Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

quyển 3 chương 162

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có người tỉnh ngộ.

“Hách Thiên Thần! Ngươi quả nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, trước mặt chúng ta mà dám tàn sát võ lâm đồng đạo. Chúng ta còn chưa tìm ngươi về việc Thiên Cơ Các để lộ bí mật, nhưng ngươi lại đi trước một bước!”

Thường Sinh Viễn của Đồng Lăng Ổ, cao to lực lưỡng, râu hùm tóc rối, trên lưng vác loan đao, hắn từ trước cho đến nay đều tự xưng là trường thắng, cũng tự phong là thường thắng, quả thật chưa từng bị thua, một đôi lông mày thô rậm, trừng mắt nhìn Hách Thiên Thần.

Trước đó hắn có nhược điểm nằm trong tay Thiên Cơ Các, lần này Thiên Cơ Các để lộ bí mật, hắn sẽ nhân cơ hội để lật đổ Thiên Cơ Các, như vậy sau này hắn sẽ không sợ bất luận điều gì.

Hách Thiên Thần vốn tưởng rằng những người này là nhằm vào Hách Cửu Tiêu, không ngờ trong đó còn có những kẻ vây quanh Thiên Cơ Các để gây phiền phức cho hắn, lập tức liền xác định quả thật có người lộng tay lộng chân, nếu không thì hiện tại sẽ không trở thành cục diện như vậy.

Bó đuốc sáng lên trong đêm tối, đỉnh núi thông thoáng, song phương giằng co mà đứng, người cuối cùng của Thiên La Minh ngã xuống, Hách Thiên Thần thu tay lại, hắn không giết Phương Thiên Nhai, người cuối cùng bị giết chết là lão đại của Thất Phương Kiêu Phách, Giao Tàm Ti cắt đứt cổ họng của y, ánh mắt chăm chú của Hách Thiên Thần làm khiếp sợ đến Phương Thiên Nhai đang đứng yên bất động, hắn chỉ thản nhiên nói, “Đây là cái giá mà ngươi phải trả, đừng quên, Thiên La Minh bị hủy là do chính bản thân ngươi.”

Phương Thiên Nhai chấn động, hai bàn tay nắm chặt, ngửa đầu chợp mắt, từ trong đôi mắt nhắm chặt có cái gì đó đang chảy xuống. Xoay người, hắn lảo đảo hướng về phía chân núi mà đi.

Hách Thiên Thần đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, không để ý đến Thường Sinh Viễn, mà chỉ quan tâm đến thương thế của Hách Cửu Tiêu.

Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác trong đầu nhớ kỹ những gì vừa nghe thấy, bất thình lình bắt đầu khả nghi, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Hách Thiên Thần, quay sang Thường Sinh Viễn của Đồng Lăng Ổ mà nói, “Xin được hỏi đây có phải là Thường Thắng tướng quân, Thường đại đương gia?” (nghe cái tên muốn nôn =.=)

“Chính là tại hạ!” Thường Sinh Viễn cất tiếng trả lời.

Mộc Thương Nhai làm người thận trọng, ôm quyền nói ra thân phận của chính mình. Nghe nói hai người là bộ đầu thì vẻ mặt của mọi người đều khác nhau, Quách Tiêu Nhiên đứng một bên hừ lạnh, căm giận mà nói, “Các ngươi Long Ưng Song Kiệt lại bao che cho bọn họ, Vạn thiếu chủ chính là nhân chứng lại bị bọn họ giết chết, nhưng chẳng thấy các ngươi làm bất luận điều gì!”

Không biết nhân chứng là có ý gì, mọi người truy vấn, rốt cục muốn Sa Bà Môn Già Diệp đại sư đem sự tình thuật lại một lần nữa.

Già Diệp đại sư tuy không phải Phật môn chính tông, nhưng thái độ làm người lại được đại đa số nhân sĩ trong võ lâm tán thành. Hắn lau mồ hôi trên trán, run giọng thuật lại, không kém một chữ so với sự thật, cũng không thêm mắm thêm muối, lại càng không bao che bênh vực cho bên nào, chỉ kể ra những gì mà mình đã chứng kiến, hắn thật sự không biết nên tin ai.

