Cách tàng cây nơi bọn họ đang trú mưa cũng không xa, người nọ đã đứng được một lúc, nghe như vậy liền vội vàng thu hồi sự kinh ngạc trong lòng, hắn tiến lên trả lời, “Bẩm Các chủ, trong các nghe báo ngươi đã quay về, bảo ta đến nghênh đón Các chủ.”
Hách Thiên Thần xuất môn không thích dẫn theo nhiều người, cũng không muốn có người nghênh đón, lần này cử Xá Kỷ đến đây, quả thật không giống như cách làm việc của đám Các lão, “Ai bảo ngươi tới đón ta?”
“Là Tử Diễm cô nương, nàng về các để lấy vài thứ.” Xá Kỷ ở trước mặt người ngoài sẽ không nhắc về việc của Nam Vô. Hắn chỉ có thể đáp rằng Tử Diễm trở về điều động thủ hạ, xử lý sự vụ. Trong khi trả lời Hách Thiên Thần, khóe mắt của Xá Kỷ quan sát trên người của Hách Cửu Tiêu. Người này chẳng lẽ chính là Huyết Ma Y theo như lời đồn đãi có quan hệ không tầm thường với Các chủ?
Rất nhiều người chưa từng được diện kiến Hách Cửu Tiêu, nhưng chỉ cần nhìn Hách Cửu Tiêu thì bọn họ đều có thể đoán được hắn chính là Huyết Ma Y. Có lẽ bởi vì dung mạo quá mức tuấn mỹ mà lại sắc bén của hắn, cũng có lẽ bởi vì sự lạnh lùng mà không một ai có thể mô phỏng. Đó không phải chỉ là vẻ ngoài băng lãnh, mà nó xuất phát từ bên trong ra đến bên ngoài, từ xương tủy đến huyết mạch đều kết tụ thành hàn ý, giống như huyết mạch đang chảy trong người của hắn không phải là máu mà là băng.
Xá Kỷ lén lút quan sát, Hách Cửu Tiêu không nhìn hắn nhưng lại hỏi Hách Thiên Thần, “Hắn là ai?”
“Hữu sứ Thiên Cơ các.” Vong Sinh và Xá Kỷ là tả hữu sứ của Thiên Cơ các. Khi Hách Thiên Thần xuất môn thường dẫn theo một trong hai người bọn họ, nhưng lúc này không dẫn theo bất kỳ ai. Hách Thiên Thần vừa nhìn mưa rơi vừa nói tiếp, “Xem ra nhất thời vẫn chưa tạnh được.”
Vì sao Xá Kỷ lại cảm thấy ánh mắt của Huyết Ma Y mới liếc qua đặc biệt rất lạnh? Xá Kỷ không dám nhìn lung tung, “Thuộc hạ có thể quay về gọi người chuẩn bị xe ngựa, Các chủ chỉ cần chờ một lát….” Hắn đang muốn nói tiếp thì đã thấy Hách Thiên Thần trầm ngâm một chút, “Không cần, mưa như thế này cũng không kéo dài, chờ một chút là được.”
“Dạ.” Các chủ không đi chẳng lẽ bởi vì Huyết Ma Y? Xá Kỷ suy đoán trong lòng, rồi lặng lẽ lui về một nơi xa xa.
Hách Thiên Thần đứng dưới tàng cây, mưa rơi trên lá cây vang lên tiếng tí tách. Dưới tàng cây và bên ngoài giống như hai thế giới khác biệt, lúc này quả thật đã gần đến Thiên Cơ các, “Vài ngày đường xá bị chuyện này trì hoãn, bây giờ mới đến được.”
Hách Cửu Tiêu cùng với Hách Thiên Thần nhìn ra cơn mưa đang rả rích ở bên ngoài, “Nhưng thật ra ta cảm thấy thời gian vẫn có chút ngắn ngủi.”
Hách Thiên Thần không biết làm sao Hách Cửu Tiêu lại có thể phớt tỉnh khi nói ra những lời này, hắn vốn có một chút buồn bã, nghe xong câu này lại cảm thấy hơi buồn cười, “Cho nên ngươi không chữa trị cho Miên Ca, một là vì ngươi không bận tâm sinh tử của hắn, hai là vì muốn kéo dài thời gian một chút?”
