"Thưa mẫu hậu, không phải ngự y vô dụng, nhưng đây chính là một loại độc dược vô cùng hiếm, không biết Tuyết Nhi có nên nói với mẫu hậu hay không đây?" Gương mặt Bàng Lạc Tuyết nhăn nhó như có điều khó nói.
"Mẫu thân và con thì có gì khó nói. Tuyết nhi thật sự đáng bị đánh đòn." Hoàng hậu giận dỗi trách móc.
Bàng Lạc Tuyết cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói "Tuyết nhi đang muốn tiếp cận Nghi quý phi và Yến phi để xác định rõ ràng. Đến khi Tuyết nhi có đầy đủ chứng cớ xác thực thì sẽ trình bày lên mẫu hậu. Thân thể nương nương đang không được khỏe, tốt nhất nương nương nên tránh xa họ, càng xa càng tốt."
Hoàng hậu gật đầu một cái, nàng biết Bàng Lạc Tuyết cũng có chủ ý của riêng mình rồi. Nhưng Nam Cung Tĩnh bà cũng không phải là hạng người dễ chọc, nếu họ có âm mưu hại đến con bà thì khi bà ra tay, họ cũng đừng trách lòng dạ bà độc ác.
"Bẩm nương nương, thuốc đã được nấu xong rồi." Nhược Phương bưng thuốc tới trước mặt bà.
Thuốc lần này có mùi vị nhạt hơn lần trước rất nhiều, Bàng Lạc Tuyết tự mình hầu hạ hoàng hậu uống thuốc xong, lại sai người chuẩn bị nước nóng. Sau đó, nàng tự mình đi lấy thuốc và giao gói thuốc cho Nhược Phương, cũng đích thân nàng pha nước để hoàng hậu tắm rửa.
"Thưa mẫu hậu, sắc trời cũng không còn sớm, nhi thần đi tới thăm Nghi quý phi một chút." Bàng Lạc Tuyết nói.
Hoàng hậu tựa vào trong bồn tắm, thở phào nhẹ nhõm, quay sang Nhược Phương nói "Ngươi hãy phái vài cao thủ bảo vệ Tuyết nhi, hãy nhớ dặn họ rằng không được rời xa Tuyết nhi dù chỉ nửa bước, hãy chắc chắn rằng sẽ không có việc gì không may xảy đến với Tuyết nhi.”
"Tuân lệnh, nương nương."
"Tuyết Nhi, con cũng nên cẩn thận một chút. Đối với thân phận hiện giờ của con, họ cũng sẽ không dám làm gì con đâu. Tuyết nhi cứ yên tâm đi đi."
"Dạ, mẫu hậu."
Bàng Lạc Tuyết dẫn theo cung nữ do hoàng hậu phái đến, cùng đi tới cung Nghi quý phi. Lúc đó Nghi quý phi cũng bồn chồn, đứng ngồi không yên, thúc giục cung nữ bên cạnh, nói "Sao bây giờ Tuyết công chúa còn chưa tới?"
Tiểu công công đáp "Hoàng hậu nương nương là nghĩa mẫu của công chúa, có lẽ thấy còn sớm nên kêu công chúa sang nói chuyện phiếm rồi."
"Hừ, xem ra vị hoàng hậu này thật âm hiểm (âm tàn hiểm độc). Nàng ta thấy mình như hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá), lại mưu tính sinh thêm một tiểu hoàng tử. Ta vốn nghĩ rằng nàng ta sẽ không thể mang thai được nữa, lại không ngờ hoàng hậu lại có phúc khí tốt như vậy." Nghi quý phi vuốt móng tay sơn màu đỏ tươi của mình.
"Bẩm nương nương, sắc mặt hoàng hậu hôm nay hình như không được khỏe." Thanh Ảnh nói.
Nghi quý phi nhìn Thanh Ảnh nói "Ngươi đã lấy các mẫu thuốc vụn còn sót lại trong cung hoàng hậu ra hết chưa? Nếu chưa thì ngươi hãy phái người vào cung hoàng hậu hành động đi. Mùi xạ hương rất rõ, không dễ dàng che giấu. Khi nãy bổn cung mới vừa đến gần hoàng hậu thì nàng ta liền tránh xa. Đến giờ, bụng nàng cũng đã lớn rồi. Bây giờ không ra tay chẳng lẽ đợi đến khi nàng ta lâm bồn thì mới chịu ra tay hay sao? Hiện giờ ta thấy vị trí của nàng ta ngày càng vững chắc, ngươi cũng chứng kiến Tấn vương bị kẻ gian hãm hại, mà bệ hạ vẫn dửng dưng bỏ qua. Có lẽ bệ hạ đã không còn tín nhiệm vào hắn nữa rồi."
