Sở Mộc Dương nhận lấy lọ thuốc, mở ra, đưa lên mũi ngửi, quả thật mùi vị rất quen thuộc. Hắn nhíu mày nói với Bàng Lạc Tuyết “Được rồi, thực sự ta rất khâm phục ngươi, đây chính là độc dược của Bắc Yên, thứ này cũng không tệ. Giờ ta lấy thứ này bào chế ra thuốc giải đưa cho Thương Dực ăn một viên, và sẽ dùng những viên còn lại để nghiên cứu thuốc giải.” Truy?n ch? có trên 'Ddlqd”
Bàng Lạc Tuyết kích động gật đầu, “Vậy đa tạ sư phụ.”
Sở Mộc Dương cười nói “Bằng hữu (nghĩa là bạn bè ấy) của ngươi cũng là bằng hữu của ta, ngươi không cần phải khách khí như vậy.”
Rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh ong ong. Trong mấy năm này công phu của Bạch Quân Nhược tiến bộ hơn rất nhiều. Tất cả mọi người (^◎^) quay đầu lại, nhìn thấy vài con ong mật đang bay tới.
Bạch Quân Nhược nhíu mày cười nói “Xem ra dược Bắc Yên thật sự là danh bất hư truyền (ý là tiếng tăm truyền đi giống như thực tế), thật không ngờ những con ong mật này cũng bay tới đây.”
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nhìn tay Bạch Quân Nhược chỉ về hướng đó, nhíu mày cười nói “Nơi này chính là phủ Bàng quốc công, nếu Tấn vương không dám làm càn ở đây thì hai vị hoàng tử vô cùng tôn quý cũng sẽ dám.”
“Chắc Tuyết nhi đã đoán trước được sự việc.” Bạch Quân Nhược đầy hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng khôn khéo của Bàng Lạc Tuyết.
Khóe miệng nghịch ngợm của Bàng Lạc Tuyết nhếch lên nói “Nếu Tấn vương muốn giao du với kẻ xấu, vậy ta cũng muốn tặng cho hắn một phần đại lễ để báo đáp lại.”
Bạch Quân Nhược nghe giọng Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng, biết ngay lần này Tấn vương chắc sẽ gặp họa lớn. Nhưng trái lại Bạch Quân Nhược rất vui vẻ, muốn nhìn Tấn vương gặp họa lớn, vì ai nói Tấn vương khiến hắn không vừa mắt.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực nằm trên giường. Bây giờ hắn đang bị trọng thương, chắc phải tu dưỡng một khoảng thời gian. Cũng không biết khi nào Sở Mộc Dương mới nghiên cứu bào chế ra thuốc giải nữa. Lúc này Thương Dực ở trong phủ Bàng Quốc Công mới là an toàn nhất .
Mặc dù Bàng Lạc Tuyết không muốn làm phiền đến Bạch Quân Nhược, thế nhưng lúc này nàng thật sự cảm thấy bối rối .
Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, muội có lời gì muốn nói thì cứ nói. Muội yên tâm, lúc nào tỷ cũng nghe lời muội.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao nói “Bây giờ chắc Tấn vương đã biết thân phận của tỷ. Tỷ tỷ Dao, tỷ tỷ phải cẩn thận, dù có việc gì cũng không được đơn độc ra ngoài. Việc ở Thúy vi lâu cứ để ma ma Tiết xử lý, đây là số tiền để phòng thân.”
Thích Dao nhíu mày. Nàng biết chắc Tấn vương đã biết thân phận của mình rồi, bây giờ kế sách trước mắt là chỉ kín đáo ẩn thân, không xuất đầu lộ diện. Thích Dao biết Bàng Lạc Tuyết là vì nàng, nên gật đầu nói “Tuyết nhi yên tâm, tỷ sẽ ở đây mấy ngày này. Muội yên tâm đi.”
