“Thực sự là một vị kỳ nữ, tuy rằng thân thể suy nhược bất kham, thế nhưng linh hồn của nàng, tinh thần của nàng, lại kiên cường như vậy.”
Nghe xong Tần Vô Song tự thuật, Vân Khuynh cảm thán nói.
Tần Vô Song gật đầu:
“Đúng vậy, chúng ta đã từng bởi vì thân thể biểu muội khuyên nàng không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, nói cho nàng, trên đời này có rất nhiều người khốn cùng, rất nhiều xóm nghèo, vô luận nàng nỗ lực thế nào, cũng không thể tạo nên hạnh phúc cho tất cả... Cho nên muốn nàng buông tha...”
Ánh mắt Tần Vô Song có chút xa xăm, tựa hồ là nhớ lại tràng cảnh khi đó:
“Biểu muội khi đó quật cường nói, chỉ cần nàng cứu người nàng thấy, bang trợ chuyện nàng có thể làm, như vậy nàng cũng thấy hạnh phúc...
Bất quá lời của chúng ta cũng nhắc nhở nàng, chậm rãi, nàng bắt đầu ly khai phương Bắc, hướng địa phương xa hơn đi đến...”
Vân Khuynh từ trong khẩu khí của Tần Vô Song nghe ra vài phần tán thưởng, mỉm cười:
“Các ngươi Tần gia, không phải là ngầm hoàng giả toàn bộ Huỳnh Quang sao, vô luận biểu muội ngươi đi tới đâu, các ngươi đều có thể chiếu cố nàng, cho nên, ta nghĩ, cho dù nàng đi hướng địa phương xa hơn cũng không sao.”
Tần Vô Song đem sợi tóc Vân Khuynh đưa đến bên môi hôn lên:
“Đúng vậy, chúng ta cũng là nghĩ như vậy... Thế nhưng, biểu muội nàng, hôm nay lại vô tung tích, sinh tử bất minh... Ngay cả biểu ca cũng đã rời khỏi Thiên Cơ đảo đi tìm muội muội của hắn.”
Tâm Vân Khuynh căng thẳng:
“Nàng... Lẽ nào xảy ra ngoài ý muốn???”
Tần Vô Song đưa tay nâng cằm Vân Khuynh, trái phải quan sát một hồi:
“Ta vẫn quên nói cho ngươi, tướng mạo biểu muội biểu ca của ta, giống ngươi cùng thuộc một loại hình.”
Vân Khuynh có chút không rõ, nháy nháy mắt nhìn:
“Loại hình gì???”
Tần Vô Song chậm rãi đến gần y, ở trên môi y trộm hôn một cái xong, mới không có hảo ý nói:
“Dẫn người phạm tội...”
“Ngươi...”
Khuôn mặt Vân Khuynh bá một cái đỏ lên, đang muốn tranh luận với Tần Vô Song, đã thấy sắc mặt Tần Vô Song lại nghiêm túc lên:
“Biểu muội bản thân là thiếu nữ, tướng mạo quá mức vượt trội, thân thể lại suy nhược, hôm nay đột nhiên như vậy, mọi người sao có thể không lo lắng???”
Vân Khuynh đè xuống các loại tâm tình trong lòng, đưa tay nắm tay Tần Vô Song:
“Không có việc gì Vô Song, biểu muội ngươi làm nhiều chuyện tốt như vậy, nàng là người tốt, người tốt nhất định sẽ gặp điều tốt.
Ân... Trong thư ảnh vệ đưa, nói chính là chuyện này sao???”
Tần Vô Song gật đầu.
Đại ca nhà hắn trong thư còn cảnh cáo hắn, không nên trầm mê mỹ sắc...
Ân, xem ra lần này trở lại chậm chạp, thực sự chọc giận đại ca...
Cũng khó trách, biểu muội nhu thuận như vậy, không chỉ là người Tần Liên hai nhà yêu quý nhất, cũng là Tần Liên hai nhà, đời này duy nhất tiểu công chúa, việc này, cho dù đại ca hắn không vội, mặt trên bốn vị Tần Sơn ( lão cha a e nhà Tần, điển hình của “thê nô”, sau nì sẽ gặp, hắc hắc...) cũng khó đối phó...
Huống hồ, đại ca hắn hoả tốc chiêu hắn trở lại như vậy, bên trong thư còn ẩn ẩn đề xuất chuyện này có liên quan đến triều đình Huỳnh Quang...
Triều đình a... Vừa lúc về hắn quản hạt...
Vân gia chỗ Khuynh nhi, cũng là thế lực của bên kia, đại ca hắn còn bảo hắn đề phòng Khuynh nhi...
Đáng tiếc, đại ca hắn không biết Khuynh nhi đã cắt đứt quan hệ cùng bọn chúng, như thế rất tốt, chuyện Khuynh nhi, cộng thêm chuyện biểu muội, hắn lúc này đây nhất định phải đem Huỳnh Quang triều đình, không thể không thiết lập lại...
“Vô Song, ngươi đang suy nghĩ cái gì??? Biểu tình của ngươi hảo tà ác nga.”
Vân Khuynh ở trong lòng ác hàn một chút, lúc trước Tần Vô Song trộm ngọc của Thượng Quan Nhược Vũ, ở trên đường cái dùng ngọc giả trêu đùa Thượng Quan Nhược Vũ cũng là biểu tình này mà...
Tần Vô Song cũng không giấu diếm tâm tư, cười cười nói:
“Ta đang suy nghĩ a... Hiện tại mọi chuyện đều không yên ổn, trừ bỏ Khuynh nhi ngươi ngoài ý muốn bị Thượng Quan Tôn bắt đi ra, một trong lục đại ảnh vệ của chúng ta Long Khiêm, cùng biểu muội ta thất tung, hình như, cũng không đơn giản như vậy...
Xem ra, có một vài người có tâm, cố ý...”
Vân Khuynh thấy hắn một điểm cũng không lo lắng, khinh khinh bỉ:
“Sau đó, Vô Song nghĩ sẽ có rất nhiều sự tình hảo ngoạn xảy ra, đúng không???”
Tần Vô Song ôm Vân Khuynh cười ha ha:
“Quả nhiên là Khuynh nhi của ta hiểu ta, ta chính là nghĩ như vậy.”
Cười xong, sắc mặt hắn lại trầm xuống:
“Vô luận đối phương là ai, là vì mục đích gì nhằm vào chúng ta, ta và đại ca cũng sẽ không bỏ qua...
Tên ‘ám hoàng’, sau khi chúng ta thời kì niên thiếu thành danh, chuyện cần quyết đoán, tựa hồ là càng ngày càng ít, cũng khó trách mọi người dám đến khiêu khích...”
Tần Vô Song nói, độ cung khóe miệng lại quỷ dị lên. Vân Khuynh càng nhìn càng thêm ác hàn, lại có chút may mắn, may là, y không phải đối thủ của Tần Vô Song!
Bất quá, y phát hiện, từ khi ly khai Vân gia, cùng Tần Vô Song cùng một chỗ, sinh hoạt của y trở nên càng ngày càng đặc sắc.
Ân, giống như bây giờ, gió thổi mưa giông trước cơn bão, xem ra, cũng đích thật có điểm hảo ngoạn...
Ai, y thế nào có thể nghĩ như vậy... Xem ra, thật là bị Tần Vô Song dạy hư rồi.