"Nô tỳ đã tìm thái y nghiên cứu tỉ mỉ rồi. Cung Hoàng hậu được bảo vệ rất nghiêm ngặt, phải vất vả lắm nô tỳ mới lấy được mẩu thuốc vụn kia ra. Xin nương nương bớt giận, bệ hạ luôn luôn thương yêu điện hạ Tấn vương, bệ hạ cũng sẽ không muốn lập Dự vương làm thái tử." Thanh Ảnh nhìn sắc mặt của Nghi quý phi dè dặt nói.
"Ngươi thì biết cái gì? Hoàng hậu vốn xuất thân từ gia tộc Nam Cung. Tương truyền rằng gia tộc Nam Cung có một bảo tàng vô cùng đồ sộ, vô cùng quý giá chỉ là bảo tàng đó đã được nhường lại cho một người nào đó trong dòng họ, nên nàng cũng chưa hưởng được nó. Lại nói, nhị tiểu thư của Bàng Quốc Công chính là nhân tài kiệt xuất. Giờ lại trở thành công chúa của cả hai quốc gia. Thế nên ta thấy hoàng hậu thật có mắt nhìn người. Ta cũng không biết Bàng Lạc Vũ có còn sống hay không nữa?" Nghi quý phi cau mày nói.
"Nương nương yên tâm, cuộc săn bắn đã kết thúc nhưng cũng chưa tìm được tiểu thư, có lẽ nàng đã sớm bị mãnh thú trong khu săn bắn ăn thịt, nương nương cứ yên tâm đi."
"Ừ, ngươi hãy tìm cơ hội đến thăm dò ở phủ Bàng Quốc công một chuyến. Nếu nàng ta vẫn còn sống, thì ta sẽ bắt Tấn nhi cưới nàng trước.” Nghi quý phi tà ác nói.
"Nương nương thật anh minh."
"Tuyết công chúa đến" Tiếng cung nữ bên ngoài truyền tới.
Nghi quý phi nháy mắt nhìn Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh gật đầu một cái.
"Thần nữ Bàng Lạc Tuyết bái kiến Nghi quý phi. Nương nương vạn phúc kim an (ý là chúc bình an)." Bàng Lạc Tuyết chỉ nói miệng, cũng không hành lễ.
Nghi quý phi nhíu mày, thái giám bên cạnh nói "Tuyết công chúa thật to gan, nhìn thấy quý phi nương nương lại không chịu hành lễ."
Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nhìn Nghi quý phi, Nghi quý phi tằng hắng một cái, quay về phía thái giám nói "Ngươi thật ăn nói hàm hồ, Tuyết công chúa không chỉ là công chúa Đông Tần chúng ta, mà hiện giờ nàng còn là công chúa Hải Quốc thuộc hoàng thất, tại sao lại hành lễ với Bổn cung, còn không tự vả miệng mình."
Thái giám vâng vâng dạ dạ, sau đó bắt đầu hung hăng tự tát vào miệng của mình.
Nghi quý phi vốn cho rằng Bàng Lạc Tuyết sẽ ngăn lại để nàng có lý do không xử phạt tiểu thái giám kia. Không ngờ Bàng Lạc Tuyết chỉ tỏ vẻ thản nhiên giống như chuyện đó không liên quan đến mình, nên thái giám vẫn phải tự tát vào miệng mình dù miệng hắn đang rỉ máu.
"Tuyết công chúa không muốn van xin ta tha cho hắn ư? Nếu Tuyết Nhi muốn, Bổn cung sẽ thả hắn." Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn gương mặt Nghi quý phi nói "Nương nương nói vậy là có ý gì? Đây là nô tài của nương nương, nương nương muốn trừng phạt hắn thế nào là chuyện của nương nương. Tuyết Nhi tự thấy mình không có quyền can thiệp vào chuyện của nương nương."
"Vậy sao?" Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Nghi quý phi với ánh mắt chân thành nói "Đúng vậy, thưa nương nương, Tuyết nhi không dám xen vào chuyện nương nương quản giáo nô tài."