“Ừ. Tỷ ở lại phòng dược bên trong đi. Muội sẽ gọi Bạch Chỉ, Bạch Đinh sang bảo vệ tỷ. Mặt khác, Thương Dực cũng đã huấn luyện không ít người tài, để muội phái những cao thủ này sang đây bảo vệ Thương Dực. Muội sợ người Bắc Yên sẽ không bỏ qua, lúc đó Thương Dực sẽ gặp không ít phiền phức. À, mà nhất là phải bảo vệ Tiểu Tứ Tử thật tốt, không được để cậu ta xảy ra chuyện.” Bàng Lạc Tuyết sắp xếp nói.
Sở Mộc Dương vẫn cau mày nhìn Bàng Lạc Tuyết, không ngờ tiểu nha đầu này lại nghĩ nhiều như vậy, làm hắn thật sự kinh ngạc .
Bạch Quân Nhược thấy được hình như Bàng Lạc Tuyết đang căng thẳng nên nói “Huynh cũng ở Thúy Vi lâu rồi, hiện tại không biết Tuyết nhi có thể sắp xếp cho huynh một vị trí ở bên trong tiểu lâu này hay không?”
Bàng Lạc Tuyết khó tin nhìn Bạch Quân Nhược, nàng biết Bạch Quân Nhược thật sự có lòng tốt. Nhưng nàng không ngờ Bạch Quân Nhược sẽ nói như vậy, việc này giống như là lấy tính mạng mình giao cho đối phương vậy.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược nói “Quân Nhược, muội biết ý tốt của huynh, nhưng muội không thể cứ làm phiền huynh mãi.”
Bàng Lạc Tuyết cũng có nguyên tắc riêng của chính mình. Hôm nay Bạch Quân Nhược đã giúp nàng một lần, hơn nữa lại giúp nàng uy hiếp hoàng tử Bắc Yên, Bàng Lạc Tuyết sẽ nhớ mãi phần ân tình này.
Bạch Quân Nhược cười cười nhìn về phía Thích Dao, lại quay đầu nói với Bàng Lạc Tuyết “Huynh ở Thúy Vi lâu cũng là vì muốn biết chủ nhân của Thúy Vi lâu là ai mà thôi, và hiện tại huynh cũng đã biết, nên không có lý do gì lưu lại đó nữa. Còn ở đây, huynh và Tuyết nhi có thể cùng nhau học tập quản lý thật tốt.”
Bạch Quân Nhược nói như giả như thật, Bàng Lạc Tuyết cũng không tiện cự tuyệt , đành phải nghiêm túc hành lễ nói “Bàng Lạc Tuyết ta xin nhận tình nghĩa của Quân Nhược, nếu có một ngày huynh cần giúp đỡ, dù có phải chết Bàng Lạc Tuyết nhất định cũng sẽ không chối từ.”
“Gì mà chết hay không, chỉ là huynh không nỡ thôi. Hay là vậy đi huynh sẽ phái người tới bảo vệ nơi này. Muội cứ yên tâm, nhưng huynh rất hiếu kì không biết muội định làm gì?” Bạch Quân Nhược cũng chỉ muốn xem trò vui chứ không màng đến chuyện lớn.
Bàng Lạc Tuyết cười cười “Huynh xem, muội sẽ khiến Tấn vương sống không bằng chết .”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ở một nơi khác, Tấn vương theo người hầu đi đến phòng khách, nhị phu nhân chờ ở đó từ sớm. Dù nói như thế nào, Tấn vương cũng là con rể tương lai của bà, dù thế nào bà cũng bắt chuyện với hắn thật tốt. Nhưng vì Bàng Quốc Công không thích Tấn vương, nên ông từ chối với lý do có công vụ. Thế là bà phải gánh vác những việc đó. Mặc dù trong lòng không thích nhưng bà cũng không nói thêm điều gì nữa.
Tấn vương đi tới phòng khách, thấy người đang chờ mình là nhị phu nhân, trong lòng không vui. Lão thất phu (là người đàn ông dốt nát, hèn kém) Bàng Quốc Công này đã quá khinh thường hắn, có lẽ phải cho lão nếm mùi một chút.
Tấn vương nhìn nhị phu nhân nói “Tiểu vương bái kiến nhị phu nhân, sao con lại không thấy lão gia và nhị tiểu thư đến?”
