Buổi tối, Dạ Mị vừa định cùng Thúy Y cùng nhau tiến vào vòng tay tu luyện, bỗng nhiên một tiếng "Hoàng thượng giá lâm" ngoài cửa trực tiếp đem nàng cứng ngắc tại chỗ. Đã trễ thế này tên hoàng đế ngựa đực này không đi tìm mỹ nhân của hắn đến chỗ của ta làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn....?
- Nô tì tham kiến hoàng thượng!
- Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!
Vẫn là y phục long bào màu vàng như trước, cao quý, khí phách.
- Bình thân, ngươi trước lui ra ngoài đi. - Hiên Viên Thương quay đầu đối với Thúy Y nói
Thúy Y khó xử nhìn Dạ Mị, thấy Dạ Mị nháy mắt với nàng liền mang theo lo lắng trong lòng lui xuống.
- Không biết trễ như vậy hoàng thượng tìm nô tì là có chuyện gì? - Dạ Mị thản nhiên hỏi, kỳ thật trong lòng đã sớm rụt rụt cổ, hy vọng không cần giống như suy nghĩ của mình như vậy a!
- Trẫm đương nhiên là tới bồi thường cho hoàng hậu một đêm động phòng hoa chúc! Sao hoàng hậu còn chưa tắm rửa thay quần áo cho trẫm? - Hiên Viên Thương cực kỳ đáng ghét nói, dường như tất cả mọi người đều phải ngóng trông hắn đến sủng hạnh vậy!
Mà Dạ Mị đã sớm chết đứng tại chỗ, thật sự là miệng quạ đen a, vậy mà cũng để cho mình đoán trúng, tên Hiên Viên Thương này là tới "ăn" chính mình?
- Hoàng Thương, thân thể nô tì không được khẻ, hôm nay không thể hầu hạ hoàng thượng - Dạ Mị giả bộ tiếc nuối nói, nhưng là Hiên Viên Thương căn bản không nghĩ buông tha nàng.
- Nga? Thân thể hoàng hậu không được khoẻ, kia chẳng phải trẫm nên càng cố gắng bồi thường ngươi sao? Như vậy đi, hôm nay liền để trẫm tới hầu hạ hoàng hậu tắm rửa đi! - Hiên Viên Thượng tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt kinh ngạc buồn bực của Dạ Mị, nói xong liền đi lên thoát (cởi) y phục của nàng!
Dạ Mị sợ hãi lui từng bước ra sau, hai tay che ngực, rất giống bộ dáng sợ bị người cường bạo:
- Hoàng thượng, nô tì không dám làm phiền hoàng thượng! Hôm nay hoàng thượng vẫn nên đi chỗ của tỷ muội khác đi.
- Hoàng hậu đây là muốn đẩy trẫm sang chỗ người khác sao? Hoàng hậu nhưng thật độ lượng a! - Giận, không biết vì sao, vừa nghe nàng nói muốn chính mình đi tìm nữ nhân khác hắn liền cực kỳ tức giận!
- Nô tì là hoàng hậu, theo lý thì nên rộng lượng. - Mặc dù không biết vì cái gì Hiên Viên Thương lại phát giận, nhưng Dạ Mị vẫn tiếp tục "hiền lành" , lại không biết vì vậy nên lửa giận của Hiên Viên Thương càng cháy càng to hơn nữa.
- Nếu hoàng hậu đã hiền lành như thế, kia hẳn là nên mang theo một chút bệnh nhỏ mà hầu hạ trẫm! Hoàng hậu, đêm xuân ngắn ngủi, hiện tại chúng ta bắt đầu động phòng hoa chúc đi! - Ngay lúc Dạ Mị còn chưa phản ứng kịp, Hiên Viên Thương liền đem nàng bổ nhào lên giường.
Nha nha! Ngươi kêu ta đàn khúc ta đàn, ngươi bảo ta ca hát ta cũng ca! Hiện tại ngươi còn muốn....?! Quả thật là thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn! Ta X ngươi muội a! Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh có phải hay không?
Trong lòng Dạ Mị tức giận tận trời, trực tiếp dùng Vô Ảnh Cước đạp hắn ra ngoài! Chỉ thấy vị hoàng đế đại nhân vĩ đại kia không lên tiếng trả lời ngã xuống đất, hai tay gắt gao che chỗ địa phương nào giữa hai chân?