Nghi quý phi nhìn tiểu thái giám nói "Còn không mau lui xuống, ngươi ở lại đây muốn làm phiền Bổn cung sao?"
"Tuân lệnh nương nương, nô tài cáo lui." Thái giám vội vàng lui ra ngoài.
Nghi quý phi nhìn bóng lưng của hắn, quay sang nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Nô tài cũng chỉ là nô tài, bất quá hắn cũng chỉ là một tiểu thái giám, nhưng Bổn cung thấy hắn làm việc cần cù, siêng năng nên cho hắn đi theo Bổn cung, sau đó cất nhắc hắn lên cho đến ngày hôm nay." Nói xong, Nghi quý phi nhìn nàng.
Bàng Lạc Tuyết cười cười, nhìn Nghi quý phi. Sao nàng lại không hiểu lời nói của Nghi quý phi chứ? ám chỉ cây dâu nhưng lại mắng cây hòe (nói cạnh nói khóe, nói bóng gió), bà ta dám nói nàng xuất thân nghèo hèn, còn mình thì cho là gì? Bàng Lạc Tuyết nhìn cung điện hoa lệ này một chút, nói " Nương nương, nơi này thật vàng son lộng lẫy, nhìn bức tranh Phượng Hoàng kia giống như thật."
Nghi quý phi ngước mắt lên nhìn, biểu lộ vẻ hài lòng, “Đây đều là ý của bệ hạ, Bổn cung cũng không thích xa hoa lãng phí, nhưng cuối cùng vẫn phải chìu ý của bệ hạ."
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu cười nói "Việc này cũng giống như việc nạp thiếp. Lại nói Yến phi nương nương có dung mạo tuyệt đẹp. Nghe nói ở Nam Chiếu quốc, có một điệu nhảy chỉ có công chúa Vũ Dương mới có khả năng nhảy được. Có lẽ bệ hạ sẽ rất thích điệu nhảy này. Đến lúc đó nương cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Kim Ốc Tàng Kiều (ý chỉ việc nạp thiếp) cũng được dùng đúng chỗ đấy chứ." Bàng Lạc Tuyết châm chọc nói.
Cặp mắt Nghi quý phi bốc lửa, nhưng vẫn cố nhịn hỏi "Công chúa không muốn biết vì sao hôm nay bổn cung gọi ngươi tới đây sao?"
"Nương nương chắc cũng chỉ gọi bản công chúa tới để nói việc phiếm thôi, mà hoàng hậu nương nương cũng sai cung nữ gọi ta tới, lại có Yến phi nương nương cũng muốn thần nữ sang đó thăm nàng. Vậy bây giờ thần nữ sẽ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi. Kim Ốc Tàng Kiều này, nương nương về sau có thể hưởng thụ." Nàng nói xong, quay người đi.
Nghi quý phi nhìn bóng lưng Bàng Lạc Tuyết, mắt hận không có thanh đao trong tay để chém nàng ra thành trăm mảnh. Bỗng nhiên, vừa đi đến cửa, Bàng Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn Nghi quý phi nói "Nương nương, thần nữ đột nhiên cảm thấy nương nương nói cũng rất đúng. Nhưng thần nữ cũng có lời đúng đắn hơn để nói với nương nương, không biết nương nương có muốn nghe hay không?"
"Sao? Tuyết công chúa có cao kiến gì cứ nói." Nghi quý phi đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình nói.
Bàng Lạc Tuyết tà ác cười nói "Tục ngữ có câu, lạc phách đích phượng hoàng bất như kê. Thần nữ cáo từ."
Chú thích:
Nguyên văn theo âm Hán Việt:
“Hữu thủy niệm khê, vô thủy dã niệm khê. Hệ lạc điểu bàng biến vi kê. Đắc thực hồ ly hoan như hổ, lạc phách phượng hoàng bất như kê”
Dịch nghĩa:
Có nước nhớ đến khe, không có nước đọc là hệ, hệ mà rơi vào bên chữ chim thì biến thành gà, được ăn thì cáo mừng như cọp, nếu sa cơ lỡ vận thì phượng hoàng chẳng bằng con gà.
Bàng Lạc Tuyết nói xong, cũng không quay đầu lại, nàng ngửi được mùi xạ hương từ trên người Nghi quý phi, mặc dù cực kì nhạt nhưng vẫn còn thoang thoảng. Nghi Quý phi cũng thật sự tàn ác nhưng lần này không phải bà ta làm.