“Nếu ta nói đúng là như vậy thì sao?” Hách Cửu Tiêu không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại, Hách Thiên Thần đã sớm dự đoán Hách Cửu Tiêu sẽ trả lời như vậy, hắn nâng tay lên, hạ xuống ý cười, lau đi giọt nước mưa đang rơi trên mặt của Hách Cửu Tiêu, xem ra tựa như một giọt lệ, khiến cho khuôn mặt lạnh như băng trở nên kỳ dị mà lại đầy sức quyến rũ.
Hách Cửu Tiêu sẽ không rơi lệ, ở trong mắt kẻ khác thì hắn chính là vô tình. Hắn nắm lấy bàn tay đang hạ xuống của Hách Thiên Thần, “Ngươi quan tâm đến ta.”
“Cho đến bây giờ ta chưa từng nói ta không hề quan tâm.” Hách Thiên Thần bị hắn đột nhiên nắm tay, không kinh ngạc mà cũng không bối rối, “Cửu Tiêu, những gì ngươi nói, những gì ngươi làm, ta đều nhớ rõ. Ta đã đáp ứng sẽ suy nghĩ, sẽ không trốn tránh, cũng sẽ không sợ nếu phải thừa nhận rằng ta quan tâm ngươi.”
Hắn nói rất chậm rãi, rất nghiêm túc, hiển nhiên là đã suy nghĩ thật lâu. Hắn vốn không phải là người sợ phiền phức, cho dù chuyện đang xảy ra trước mắt có lẽ sẽ làm cho người khác cảm thấy phản cảm, thậm chí là chán ghét, nhưng đối với hắn mà nói cũng không quá khó để tiếp nhận đến mức như vậy. Hắn gặp qua chuyện như thế này rất nhiều, nhưng vì sao bây giờ có người đối với hắn tốt mà hắn lại muốn trốn tránh. Chỉ vì đơn giản người tốt với hắn lại chính là ca ca thân sinh.
Đơn giản….ư? Hách Thiên Thần đưa mắt nhìn về nơi xa, nhìn thấy ánh mắt của Xá Kỷ đang nhìn bọn họ, trong đó có kinh ngạc và bất ngờ mà hắn đã từng nhìn thấy trong mắt của rất nhiều người. Thản nhiên thu hồi tầm mắt, hắn không biết lúc này hắn và Hách Cửu Tiêu là như thế nào.
“Ta vẫn chưa phân biệt rõ ràng, ta không biết sự quan tâm của ta đối với ngươi thuộc về loại nào. Cửu Tiêu, chẳng lẽ ngươi có thể biết rõ ngươi đối với ta không phải tình cảm huynh đệ? Chẳng qua ngươi muốn một người sẽ quan tâm đến ngươi, và ngược lại cũng có thể để cho ngươi đi quan tâm người đó. Bởi vì ta là đệ đệ của ngươi nên hiển nhiên ngươi muốn đối xử tốt với ta.” Từ sau khi Hách Thiên Thần bị mất đi bình tĩnh vì nụ hôn đêm đó, ở trên đường hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
“Đây là câu trả lời của ngươi?” Trên mặt của Hách Cửu Tiêu nhìn không ra hỉ giận, hắn buông tay của Hách Thiên Thần xuống. Tiếng mưa rơi tí tách làm lan tỏa hương thơm cỏ cây, cơn mưa không ngớt giống như một màn sương mù đọng lại ở trước mặt bọn họ. Câu hỏi này của Hách Cửu Tiêu vừa ra khỏi cửa miệng liền làm cho bầu không khí dần dần trở nên lạnh lẽo, mưa xuân đêm nay giống như đang rơi vào mùa đông giá rét.
“Ta không chán ghét nụ hôn của ngươi, nhưng ngươi và ta đều biết rõ, nếu chúng ta không phải huynh đệ thì ngay khi vừa gặp mặt, ngươi sẽ không cứu ta, rồi sau đó ta cũng sẽ không muốn cứu ngươi. Nguyên nhân là vì chúng ta là huynh đệ nên mới làm cho chúng ta để ý đến đối phương như vậy. Cửu Tiêu, ngươi không thể không suy nghĩ, không nhận rõ nguyên nhân mà lại vội vàng đi bắt vào trong tay.” Dưới cơn mưa phùn và những làn gió mát, vẻ mặt của Hách Thiên Thần nói đến đây rất lạnh nhạt, thậm chí có chút lạnh lùng. Khi đối mặt với những vấn đề nan giải thì hắn luôn luôn đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt lý trí.
Không phải hắn không dám thừa nhận, lại càng không phải trốn tránh, mà là hắn xem quá mức rõ ràng, “Chúng ta đều là con của Hách Vô Cực, ngươi có nghĩ tới hay không, chúng ta so với người khác rất bất đồng. Sinh ra ở Hách cốc, ngươi và ta đều không hiểu tình cảm là gì. Ngươi có vô số thị thiếp nhưng chỉ cần mất hứng thì có thể đem bọn họ tống vào Vô Cực Uyển để thí nghiệm thuốc. Trong khi ta ngay cả chạm vào người khác cũng làm không được, ta chán ghét cùng người khác tiếp cận, cho đến bây giờ vẫn chưa động tâm với một ai. Tình cảm của ta đối với người khác cùng lắm cũng chỉ là thích, giống như thích hoa cỏ chim chóc. Người khác cảm giác không ra, nhưng ta lại biết rõ điều này.”
“Vì vậy ngươi cho rằng ta đang lầm tưởng cảm giác của chính mình?” Không thể nhìn ra bất luận điều gì trên sắc mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu, băng hàn trong hơi nước vẫn dày đặt như trước.
Những gợn sóng dưới đáy mắt trầm tĩnh của Hách Thiên Thần vẫn phẳng lặng, ánh mắt chăm chú nhìn những giọt mưa đang rơi, có một chút trầm ngâm, một chút tự giễu, “Ta…..không thể xác định. Có lẽ chúng ta thật sự có cảm giác với nhau, hoặc có lẽ quan hệ của chúng ta chỉ là tình cảm huynh đệ. Bởi vì không thể sinh ra tình ý với người khác, nên chỉ có thể tìm kiếm an ủi trên người của nhau, sau đó bị chính bản thân mình làm hồ đồ.”
Hắn thừa nhận hắn có cảm giác đối với Hách Cửu Tiêu, nhưng lý trí lại đi phân tích cảm giác này. Đáy mắt lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu giống như bị lấp đầy màu đỏ tươi của huyết sắc. Ngay cả Băng Ngự và Xá Kỷ đứng xa xa trú mưa, không dám nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm giác được sát khí băng hàn đang dần dần lan tràn, cơ hồ nhịn không được mà cảm thấy rét run.
“Bởi vì ta đối với người khác vô tình, đối với ngươi có tình nên không thể phân biệt được tình cảm là như thế nào, chỉ muốn có được ngươi mà không đi suy nghĩ những chuyện khác, có đúng hay không?”
Lời nói của Hách Cửu Tiêu cũng lạnh lẽo như sắc mặt của hắn. Vài câu kia của Hách Thiên Thần tựa hồ đã chọc giận hắn, cũng có thể là đã nói đúng trọng điểm. Nhưng Hách Thiên Thần lại bị lời nói thẳng thắn ‘muốn có được ngươi’ của Hách Cửu Tiêu mà trở nên cả kinh, sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn hắn, “Chẳng lẽ không đúng?”
Ánh mắt của Hách Thiên Thần giống như nhìn thấu hết thảy, không người nào có thể che giấu ở trước mặt hắn. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hách Cửu Tiêu không thể trả lời, chính hắn cũng đã từng nói hắn không biết cái gì gọi là tình ái, cho đến bây giờ những gì hắn nói cũng chỉ dựa vào tâm ý của chính mình. Muốn làm liền làm, hắn muốn hôn Hách Thiên Thần thì liền lập tức ôm hôn, muốn có được Hách Thiên Thần thì sẽ nghĩ cách để đoạt được, cho dù người này là đệ đệ của hắn thì cũng như thế, ngoại trừ quan hệ huynh đệ thì giữa bọn họ không còn gì liên lụy. Hách Thiên Thần đã trưởng thành, hắn muốn Hách Thiên Thần ở bên cạnh hắn để hắn có thể yêu thương, không bao giờ buông tay.
Nhưng châm chọc chính là bọn họ đều không hiểu tình ái là gì, cũng không biết cái gì gọi là yêu, thì làm sao có thể phân biệt?
Nếu là người ngoài thì có lẽ sẽ nói rằng tình là tự nhiên, là tùy tâm mà sinh ra, trong lòng có cảm giác thì sẽ có vướng bận, nhưng nếu người vướng bận lại chính là huynh đệ của mình, như vậy nên phân loại sự vướng bận này vào đâu?
Rất xa, Băng Ngự, Xá Kỷ, Miên Ca trong xe ngựa, cả ba đều nhìn hai người đứng dưới tàng cây, xuyên qua màn mưa có thể thấy thanh y nổi bật của Đàn Y công tử, giống như núi đá không thể lay động, ngẫu nhiên có vài đám mây bay qua, hắn đứng bên trong băng hàn dày đặc đang bao phủ quanh người, nhưng thần sắc vẫn như trước không hề thay đổi. Người đứng bên cạnh hắn tràn ngập lãnh ý, bọn họ cơ hồ có ảo giác trận mưa này dường như đang kéo theo hàn khí lan tỏa từ trên thân của cẩm y nam nhân, khiến cho không gian dần dần đóng băng.
Nhưng vào lúc này có một người chạy về hướng của bọn họ.
“Các chủ–” Trong mưa vang lên giọng nói lo lắng của một nữ nhân, nàng dường như quá mức kích động, không hề mang theo ô dù che mưa, cũng không có kỵ mã, vốn là sam y màu tím như sương như khói thì giờ khắc này lại tán loạn dính trên người của nàng, một góc y phục bám đầy sình lầy, bất luận kẻ nào cũng nhận ra nàng đang rất nôn nóng và lo lắng.
Nàng bước đến gần, nhìn thấy thanh y nam nhân đang đứng dưới tàng cây, ức chế không được sự nóng vội trong lòng, thiếu chút nữa đã muốn rút đầu vào ngực của thanh y nam nhân ở trước mặt, nhưng khi bước đến gần thì vẫn dừng lại cước bộ, những giọt mưa chảy xuống khuôn mặt lộ ra nụ cười an tâm, dường như vừa trút được gánh nặng, “Ngươi không có việc gì…..Thật tốt quá…..”
Hai người đứng dưới tàng cây cùng nhìn nàng, nàng lúc này mới phát hiện bên cạnh Hách Thiên Thần còn có một người nam nhân, hắn tuấn mỹ đến mức làm cho người ta sợ hãi, vẻ đẹp yêu tà lãnh ý khiến người ta run rẩy không dám nhìn thẳng, cẩm y tóc đen, ánh mắt lạnh lùng lại lãnh khốc, chẳng lẽ trong đó là tàn nhẫn? Hay là máu tươi?
Nàng nhịn không được mà nín thở, cơ hồ khi nhìn thấy người này thì chỉ biết hắn chính là Huyết Ma Y.
Hách Cửu Tiêu đang nhìn nàng, “Ngươi nói thích, chẳng lẽ chính là nàng?” Hách Cửu Tiêu ám chỉ lời nói trước kia của Hách Thiên Thần, tình cảm của hắn đối với người khác cùng lắm cũng chỉ là thích.
Hách Thiên Thần nhíu mày, hắn không hy vọng lời nói của Hách Cửu Tiêu sẽ làm cho nàng hiểu lầm, “Nàng là Tử Diễm, lớn lên cùng với ta.”
“Trong các nhận được tin, báo rằng Các chủ trên đường đi bị tập kích, ta muốn Xá Kỷ tới đón ngươi, nhưng chờ mãi không thấy ngươi trở về nên vội vàng chạy ra đây.” Tử Diễm lau đi những giọt mưa trên mặt, nàng mỉm cười, xem như không nghe thấy hai chữ kia, cho dù nghe thấy thì có thể làm được gì, nàng bất quá….chỉ là lớn lên cùng với hắn.
“Vị này chắc hẳn chính là Huyết Ma Y danh chấn thiên hạ. Tử Diễm rất vinh dự được diện kiến, đa tạ Huyết Ma Y đã hộ tống Các chủ trở về.:” Nói ra lời này, chính nàng cũng không thể tin được, vừa lạnh lùng tàn khốc vừa vô tâm vô tình như Huyết Ma Y lại đích thân hộ tống người khác.
“Ta làm chuyện gì cũng chỉ vì chính mình, không cần ngươi phải thay hắn cảm tạ ta.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói, sắc mặt không một chút lưu tình.