Nguyên lai một cước của Dạ Mị thế nhưng đá đến cái "ấy" của Hiên Viên Thương! Kinh sợ!
- Ngươi....ngươi to gan!Dám đá....đá long căn của trẫm! - Hiên Viên Thương cố gắng nén đau tức giận đứng lên nhìn nữ nhân to gan lớn mật kia, hai ngọn lửa trong mắt tựa hồ muốn đem Dạ Mị thiêu cháy sạch! Ai mà dám có lá gan đối với vua một nước như hắn vậy? Nữ nhân này chẳng lẽ mượn gan trời rồi sao?
Dạ Mị cũng ngây ngẩn cả người, ngàn tính vạn tính kêu mình phải cố gắng lấy lòng tên đại boss này cho tốt, kết quả thế thế nhưng đạp.... của đại boss? Bất quá làm cũng làm rồi, còn nhịn cái gì nữa! Dù sao mình giả làm hoàng hậu hiền thục này cũng giả đủ!
- Thế nào? Ta chính là đạp! Ai kêu ngươi muốn cưỡng gian ta! - Thấy chết không sờn (cũng giống như điếc không sợ súng) dù sao nếu thật sự không được thì mình mang theo Thúy Y bỏ chạy!
Hiên Viên Thương quái dị nhìn Dạ Mị, này vẫn là hoàng hậu ôn nhu kia sao? Lời nói thô lỗ như vậy sao nàng cũng nói ra được? Mệt chính mình đêm qua thế nhưng nghĩ nàng là tiên nữ! Bất quá hình như nàng nói là chính mình cưỡng gian nàng?
- Ngươi vốn là nữ nhân của trẫm a, vậy thị tẩm cũng là thiên kinh địa nghĩa (lẽ thường tình)!
- ai là nữ nhân của ngươi a!Ta là của chính ta! - Nha! Nữ nhân của ngươi Thượng Quan Nhã Nhi đã sớm chết!
- Ngươi! Ngươi nữ nhân không thể nói lý này, ngươi có tin hay không hiện tại trẫm sẽ phế ngươi! - Hiên Viên Thương trong lòng giận dữ, người như thế nào có thể bên trong cùng bên ngoài khác nhau lớn như vậy?
- Có giỏi thì ngươi phế nha! Tốt nhất là hưu ta, như vậy là ta có thể đi ra ngoài tiêu dao! - Không có sợ hãi như Hiên Viên Thương đoán trước, nữ nhân này còn có vẻ mặt chờ mong hướng tới?
- Ngươi tiện nhân này! Có phải ngươi muốn trẫm hưu ngươi sau đó để ngươi với nam nhân khác của ngươi ở cùng với nhau hay không? Nói! Hắn là ai vậy?
- Ngươi mới là tiện nhân! Cả nhà ngươi đều là tiện nhân! Ai nói với ngươi ta có nam nhân khác? Hay là con mắt nào của ngươi thấy được? Đến tột cùng là ngươi có hưu ta hay không! - Dạ Mị sắp điên mất, tên nam nhân này kết luận từ đâu ra là nàng có nam nhân khác? Hay là tư tưởng của tên hoàng đế ngày khác với người ta?
- Ta...trẫm vì cái gì muốn hưu ngươi? - Lực chú ý của Hiên Viên Thương hoàn toàn để trên người của "nam nhân khác", cho nên tự động xem nhẹ lời mắng của Dạ Mị với hắn, mà thời điểm nghe được nàng phủ nhận rằng nàng có nam nhân khác, hắn thế nhưng còn có cảm giác vui vẻ?
- ngươi....thôi đi! Ngươi thích thì làm sao thì làm, nhưng là ngươi đi ra ngoài cho ta, ta muốn đi ngủ! - Buồn bực a! Rốt cục là tư duy của nam nhân này như thế nào a?
- Trẫm hôm nay muốn ngủ ở đây! - Hiên Viên Thương đây là tiêu chuẩn của vết thương lành sẽ quên đau. Đấy, lại không chút do dự nào nhảy lên giường của Dạ Mị rồi!
- Ngươi đi xuống dưới cho ta! Đây là giường của ta! - Dạ Mị tức giận muốn đem hắn đẩy xuống giường, nhưng kết quả mặc kệ kéo hắn như thế nào hắn cũng không chút sứt mẻ, lại không thể dùng pháp thuật!