Hách Thiên Thần không có phản ứng gì đối với lời nói của Thường Sinh Viễn, hắn đang chờ người của Thiên Cơ Các đến, khi gặp được Mục Thịnh, hắn đã nhắn Mục Thịnh đi tìm Hoa Nam Ẩn, rồi từ Hoa Nam Ẩn ra mặt báo cho người ở Thiên Cơ Các để ứng phó như thế nào, nay những người bao vây Thiên Cơ Các đã đến, không lâu sau thì người của Các cũng sẽ đến.

Mọi người xôn xao bàn luận, Mộc gia huynh đệ trao mắt nhìn nhau.

Lần này Thiên Cơ Các gặp chuyện không may, Hách Cốc cũng xảy ra sự cố, thật sự không giống như trùng hợp. Dựa vào thân là bộ đầu cùng với khả năng suy đoán và kinh nghiệm của bọn họ, thì hai người đều xác định chắc chắn trong đó có âm mưu, nhưng đáng tiếc bọn họ không biết nhiều nội tình, không thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì có thể xoay chuyển quan điểm của mọi người.

Huống hồ, mới vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy bộ dạng khủng bố của Hách Cửu Tiêu giống như tẩu hỏa nhập ma, muốn nói hắn giết chính thân phụ của mình năm đó, tàn sát hết người trong Hách cốc thì bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác đều tiến thối lưỡng nan, không biết phải làm như thế nào. Thường Sinh Viễn nghe xong liền hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt, “Mụ nội nó, uổng công ta lúc trước còn tôn ngươi một tiếng Đàn Y công tử, không ngờ ngươi và Vu Y Cốc liên thủ, một tên hạ độc, một tên nắm nhược điểm của chúng ta, muốn khống chế chúng ta?”

Hắn rút đao tới gần, “Còn không mau đem bí mật trong Thiên Cơ Các giao ra!”

“Giao ra đây!” Đám người hỗn loạn, chẳng biết tuyết đã dừng rơi từ khi nào, những bó đuốc trong đêm tối chiếu xuống vô số chiếc bóng trên mặt đất, cũng giống như dục vọng của lòng người, bị kéo dài ra vô hạn.

Hách Thiên Thần cười khẽ, từ cười khẽ lại hóa thành cười to, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy Đàn Y công tử cười như vậy, tiếng hò hét ngừng lại, chỉ nhìn thấy thanh y nam nhân phủi đi tuyết động bám trên y mệ, giống như không để ý đến vết máu lây dính trên y phục, hắn chậm rãi quấn quanh từng vòng kim tuyến vào lòng bàn tay, rồi chậm rãi bước đến.

Hắn đi rất chậm, tư thái ung dung, những người đứng phía trước bất giác lui ra sau, giống như bị cái gì đó gây kinh sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn. Một thân huyết y mặc trên người nhưng lại không khiến người ta cảm thấy dơ bẩn, cả người của hắn vẫn toát lên phong tư thâm trầm như hải vân giữa không trung, khó lường cũng khó phân biệt.

Không ai biết hắn muốn làm cái gì.

“Các ngươi muốn ta giao ra bí mật tàng trữ trong Thiên Cơ Các, bí mật về các môn phái của các ngươi?” Hách Thiên Thần chậm rãi hỏi, Hách Cửu Tiêu lo lắng đứng sau lưng hắn, hai người kề vai đứng dưới ánh trăng.

“Đúng….đúng vậy.” Thường Sinh Viễn định thần trả lời, mây đen trên không, ánh trăng như lưỡi liềm, sáng ngời làm cho người ta sợ hãi, Thường Sinh Viễn nhìn thấy đôi mắt của Hách Cửu Tiêu, nhịn không được liền lập tức lui về phía sau.

Mới vừa rồi tất cả mọi người đã nghe Già Diệp đại sư thuật lại hết thảy, biết được hơn phân nửa cao thủ Thiên La Minh đều chết dưới tay một mình Hách Cửu Tiêu, bọn họ đã sớm kinh hãi, xung quanh còn có rất nhiều thi thể, lúc này bọn họ nhìn Hách Cửu Tiêu cũng như đang nhìn thấy Diêm Vương giáng thế để lấy mạng.

“Các ngươi muốn thì ta liền cho các ngươi…” Hách Thiên Thần mỉm cười, liên tục bước đi, nỗi lòng nhấp nhô lên xuống, hắn phải nhớ lại những gì đã trải qua, nhớ lại tâm tư đáng ghê tởm của những kẻ này, một lần nữa tất cả phải tái hiện trước mặt hắn, hắn nên làm như thế nào?