Nhị phu nhân nghe Tấn vương nói như vậy, trong lòng không vui, thầm nghĩ người ngươi muốn cưới không ai khác chính là nha đầu Bàng Lạc Tuyết. Ta thật không hiểu nàng có gì tốt mà ai cũng thích nàng. Còn bây giờ, cũng vì ngươi mà Vũ nhi của ta không được lão gia ưa thích nữa, để xem sau này khi Vũ nhi trở thành Tấn vương phi thì ai còn dám khinh thường nó nữa.
Nhị phu nhân tươi cười nói “Thiếp thân bái kiến Tấn vương, lão gia bận lo công vụ, hiện tại cũng không nhàn rỗi, không biết gần đây lão gia có bận rộn chuyện tứ quốc săn bắn hay không mà đã mấy ngày nay cũng không thấy lão gia đến hậu viện. Còn Tuyết nhi thì có khách viếng thăm, ngươi cũng biết Tuyết nhi là con gái của vợ cả Bàng quốc công nên nàng rất được lão gia và phu nhân thương yêu. Thiếp thân không dám hỏi chuyện của nàng ta.”
Những lời này của Nhị phu nhân cũng không phải nói cho có lệ. Hiện tại Bàng Lạc Tuyết chính là tiểu thư chiếm ưu thế nhất trong nhà, mà nàng lại có thêm một thân phận khác “nghĩa nữ của Hoàng hậu nương nương” cho nên Bàng quốc công đều phải nhìn sắc mặt của Bàng Lạc Tuyết mà ứng phó. Mà giờ tình trạng sức khỏe của đại phu nhân đang suy sụp, Bàng Lạc Tuyết vẫn còn đang trách tội Bàng Quốc công. Mặc dù lão gia và con nhị tiểu thư không nói ra, nhưng bà ta hiểu Bàng Lạc Tuyết không muốn ai trong phủ tới thăm đại phu nhân. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bàng Lạc Tuyết, bà không biết nha đầu này bắt đầu thay đổi từ lúc nào, dần dần nàng trở thành người có chủ kiến, lòng dạ nàng cũng cương quyết, kiên cường hơn trước.
Tấn vương nói “Cũng đã lâu bản vương không gặp đại tiểu thư, hiện giờ nàng đang ở đâu?” Tấn vương nghĩ chắc là nhị phu nhân không muốn mình đi gặp nhị tiểu thư. Tiểu thư đã lớn như vậy rồi mà vẫn không đi đâu, dù nói thế nào thì Bàng Lạc Vũ cũng là vương phi của mình. Mặc dù hắn không muốn kết hôn với nàng, nhưng cũng không có cách nào từ chối.
Nhị phu nhân nghe thấy Tấn vương nói đến Bàng Lạc Vũ, mặt mày lập tức rạng rỡ, vội vàng leo lên giường lấy tấm vải đỏ, nói “Vũ nhi vẫn luôn chờ đợi Tấn vương ở Thính Vũ hiên. Gần đây Vũ nhi học thêu, giá y này là do chính Vũ nhi tự tay thêu .” Nhị phu nhân vừa nói vừa nhìn về phía Tấn vương.
Tấn vương vừa nghe thấy tên của Bàng Lạc Vũ lập tức muốn phỉ nhổ, huống chi khi hắn nghe thấy cô ta thêu giá y, càng cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ chủ yếu hắn muốn Bàng Lạc Vũ mang lại niềm vui cho hắn.
Tấn vương nói “Vậy để ta đi thăm đại tiểu thư.”
Nhị phu nhân cười nói “Thỉnh Vương gia đi thong thả.”
Nhị phu nhân tiễn Tấn vương gia một đoạn tới Thính Vũ hiên, lúc này nha hoàn ở Thính Vũ hiên đang quỳ rạp dưới đất.