- Toàn bộ hoàng cung này đều là của trẫm, trẫm muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó! - Hiên Viên Thương cũng không biết hôm nay chính mình rốt cục là bị sao vậy, bị đá một cước chẳng những không tức giận ngược lại còn đùa giỡn với nàng! Chẳng lẽ một cước cũng có thế đá choáng váng?
Dạ Mị không nói gì, đúng vậy, đây là địa bàn của người ta
- Được, ngươi muốn ngủ ở chỗ này cũng có thể, bất quá ngươi không được động thủ động cước (động đậy tay chân)! - Nói xong tự mình đi lên trên giường, bọc chăn kín người rồi lăn đến bên trong cùng.
Nằm kế bên Dạ Mị, Hiên Viên Thượng bất giác gợi lên nụ cười thản nhiên, là tươi cười phát ra từ nội tâm.
- Lấy móng vuốt của ngươi ra! - Dạ Mị đang ngủ ngon giấc bên trong, bỗng nhiên có cái móng vuốt vươn ra từ phía sau ôm lấy nàng, làm thân thể nàng bỗng nhiên cứng ngắc.
- Không lấy! - Nghe mùi thơm ngát trên người nàng, Hiên Viên Thương nở nụ cười thỏa mãn, trong tay ôm chặt hơn nữa.
- Đến cùng là ngươi có lấy ra hay không? - Dạ Mị lắc lắc thân thể muốn chạy ra khỏi ma trảo, lại càng muốn một cái tát đem chủ nhân của ma trảo này chụp chết.
- Ngươi không nên tiếp tục nhúc nhích, bằng không trẫm không dám cam đoan có thể muốn ngươi hay không! - Thanh âm của Hiên Viên Thương có chút khàn khàn, hiển nhiên là đang cố gắng khắc chế phản ứng tình dục. hiện tại hắn buồn bực muốn chết, giai nhân (nữ nhân xinh đẹp) chẳng qua ở trong ngực nhúc nhích hai cái, chính mình thế nhưng đã muốn khắc chế không được!
Dạ Mị hiển nhiên cũng cảm giác được phản ứng của thân thể người nào đó, dù cho nàng thêm một trăm lá gan cũng không dám nhúc nhích!
Lại thêm một lát sau:
- Vì cái gì nó còn đụng ta? - Mặt Dạ Mị cũng nhịn không được đỏ lên, tựa hồ tim không thể khống chế đập càng nhanh.
- Giai nhân trong ngực, là nam nhân đều sẽ có phản ứng. - Thanh âm buồn bực của Hiên Viên Thương vang lên, hắn khi nào thì bị nghẹn khuất như vậy? Lúc trước những nữ nhân khác đều liều mạng cầu xin chính mình sủng hạnh, nhưng là nàng này thế nhưng không cho mình chạm, làm hại hắn còn phải vất vả chịu đựng như thế!
- Nếu không ta lại đá thêm một cước giúp ngươi dập tắt lửa đi? - Dạ Mị rất thành khẩn nói.
- Nếu ngươi lại đá thêm một cước nó sẽ phế đi! - Trong đầu nữ nhân này rốt cục là chứa những thứ gì? Chỗ đó của nam nhân nói đá là có thể đá sao?
- Kia chính ngươi chịu đựng đi, ta ngủ.....ngô.....! - Dạ Mị còn chưa nói xong, bên miệng đã bị một cái mềm mềm gì đó ngăn chặn, sợ tới mức nàng ngây ngây ngẩn cả người, chịu đôi môi mềm mại kia ở trong miệng của chính mình hung hăng đòi lấy.
Hiên Viên Thương tựa hồ không vui nàng thất thần, vì thế tại trên môi nàng hung hăng cắn một cái, người là bị hắn cắn tỉnh, nhưng là bi kịch của hắn cũng tới rồi!
- Hiên viên Thương chết tiệt, dám ăn đậu hủ của lão nương! - Dạ Mị vừa thẹn vừa giận, trực tiếp dùng Định Thân Thuật đem hắn định trụ!
- Ngươi thế nhưng biết pháp thật? - Hiên Viên Thương kinh ngạc hỏi. Chính hắn cũng là người Tu Chân, tự nhiên liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra Dạ Mị vừa dùng Định Thân Thuật, nguyên bản tu vi của hắn cao hơn Dạ Mị nên không thể nào bị nàng định trụ nhẹ nhàng như thế, chẳng qua hắn căn bản là không có phòng bị nàng.