Đàn Y, Đàn Y, sở dĩ thanh danh của hắn tồn tại là vì đem những gì đoạt được đều bố thí cho chúng sinh, nếu bọn họ muốn thì hắn sẽ cho.

“Đồng Lăng Ổ, Thường Sinh Viễn, danh hiệu Thường Thắng tướng quân, niên kỷ ba mươi sáu, từ trước đến nay có mười lăm kẻ thù, cùng người ước hẹn tỷ thí quyết đấu mười lăm lần, thắng mười lăm lần, nhiều lần thắng liên tiếp, nhưng trước mỗi lần khiêu chiến cừu địch thì sẽ đưa thê tử ước định thời gian tỷ thí với đối phương….”

“Câm mồm!” Thường Sinh Viễn quát lớn, sắc mặt xanh mét, đột nhiên lại chuyển sang đỏ bừng, tiếp theo là tím tái, không đợi hắn tiến lên động thủ, Hách Thiên Thần đã nói tiếp, “Thê tử là Phương thị, dung mạo xinh đẹp, năm nay hai mươi lăm, mỗi lần ước định thời gian khiêu chiến với địch thủ của phu quân thì đều gặp mặt ở tửu lâu, dùng mỹ nhân kế hạ dược làm cho kẻ địch một đêm tiêu hao sinh lực. Ngày hôm sau, tất cả bọn họ đều bại dưới tay của Thường Sinh Viễn.”

“Không có kẻ nào không phục mà tìm hắn trả thù hay sao?” Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hỏi như thế, Hách Thiên Thần cười khẽ, tiếng cười lạnh nhạt, “Bởi vì ngủ với thê tử của người ta cho nên mới bại trận, chuyện như vậy không phải người nào cũng có mặt mũi để nói ra.”

Mộc Hàn Giác kinh ngạc nói nhỏ, “Thủ đoạn như vậy không phải người nào cũng dùng được.”

Dùng kế để thủ thắng thì không nói, nhưng lại dùng biện pháp này, dùng chính thê tử của mình để quyến rũ kẻ địch, dùng thủ đoạn ti bỉ hạ lưu thậm chí là vô sỉ như thế để đổi lấy thắng lợi, lại còn tuyên bố với giang hồ võ lâm rằng mình là thường thắng, việc làm ti bỉ như thế không phải người bình thường có thể làm được.

Phàm là nam nhân thì e rằng sẽ không làm được điều này, mọi người rỉ tai xì xầm.

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Thường Sinh Viễn ôm lỗ tai, điên cuồng hét lớn, sắc mặt trắng bệch, thân hình khôi ngô co rút, cuối cùng hét lớn một tiếng rồi chạy như điên xuống núi, hắn thật sự không thể đứng ở nơi này để tiếp tục nghe những lời đàm tiếu của mọi người ở xung quanh.

“Mọi người đã nghe qua chuyện xưa của Thường Thắng tướng quân, còn có ai muốn biết bí mật tàng trữ trong Thiên Cơ Các? Đàn Y tri vô bất ngôn.” Hách Thiên Thần mỉm cười một cách hiền hòa, hơi thở thản nhiên lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng nhã nhặn dưới ánh trăng lại giống như một làn gió ấm áp. (tri vô bất ngôn = biết cái gì nói cái đó)

Nghe xong lời này của hắn, không ít người lập tức biến sắc, không phải bị gió lạnh bao trùm, mà là giống như bị kề sát lưỡi dao vào cổ, đây là uy hiếp, nếu thật sự cứ tiếp tục ép buộc thì Hách Thiên Thần sẽ ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà nói ra bí mật của bọn họ.

Có vài bí mật có thể nói ra, nhưng có vài bí mật không thể bị vạch trần, trong lúc nhất thời mọi người đều mâu thuẫn tranh chấp, bỗng nhiên có một người từ trong đám đông đi ra.

“Hách Thiên Thần, những bí mật này ngươi có thể tố giác, cái loại người như thế thì quả thật là gieo gió gặt bão, nhưng chúng ta không phải là người như vậy, vì sao ngươi cũng muốn đẩy chúng ta vào chỗ bất nghĩa? Chuyện này không phải chúng ta tự nguyện, là mất đi nhân tính nên nhất thời hồ đồ, vì sao ngươi không chừa cho chúng ta một lối thoát, chẳng lẽ ngươi và Hách Cửu Tiêu thật sự muốn khống chế toàn bộ võ lâm hay sao?”

