Hắn muốn Hách Thiên Thần hối hận nhưng cuối cùng người hối hận lại là hắn, rắc một tiếng, sợi dây xích xoắn nát xương sống không hề lưu tình, thi thể của Vệ Vô Ưu chậm rãi ngã xuống.
Hách Thiên Thần vận công chặt đứt dây xích trên tay chân, tiếng kim loại lạnh như băng chạm vào nhau vài cái, đang muốn bẻ gãy khóa xích bên tay còn lại thì bỗng nhiên bị ôm chặt.
“Bọn họ làm cái gì với ngươi?” Hách Cửu Tiêu nói ra mỗi một chữ đều như băng hàn, dưới cơn thịnh nộ, bất luận điều gì hắn cũng có thể làm được.
“Không có gì, không quan hệ đến ngươi.” Giống như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, Hách Thiên Thần bình thản trả lời. Một chuyện vốn là khuất nhục đối với nam nhân khi vào đến miệng của hắn thì trở thành không có gì, rồi sau đó là không quan hệ đến ngươi.
“Cho đến bây giờ mà ngươi còn nói không quan hệ đến ta?” Hách Cửu Tiêu muốn nhìn vết thương của Hách Thiên Thần thì lại bị đẩy ra, “Hách Cửu Tiêu, từ nay về sau chúng ta không còn bất luận quan hệ gì nữa.”
Khi Hách Thiên Thần nói ra những lời này là lúc rất bình tĩnh, tựa hồ hết thảy những thân mật ái ân cùng Hách Cửu Tiêu lúc trước đều bị hắn vứt bỏ, cho rằng chưa bao giờ xảy ra, vết thương dưới cơ sườn vẫn còn nóng rát đau đớn, hắn cúi đầu nhìn. Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nâng cằm của hắn lên, nam nhân trước mặt hắn lộ ra biểu tình lạnh lùng đáng sợ, “Ngươi nói những lời này là ý gì? Hay là bọn hắn đã làm cái gì?”
Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên nhìn hắn, vẻ mặt thật bình thản, ánh mắt trầm tĩnh quan sát Hách Cửu Tiêu, tĩnh đến mức có một chút đáng sợ, “Ngươi đã nhìn thấy, chưa có gì cả.”
“Chưa có gì?” Hách Cửu Tiêu khép mắt lại, bên trong hiện lên một tia sắc bén, không để ý Hách Thiên Thần đang kháng cự, hắn mạnh mẽ ôm Hách Thiên Thần vào lòng, “Bộ dạng như vậy mà còn nói không có gì? Ngươi bị nhốt ở đây, trên người còn bị thương! Còn thứ này….” Tay hắn lướt qua giữa hai đùi của Hách Thiên Thần, giọng nói tức giận thậm chí hơi run run, “Thứ này là cái gì? Ngươi bị hắn thoa dược?”
“Ta cũng không phải là nữ tử, Hách Cửu Tiêu, ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần?” Trước ngực và giữa hai chân rất nóng, nhíu chặt mày, hắn nâng lên y mệ lau đi dược vật ở dưới thân, đẩy Hách Cửu Tiêu ra, Hách Thiên Thần trầm giọng quát khẽ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Hách Cửu Tiêu, “Bất qua chỉ là một chút dược vật kích tình mà thôi, nếu bọn họ chạm vào ta, làm những gì ngươi đã làm đối với ta thì như thế nào?”
Chỉ cần tưởng tượng thì Hách Cửu Tiêu đã không thể chịu được, dị lực không thể khống chế làm cho không khí trong phòng trở nên sắc bén, mỗi một luồng không khí di động đều giống như đao cắt, trong khoảnh khắc vang lên một tiếng nổ tung, thi thể của Vệ Vô Ưu giống như bị vô số lưỡi đao sắc bén chém xuống, phá thành từng mảnh nhỏ, tứ chi nổ ra thành từng đoạn, ánh mắt lạnh hơn băng nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, “Ngươi không nên làm cho ta tưởng tượng đến cảnh như vậy, Thiên Thần, giữa chúng ta không chỉ là huynh đệ, hết thảy chuyện của ngươi đều có quan hệ đến ta, nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Hách Cửu Tiêu phát hiện Hách Thiên Thần khác thường, có rất nhiều thay đổi so với trước kia, bây giờ ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn hắn là một loại bình phán, y phục chỉ choàng lên người, toàn bộ rộng mở nhưng không hề để ý, một lằn roi rõ ràng hiện lên trước người, giữa hai chân vì bị thoa dược vật mà có một chút phản ứng, Hách Thiên Thần cũng không hề che giấu, chỉ có đôi mắt bình thản tĩnh mịch nhìn hắn.
“Hảo, là ngươi muốn ta nói” Một câu dị thường thong thả, lúc này Hách Thiên Thần không còn thần sắc thản nhiên như trước, y phục xộc xệch mang theo nhiều vết thương trên người, mái tóc đen xõa dài hỗn độn, không còn vẻ tao nhã khiêm tốn mà lại lan tỏa một hơi thở sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Giọng nói vẫn còn quanh quẩn trong ngục thất, làm dấy lên vô số gợn sóng, dẫn tới tiếng vang cuồn cuộn, đồng tử của Hách Cửu Tiêu co rút một trận, thi thể của Vệ Vô Ưu ở trên mặt đất đã hoàn toàn bị phanh thây, Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn xuống thi thể của hắn, “Hắn nói cái gì?”
“Nại Lạc.” Hách Thiên Thần cười lạnh, đáy mắt không chỉ có ý cười mà còn có phẫn nộ, “Vệ Vô Ưu bị ngươi cự tuyệt nên ôm hận đối với ta, hắn thỉnh người của Nại Lạc ám sát ta, ám sát bất thành, nhưng người của Nại Lạc lại lật lọng trở mặt. Cho dù đã lật lọng trở mặt với Vệ Vô Ưu nhưng vẫn có người đến Thiên Cơ Các để ám sát, mục tiêu lại là Miên Ca. Nại Lạc và Nam Vô không có giao tình, chỉ có cạnh tranh, vì sao Nại Lạc lại buông tha cho thương vụ có thể vang danh khắp thiên hạ như thế, buông tha nhiệm vụ ám sát Các chủ Thiên Cơ Các? Nếu mục tiêu không phải là Miên Ca, vậy lý do gì mà sau đó bọn họ lại đột nhiên nổi lên sát ý đối với Miên Ca?”
“Khi gần đến Thiên Cơ Các là lúc không còn xuất hiện sát thủ, không phải bọn họ bỏ qua cơ hội mà là có người muốn bọn họ dừng tay, lúc ấy là ai phát hiện thương vụ lần đó thì ngay lập tức đình chỉ giao dịch, rồi tiếp theo sai người lật lỏng trở mặt? Là ai giết chết Hàn Lục? Là ai không quen nhìn thấy Miên Ca còn sống? Một lòng muốn hắn biến mất?” Giống như chất vấn nhưng tựa hồ đã sớm biết được đáp án, ánh mắt của Hách Thiên Thần như lưỡi kiếm, bàn tay nắm chặt khóa xích trên cổ tay vì dùng sức quá mạnh mà đang run lên nhè nhẹ.
“Hách Cửu Tiêu, ngươi chính là người thao túng hết thảy những việc này, ngươi chính là thủ lĩnh của Nại Lạc.”
Vừa dứt lời, dường như có một tảng đá nặng nề đột nhiên rơi xuống giữa hai người, sắc mặt của Hách Thiên Thần âm trầm, biểu tình không một chút thay đổi, trong ngục thất lấp đầy thi thể giống như ngay cả không khí cũng ngừng dao động, mùi máu tươi tràn ngập trong mỗi hơi thở, ánh đèn vụt sáng. Bên trong bóng tối chập chờn, đôi mắt của Hách Thiên Thần trở nên sắc bén, có thể nhìn thấu hết thảy lòng người.
Giờ khắc này, nói ra hết thảy những gì mới giác ngộ không lâu lúc trước, hắn phát hiện tất cả áp lực và tức giận đè nén trong lòng bỗng nhiên bùng nổ!
Không nhìn phản ứng của Hách Cửu Tiêu, giọng nói cứng rắn như băng thạch vang lên, trong đó pha lẫn những lời châm biếm, “Thập nguyệt sơ bát, bộ hạ của Nam Vô sát thủ tên Thiên bị phá hỏng nhiệm vụ. Thập nhất nguyệt nhị thập, tại hiệu buôn tên Địa có người vô cớ mất đi mục tiêu, bị người khác phỏng tay trên. Đồng nguyệt thập tam, trong hiệu buôn tên Sơn có một người đi ra ngoài vẫn chưa quay về, sau đó tìm được chính là thi thể của hắn. Nhất nguyệt sơ thất….” (thập nguyệt sơ bát= ngày /, mấy cái sau tương tự như vậy)
“Nhất nguyệt sơ thất, cũng là người sát thủ đến hiệu buôn Sơn sau khi trở về Nam Vô thì bị chết bất đắc kỳ tử.” Ngữ thanh chậm rãi, Hách Cửu Tiêu rốt cục mở miệng, tiếp lời của Hách Thiên Thần. Khóa xích trong tay của Hách Thiên Thần vang lên một tiếng kỳ dị, trong lòng dường như có cái gì đó nặng nề rơi xuống, những lời này chẳng khác gì Hách Cửu Tiêu thừa nhận suy đoán của Hách Thiên Thần lúc trước
“Nại Lạc quả thật bất hòa với Nam Vô, trên đỉnh cao chỉ có một người có thể đứng thẳng, không phải Nam Vô thì đó là Nại Lạc.” Hách Cửu Tiêu không ngờ Hách Thiên Thần có thể dựa vào Vệ Vô Ưu mà đoán ra ngọn nguồn sự việc, hắn không đến gần mà chỉ đứng cách Hách Thiên Thần một khoảng không xa.
Hai người cách nhau vài bước nhưng bỗng nhiên giống như ở hai phương trời xa xôi.
“Ta sớm nên biết, Nại Lạc vốn có nghĩa là địa ngục, đứng đầu âm phủ, ngoại trừ Huyết Ma Y thì còn có thể là ai.” Hách Thiên Thần nhếch môi, nhưng không hề lộ ra ý cười, “Ngày đó ngươi nhìn thấy đám sát thủ nhất định cũng có một chút kinh ngạc, sau đó Hàn Lục xuất hiện, không muốn hắn nhiều lời nên ngươi liền lập tức giết hắn, đáng tiếc trước khi chết hắn vẫn kịp nói ra hai chữ Nại Lạc.”
Ngày đó hắn kinh ngạc không phải bởi vì Nại Lạc khó đối phó, mà bởi vì người của Nại Lạc chưa bao giờ liều lĩnh xuất hiện trước mặt hắn, rồi sau đó Hàn Lục bị Hách Cửu Tiêu giết chết nên hắn không thể điều tra rõ ràng.
“Cho đến nay Thiên Cơ Các ở ngoài sáng, Nam Vô ở trong tối, Nại Lạc liên tiếp nhằm vào Nam Vô, trong Thiên Cơ Các đương nhiên có phát hiện. Nhưng ngay cả Tử Diễm cũng không biết Nại Lạc đối phó với Nam Vô không chỉ mới ngày một ngày hai.” Hách Thiên Thần đem hết thảy những chuyện trước kia lần lượt nói ra, từng câu từng chữ thật rõ ràng, trong đầu càng là phân minh thì trong lòng lại càng cuồn cuộn bốc lên lửa giận.
Nói đến Tử Diễm, trong khoảnh khắc hắn như tỉnh ngộ, “Tử Diễm bị thương cũng là do ngươi sai người gây nên, có phải hay không?” Thân thủ của Tử Diễm không kém, người của Nại Lạc không phải ai cũng là đối thủ của nàng, trừ phi biết võ công của nàng sâu cạn như thế nào rồi cố ý lệnh cho cao thủ ra tay.
Những việc này đều là do Hách Cửu Tiêu gây nên.
“Lần ám sát trước kia ta không lưu ý đến nhiệm vụ ủy thác, việc của Nại Lạc bình thường ta giao cho thủ hạ xử lý, sau khi phát hiện thì tức khắc sai người thu tay lại, ngươi nên biết, ta chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi, ta cũng rất bất ngờ khi biết thủ hạ của ngươi là Nam Vô.” Ánh mắt của hắn gắt gao đặt trên người Hách Thiên Thần. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Không khí hết sức căng thẳng, Hách Thiên Thần nghe xong lời giải thích của Hách Cửu Tiêu, sắc mặt âm trầm vẫn chưa thay đổi, trên người vẫn còn hương vị của dược vật, nhiệt độ nóng rực cùng với lửa giận trong người đang cùng nhau thiêu đốt. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
“Bất ngờ? Hảo cho một lời giải thích, ta không thể không hoài nghi lần đầu gặp nhau quả thật là ngẫu nhiên hay là ngươi cố ý, trước đây có phải ngươi đã biết ta là đệ đệ của ngươi hay không? Ngươi muốn thông qua ta để phá hủy Nam Vô? Hay là muốn Thiên Cơ Các? Không hề nhằm vào Nam Vô nhưng lại sai người đả thương Tử Diễm, phái người ám sát Miên Ca, ngươi đặt ta ở chỗ nào? Hách Cửu Tiêu, những việc này đối với ngươi mà nói có phải là một trò đùa hay không? Ngươi đùa bỡn lòng người, ngay cả ta ngươi cũng tính kế! Cho dù ta là thân đệ của ngươi!”
Giọng nói kích động vang lên trong ngục thất trống trãi, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên tiến lên, “Người khác đối với ta mà nói chẳng là gì cả.” Hắn nắm lấy đầu vai của Hách Thiên Thần, “Nhưng ngươi bất đồng với bọn họ, ngươi không nên hoài nghi ta. Thiên Thần, ngươi rất rõ ràng nếu ta tính kế ngươi thì ta sẽ không có phản ứng đối với ngươi như vậy, hai ngày trước đó, ngươi rất rõ ràng ta muốn ngươi nhiều bao nhiêu.”
Hai ngày? Nguyên lai đã qua hai ngày? “Ngươi cũng biết chuyện của Thiên Cơ Các, sau đó thông qua Nại Lạc để tìm được ta?” Hách Thiên Thần cảm thấy thật đáng mỉa mai, “Cho dù ngươi không đến cứu thì ta cũng sẽ vô sự.”
“Nếu ngươi có thể nhìn thấu tâm tư của ta, ta sẽ không phải giải thích những điều này!” Hách Cửu Tiêu nắm chặt tay Hách Thiên Thần, rốt cục không thể bảo trì lãnh ý, cho dù băng thạch có cứng rắn đến mức nào thì bây giờ cũng hoàn toàn bị vỡ vụn, “Ta không cố ý cài bẫy để cho ngươi động tâm đối với ta, ta cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng ta đối với ngươi không phải lừa gạt!”
Hách Thiên Thần nhìn không ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu, lúc này hắn muốn nhìn nhưng vẫn không thể, lực đạo nắm chặt trong tay làm cho tim của hắn đập nhanh hơn, Hách Thiên Thần nghĩ đến hết thảy những việc này xảy ra như thế nào, trong đầu giống như có cái gì đó rạn nứt, xưa nay chán ghét người khác đến gần, càng đừng nói là đụng chạm, nhưng bởi vì Hách Cửu Tiêu mà hắn mới lâm vào hoàn cảnh chật vật như bây giờ, “Đừng đụng ta.”
Dược vật trên người của hắn đã bị hắn tự mình lau đi, nhưng dược tính dĩ nhiên đã thẩm thấu vào cơ thể, giờ khắc này phản ứng dưới hạ thân của hắn càng lúc càng mãnh liệt.
“Nhờ ơn của ngươi, ta mới bị người ta vô cớ trút giận lên đầu, lại ở nơi này bị vây hãm, công lực bị kiềm chế, còn có thứ này….” Khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy nhạo báng, Hách Thiên Thần nhìn xuống hạ thân của mình, lộ ra thần sắc vừa lạnh nhạt vừa xa cách.
Hách Cửu Tiêu há có thể cho phép Hách Thiên Thần lộ ra biểu tình này đối với hắn, “Là ta làm hại ngươi, ta sẽ bù lại, nhưng nói cái gì không còn quan hệ? Ta không đáp ứng,” Hách Cửu Tiêu buông tay Hách Thiên Thần ra, sau đó chuyển xuống dưới thân của đệ đệ hắn, Hách Thiên Thần nắm chặt khóa xích trên tay, bỗng nhiên lui ra phía sau.
Nhìn thoáng qua thân thể chật vật của mình, hắn nhẹ nhàng cười, bất động thở dài, nâng lên ánh mắt rồi thản nhiên nói, “Tiêu….đừng quên ta và ngươi là huynh đệ.” Lộ ra một chút bất đắc dĩ, hắn che đậy y bào xộc xệch, nguyên bản là xưng hô khi thân mật, đến lúc này hắn nói ra chữ đó lại mang theo vài phần đùa cợt và vô cùng tàn khốc.
Hắn không hề thừa nhận tình ý trước đây, hắn chỉ nhận thức Hách Cửu Tiêu là huynh đệ. Hết thảy những gì lúc trước hoàn toàn bị phủ nhận.
Hết thảy những nụ hôn, những lần thân mật, những lần nên và không nên, đến lúc này toàn bộ bị xóa bỏ.
Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên tràn ngập băng hàn huyết sắc, “Huynh đệ?” Hách Cửu Tiêu đột nhiên đến gần trước người Hách Thiên Thần rồi ôm lấy hắn, đưa tay xuống hạ thân của hắn, “Giữa huynh đệ mà làm những chuyện này? Giữa huynh đệ mà lại hôn môi, lại cùng nhau lên giường giao hoan?”
“Cho dù là như thế cũng không thay đổi được sự thật chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ ngươi lại không nhận ra?” Nhẫn nại dưới thân nổi lên khoái cảm, Hách Thiên Thần ngẩng đầu, nam nhân trước mặt có một đôi mắt khát máu lạnh như băng, chậm rãi tiếp cận, ghé vào lỗ tai hắn lưu lại một câu nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm, “Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ, là thủ túc, hoặc có lẽ là một nửa địch nhân, ngoại trừ như vậy ra, ngươi có can đảm còn thứ khác hay không?”