- Đúng vậy, kia thì thế nào? - Thật sự là muốn chết! Dưới tình thế cấp bách khi nãy thế nhưng bại lộ chuyện mình biết pháp thuật, khẳng định hắn lại đa nghi nữa!
- sư phụ ngươi là ai? - Hiên Viên Thương cau mày lạnh lùng hỏi.
- Chính là ông lão tóc bạc tặng cầm cho ta mà ta đã nói với ngươi.
- Ngươi không lừa trẫm? - Đa nghi vốn là thiên tính (tính tình trời sinh) của đế vương, Nếu là dễ dàng tin Dạ Mị như vậy nàng mới cảm thấy có quỷ đâu!
- Ta thề với trời là không có lừa ngươi! - Vốn là không có nói sai, thề lại tính cái gì! Trong lòng Dạ Mị rất vô sỉ nghĩ đến.
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt của Hiên Viên Thương mới được tốt một chút, đồng thời rốt cục cũng nhớ tới chính mình giống như bị mắng? Lại còn bị định trụ nữa?
- Ngươi nữ nhân đáng chết dám chửi trẫm? Còn không mau cởi bỏ Định Thân Thuật cho trẫm! - Hiên Viên Thương vốn là một người rất biết khống chế cảm xúc của chính mình. Nhưng là không biết vì sao một khi gặp được nữ nhân này lại đặc biệt dễ dàng tức giận như vậy.
- Ta chửi ngươi thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi cắn ta a! - Dạ Mị đắc ý nói, còn thuận tiện quơ quơ đôi tay trắng nõn của mình trước mặt hắn, nhưng là sau đó nàng lại không cười được nữa.
- A! Hiên Viên Thương ngươi là chó sao? - Thật ác a, một cái dấu răng cứ lưu lại trên cánh tay tuyết trắng của nàng như vậy!
- Là ngươi kêu trẫm cắn. - Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của nàng, Hiên Viên Thương phát hiện trong lòng mình thế nhưng ẩn ẩn có chút đắc ý!
- Ta kêu ngươi cắn ngươi liền cắn a? Ta đây kêu ngươi đi chết ngươi có đi hay không a! - Dạ Mị tức giận nhìn hắn,sau đó lại âm trầm nói - Ngươi đừng nghĩ ta sẽ cởi bỏ Định Thân Thuật cho ngươi, cứ như vậy qua suốt đêm nay đi!
Nói xong, Dạ Mị liền từ dưới thân hắn chui ra, mà cả người Hiên Viên Thương hình thành tư thế hít đất.
- Ngươi nữ nhân chết tiệt này mau cởi bỏ cho trẫm! Nếu không trẫm liền phế ngươi cho ngươi vào lãnh cung! - Hiên Viên Thương tức quá giống như đã quên, chiêu này căn bản không hữu hiệu đối với nàng.
- Tốt! Tốt nhất là ngươi hưu ta! Đi lãnh cung cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền! - Mặc kệ hắn uy hiếp, chính mình lại thoải mái nằm một bên ngủ ngon.
- Ngươi....ngươi nếu không cởi bỏ, trẫm liền.....
- Ồn ào quá!
sau đó, đáng thương người nào đó còn chưa nói xong đã bị mỗ nữ vô lương tâm làm thêm Yên Tĩnh Chú, vì thế chỉ có thể dùng hai mắt bốc lửa nhìn nữ nhân đang ngủ say một bên.
Lúc này Hiên Viên Thương thật nghẹn khuất muốn chết, chính mình rốt cục là tạo nghiệt gì mà lại có một hoàng hậu như vậy? Bị nàng "khi dễ" còn chưa tính, thế nhưng trong lòng mình còn có chút vui vẻ? Chẳng lẽ mình có khuynh hướng chịu ngược? Hiên Viên Thượng sợ hãi nghĩ, càng nghĩ càng đối với chính mình không nói gì, nhìn nhìn lại nữ nhân "khi dễ" mình bên kia, Hiên viên Thương thế nhưng gợi lên nụ cười thỏa mãn!
Mà Dạ Mị lúc này lại ngủ cực kỳ yên ổn, hoàn toàn không chút lo lắng hậu quả của việc "khi dễ" hoàng đế, càng thêm không nhìn thấy nụ cười thỏa mãn kia của Hiên Viên Thương, nếu không nàng sẽ cho rằng hắn bị choáng váng đâu.