Bước ra trong đám người là đại đệ tử của phái Hoa Thương, lần trước chặn đường đã từng giáp mặt với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, sau khi bị thương chạy thoát thì vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sắc mặt của hắn rất kém, ngữ thanh sầu thảm, đứng trước mặt đám đông.

Sau lưng hắn có không ít người, bọn họ đều mang vẻ mặt phẫn nộ và hổ thẹn, cúi đầu đứng thẳng, không dám nhìn tới những phái khác, tất cả bọn họ đều bị trúng khói mê Thiên Dục ở Ngọc Điền Sơn, đều làm ra chuyện vô liêm sỉ thậm chí khiến người ta buồn nôn dưới thanh thiên bạch nhật, bây giờ cho dù đứng trước mặt người khác thì đều lo lắng bất an.

Bọn họ không còn mặt mũi gặp bất kỳ ai, nếu không phải lúc này là đêm tối thì bọn họ không dám đứng trước mặt nhiều người như vậy.

Đại đệ tử của phái Hoa Thương làm cho những phái khác xì xầm to nhỏ, vài tiếng nhạo báng khe khẽ làm cho sống lưng của hắn cứng ngắc, những người khác càng cúi đầu thấp hơn.

“Các vị tiền bối, các ngươi nên biết ngày đó chúng ta chỉ là vô tội, không phải…..không phải thật sự vô sỉ đến mức như vậy…..chúng ta…” Thân ảnh cao gầy khom xuống, như là rơi lệ, hoặc có lẽ là không chịu nổi những ánh mắt quan sát ở xung quanh, hắn nghẹn ngào, sau đó thẳng lưng mà căm tức nhìn Hách Thiên Thần.

“Đàn Y công tử có tốt hơn chúng ta là bao nhiêu? Ngươi cùng với ca ca của mình loạn luân, chẳng lẽ hành vi vô sỉ như thế lại sạch sẽ hơn chúng ta? Chúng ta là bị khói mê làm hại, còn các ngươi là tự mình chìm đắm trong trụy lạc! Còn muốn hãm hại chúng ta, để lộ bí mật làm chúng ta ngóc đầu không dậy!”

Những lời của đại đệ tử phái Hoa Thương khiến cho đám người xôn xao, bọn họ cũng nghe nói về quan hệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, nhưng đây là lần đầu tiên bị người vạch trần trước mặt bàn dân thiên hạ, nói một cách công khai như vậy.

Ánh mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu bất động, đột nhiên bước gần đến Hách Thiên Thần, rồi ghé tai nói nhỏ điều gì đó. Quan hệ của hai người đã bị người ta chỉ ra, mà nay lại không ngừng ngại thì thầm như thế, hành vi can đảm như vậy làm cho rất nhiều môn phái cảm thấy chướng mắt.

“Đàn Y công tử, không bằng nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, các ngươi có phải thật sự là huynh đệ loạn luân hay không, Hách Cửu Tiêu có phải đã hạ độc Hồng Nhan trong võ lâm hay không, còn Thiên Cơ Các để lộ bí mật thì ngươi phải giải thích như thế nào?”

“Đúng! Giải thích! Nói cho rõ ràng!”

“Cho chúng ta một lời công đạo, ngươi là Đàn Y công tử, há có thể làm những chuyện bất nghĩa như vậy?”

Quần hào cất tiếng hô to, chỉ trong khoảnh khắc liền thấy Hách Thiên Thần nhảy lên, bóng dáng như lưu phong đánh tới bọn họ, mọi người kinh hô, không ngờ hắn lại không hướng về phía bọn họ, mà là chỉ đối với một người!

Đại đệ tử phái Hoa Thương ngẩng đầu, một tia kim quang đập vào mặt, đâm thẳng vào cổ họng của hắn, hắn kêu lên sợ hãi, “Ngươi muốn giết ta?”

Ngửa đầu tránh né, hắn nhanh chóng lui ra sau, rẹt một tiếng, một vật bị Giao Tàm ti đẩy ra, phóc.

Mặt nạ da người!

Mặt nạ bị kéo xuống, hiển lộ một khuôn mặt mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không xa lạ – Lý Miên Ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio