú thích của Phi Thiên)