“Thứ khác?” Đối diện cặp mắt kia, hắn cười lạnh nhạt, lúc này còn nói gì đến thứ khác.
“Đúng, không chỉ động tâm động tình, lúc trước ta chưa bao giờ hỏi ngươi tình ý của ngươi dành cho ta sâu cạn bao nhiêu,” Hách Cửu Tiêu biết chỗ nào là nơi mẫn cảm của hắn, cố gặng vận lực trong tay, nghe được hắn rên rỉ một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp, “Ngươi có dám thừa nhận ngươi yêu ta hay không? Hách Thiên Thần!”
Yêu? Những lời này Thiến Dong đã từng hỏi hắn, Tử Diễm cũng đã từng suy đoán, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến, cuối cùng lại do Hách Cửu Tiêu đích thân hỏi ra.
Bàn tay dưới cẩm y từ bên hông của Hách Thiên Thần đi xuống, biết hắn bị thoa vào loại dược vật gì, không biết là Hách Cửu Tiêu muốn thay hắn giải quyết hay là đang cố ý dùng thân thể cọ sát vào hạ phúc của Hách Thiên Thần, y phục không ngừng va chạm vào nhau, Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, lúc này người lạnh lùng giá rét dường như mới chính là hắn, “Đến lúc này mà ngươi còn nói yêu cái gì? Buông ra, Hách Cửu Tiêu, giữa chúng ta từ nay về sau không còn quan hệ.”
“Nếu ngươi không quá mức quan tâm thì làm sao lại ở ngay đây chất vấn ta? Nếu ngươi đối với ta không phải đặc biệt thì ngươi nên tiếp tục giả vờ không biết, âm thầm tìm người đối phó Nại Lạc, vì sao ngươi không làm như vậy? Chẳng phải ngươi rất khôn ngoan hay sao?” Hách Cửu Tiêu không để hắn tránh né, ánh mắt ngưng huyết tràn đầy băng hàn nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi còn dám nói ngươi không yêu ta?”
“Huyết Ma Y không biết tình yêu là gì mà lại muốn cùng ta thảo luận cái gì gọi là yêu?” Hắn muốn cười nhưng lại chỉ có thể rên rỉ một tiếng. Hách Thiên Thần nắm chặt y mệ của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt lạnh nhạt chỉ còn hỏa diễm mãnh liệt, “Trước đây hết thảy đều sai lầm. Cửu Tiêu, giữa chúng ta không nên bắt đầu, bây giờ chấm dứt là tốt nhất.”
“Chỉ có ta mới là đặc biệt đối với ngươi, mà ngươi đối với ta cũng thế.” Hách Cửu Tiêu chậm rãi quỳ xuống, “Ta rất muốn biết đặc biệt đến trình độ nào, ngươi động tâm đối với ta đến mức nào, tình cảm giữa ta và ngươi đến tột cùng sâu đậm ra sao, ta muốn một đáp án….”
Hách Thiên Thần hít vào một hơi, Hách Cửu Tiêu lại ở ngay đây làm chuyện này đối với hắn? Muốn rút lui ra phía sau nhưng đồng thời có một bàn tay đang ôm lấy thắt lưng của hắn.
“Buông! Hách Cửu Tiêu!” Hắn cảnh cáo, một bên cổ tay vẫn còn bị khóa trong sợi dây xích, tiếng kim loại lạnh lùng va vào nhau, lời nói của hắn vang vọng trong ngục thất, cúi đầu nhìn xuống nam nhân ở giữa chân vẫn đang tiếp tục động tác
“Ngươi cũng biết ta sẽ không buông tay.” Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, một tay khẽ vuốt bên hông của hắn, đầu ngón tay mơn trớn lên vết roi trước người, “Cho dù là vết thương cũng có thể mị hoặc như vậy, Thiên Thần, ngươi không biết bộ dáng của ngươi sau khi thoát hạ y bào….”
“Câm mồm!” Hết thảy bình tĩnh của Hách Thiên Thần đều bị xua tan bởi bàn tay đang mơn trớn trên thân thể, làn da xung quanh vết thương dị thường mẫn cảm, Hách Cửu Tiêu lại vuốt ve lên nó, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được những lằn vân tay của Hách Cửu Tiêu, đau đớn đồng thời lại bị dấy lên khoái cảm dị thường đến từ bờ môi và đầu lưỡi đầy ấm áp ở phía dưới.