Nghi quý phi nhìn chằm chằm bóng lưng Bàng Lạc Tuyết, hung hăng quét mọi đồ vật trên bàn rớt xuống đất, tức giận đứng lên tự nhủ "Ngươi cũng khá lắm, Bàng Lạc Tuyết, ngươi to gan dám nguyền rủa Bổn cung sao?"
"Nương nương, xin người bớt giận." Thanh Ảnh đỡ thân thể đang run rẩy của Nghi quý phi nói.
Miệng mồm Bàng Lạc Tuyết thật lanh lợi, có thể khiến quý phi nương nương tức giận là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.
Nghi quý phi nhìn theo hướng Bàng Lạc Tuyết rời đi, căm hận nhìn nàng. Bà nhất định sẽ ép Tấn vương cưới Bàng Lạc Tuyết và bắt đầu hành hạ nàng, thật to gan, dám nói bà là phượng hoàng bất như kê.
"Bẩm nương nương, cung điện này là do hoàng thượng tự mình ban tặng cho nương nương. Không phải người cũng rất thích sao? Bây giờ sao lại vì vài câu nói của công chúa mà cảm thấy tức giận?"
Nghi quý phi quát lớn "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ nàng ta nói ta là Kim Ốc Tàng Kiều là đang khen ngợi ta sao? Kim Ốc Tàng Kiều nghĩa là trước sau gì ta cũng sẽ bị phế truất, bị đày vào lãnh cung, cuối cùng vì sầu não, đau dieend an% LeeqUuyddoonbuồn mà chết. Nàng ta dám nguyền rủa bổn cung như vậy đấy."
Thanh Ảnh bị dọa sợ, vội vàng đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ muốn sụp đổ của Nghi quý phi. Nàng không ngờ Tuyết công chúa lại lợi hại đến như vậy.
Tiểu nha đầu đi bên cạnh Bàng Lạc Tuyết ngước mắt nhìn nàng. Rõ ràng tuổi nàng còn rất nhỏ thế mà đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, lời nói sắc bén như người trưởng thành.
Điện Chiêu Dương.
Hoàng đế đã sai người ban tặng bảo vật quý hiếm “Lưu thủy nhất bàn” đến nơi đây. Nếu không phải vì bận duyệt tấu chương thì hoàng đế Đông Tần cũng sớm đến đây.
Bàng Lạc Tuyết nhìn đèn dầu sáng rực bên trong, dạ minh châu cũng có đến mười mấy viên. Yến Phi cũng mặc trang phục của Đông Tần quốc, chiếc áo màu tím nhạt khiến nàng vô cùng nổi bật, nhìn nàng giống như nàng tiên trong tranh, mỗi cử chỉ hành động đều khiến người khác ngây ngất ngắm nhìn.
"Tuyết Nhi bái kiến Yến phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết nói.
Yến phi bước lên trước đỡ nàng dậy, nói "Công chúa không cần phải khách khí. Công chúa chính là công chúa cao quý của Hải Quốc, còn là công chúa thuộc hoàng thất Đông Tần chúng ta nên không cần khách khí như vậy. Dù sao cũng là người một nhà."
"Nương nương cũng khách khí, Tuyết Nhi không dám khinh suất."
Yến phi giận hờn, trách "Tuổi của bổn cung chỉ lớn hơn nàng vài tuổi. Ở đây, ta cũng không có ai là bằng hữu. Ca ca ta nói hãy đến tìm nàng nói chuyện."
"Thái tử thật khách khí, Tuyết Nhi cũng vô tình gặp thái tử mấy lần, không thể coi là thâm giao được." Bàng Lạc Tuyết thử dò xét nói.
Bàng Lạc Tuyết không tin Sở Mộc Dương dám đem quan hệ giữa nàng và hắn nói cho công chúa Vũ Dương biết. Nàng có cảm giác Đại công chúa này thật không đơn giản.
Quả nhiên Vũ Dương cau mày, cảm thấy mình cũng không tìm ra tin tức gì từ trên người Bàng Lạc Tuyết nên xoay người đến bàn trang điểm lấy ra một chiếc vòng tay Tử Ngọc thượng hạng nói " Bổn cung thích màu tím. Vừa rồi, bệ hạ ban thưởng cho bổn cung cái này. Nếu công chúa không ngại, ta tặng nàng làm lễ ra mắt."