Bàng Lạc Vũ cầm Die nd da nl e q uu ydo n, dieendaanleequuydonn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. một nhánh trúc ngồi trên giường quý phi nhìn bọn nha đầu đang quỳ trên mặt đất. Từ khi tay nàng bị phế thì cuộc sống của nàng ngày càng xuống dốc không phanh (phanh nghĩa là thắng, dừng lại), danh tiếng dần dần xấu đi. Không ngờ đám nha hoàn này không sợ chết, dám làm phỏng lưỡi nàng. Mặc dù Bàng Lạc Vũ chỉ là đứa con gái thứ, thế nhưng cũng không cho phép mấy nha đầu chỉ có chút nhan sắc này dám qua mặt nàng.
Cúc Thanh đứng ở một bên nói “Tiểu thư, chắc nàng ta cũng biết sai rồi, tiểu thư không nên tức giận sẽ làm tổn hại đến thân thể vàng ngọc của mình.”
Bàng Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Cúc Thanh nói “Ngươi muốn chết sao? Chuyện của ta mà ngươi cũng dám quản, nha hoàn đê tiện này chưa hiểu chuyện nên ta phải giáo huấn nàng ta. Ta chính là đại tiểu thư ở phủ Bàng quốc công này, dù có là con gái thứ thì tương lai ta cũng là Tấn vương phi, thân phận vô cùng tôn quý, thế mà nàng ta dám khinh thường ta, ta trừng phạt thế cũng đáng cho nàng.” Nói xong nàng hung hăng dùng tay đánh mắng nha hoàn đang than khóc trên mặt đất kia.
Cúc Thanh cũng không muốn nói gì nữa cả.
Bên ngoài Thính Vũ hiên
Nhị phu nhân dẫn Tấn vương đi tới, từ rất xa đã nghe được giọng của Bàng Lạc Vũ đang giáo huấn hạ nhân, trong lòng cảm thấy bực bội. Một vương phi tương lai mà lại có cách hành xử như thế khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt của Tấn vương u ám, không hiểu tại sao hôm nay Vũ nhi lại ở trách phạt hạ nhân. Gần đây tâm trạng Vũ nhi càng ngày càng kỳ lạ, ngay cả nhị phu nhân cũng không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng nếu Tân vương thấy Bàng Lạc Vũ như vậy, có khi sẽ sợchính mình cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ là nếu như Tấn vương thấy vẻ mặt của Bàng Lạc Vũ lúc này e rằng hắn sẽ chán ghét. Phải làm thế nào cho tốt đây?
“Có lẽ những nha hoàn kia phạm sai lầm gì, nếu không Vũ nhi dịu dàng như thế sẽ không như vậy .” Nhị phu nhân cười nói.
Tấn vương chỉ cười, nữ nhân này thực sự là Bàng Lạc Vũ lúc trước sao? Một nữ nhân xinh đẹp đứng dước gốc hoa đào, ngây thơ, xinh đẹp như vậy mà bây giờ giống như một người khác vậy. Hiện giờ hắn càng lúc càng không muốn kết hôn với nàng ta. Hắn nhất định phải thực hiện được điều này. Nhưng hiện giờ Bàng Lạc Vũ vẫn còn có chỗ dùng được nên hắn phải dụ dỗ nàng.
Tấn vương cười nói “Đương nhiên bản vương biết điều này, Vũ nhi luôn luôn dịu dàng, bằng không bản vương cũng sẽ không cưới nàng làm chính phi .”
Nhị phu nhân đành cười gượng.
Nhị phu nhân mới vừa bước vào cửa, một cái chén sứ bay tới, rơi xuống ngay chân nhị phu nhân bể nát.
Nhị phu nhân hoảng sợ, nhìn Bàng Lạc Vũ cầm những thứ khác ném xuống mặt đất, nhị phu nhân hừ lạnh nói “Bàng Lạc Vũ, ngươi dừng tay cho ta!”
Bàng Lạc Vũ hoảng sợ, mẫu thân mình chưa bao giờ nói với nàng như thế. Nhị phu nhân sợ Bàng Lạc Vũ vô ý ném đồ lung tung nên bà nhảy lên trên bàn, nhíu mày nhìn Bàng Lạc Vũ.
Theo sau nhị phu nhân còn có một người, khiến máu trong người Bàng Lạc Vũ như đông cứng lại.