Nhị phu nhân biết chiếc vòng tay này rất quý giá nhưng bà không ngờ Dương thị lại rộng rãi đến vậy.
Nhị phu nhân cầm vòng tay lên và đeo vào tay Bàng Lạc Vũ nói “Con còn không mau cám ơn phu nhân. Chiếc vòng tay quý giá như vậy cũng chỉ có mỗi phu nhân mới sở hữu được nó thôi.”
Bàng Lạc Vũ nói “Nữ nhi nhớ rồi, chờ phu nhân trở về, nữ nhi chắc chắn sẽ cảm tạ người.”
Bàng Lạc Tuyết dụi mắt nói “Tỷ tỷ cần gì khách khí như vậy. Dù sao tỷ tỷ cũng là nữ nhi của mẫu thân muội, mà Nhị Di Nương cũng chỉ là di nương mà thôi.”
Nhị Di Nương lúng túng. Bà nhớ lại lúc đại phu nhân Bàng Quốc Công lên thay thế vị trí của bà, bà đã chấp nhận rằng nữ nhi của mình chỉ có một mẫu thân mà thôi. Còn bà chỉ là di nương, sinh con thay phu nhân. Việc buồn cười hơn nữa là đại phu nhân đối xử với nữ nhi ruột thịt của bà không bằng nữ nhi ruột thịt của phu nhân. Vậy sao bà lại không phẫn hận cho được?
“Tuyết nhi nói đúng lắm, Vũ Nhi chính là nữ nhi của Dương thị. Đây là sự thực.”
Bàng Quốc Công cắt ngang nói. Nói xong, ông bất mãn liếc mắt nhìn Nhị phu nhân.
Dương thị là vợ của Bàng Quốc Công. Dù có chuyện gì xảy ra thì bà vẫn là phu nhân chính thức, không ai có thể thay thế được.
Lão phu nhân hài lòng gật đầu nói “Dương thị xuất thân từ phủ Quốc Công. Mặc dù địa vị của Bàng Quốc công không như lúc trước nhưng vẫn có không ít đồ tốt. Phú quý trăm năm không thể nói sụp đổ thì liền sụp đổ. Vũ Nhi, đây là mẫu thân cho con, con hãy nhận đi. Sau này Vũ nhi trở thành Tấn vương phi rồi, hãy tự bảo vệ mình, đừng làm những chuyện không tốt ảnh hưởng đến danh tiếng phủ Bàng Quốc Công này.”
“Vũ Nhi ghi nhớ lời lão phu nhân dạy bảo.” Gương mặt Bàng Lạc Vũ thành thật nói.
Lão phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ trưởng thành, cũng cảm thấy yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Bà cũng vốn không ưa Bàng Lạc Vũ nhưng vì Tấn vương đồng ý lấy nàng nên trong lòng bà cũng nguôi ngoai. Nếu không chắc bà sẽ không muốn ăn cơm cùng với nàng.
Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Vũ nói “Y phục của con cũng đẹp lắm. Tứ phu nhân sẽ giúp con chọn y phục. Nếu thiếu thứ gì con cứ nói để ta bổ sung thêm cho con.”
Hiện tại Tứ phu nhân đang được Bàng Quốc công sủng ái. Tứ phu nhân là nữ nhân bình dị, khuôn mặt và dáng người cũng xinh đẹp nên mọi người đều ưa thích nàng, đương nhiên Bàng Quốc công cũng không ngọai lệ.
“Lão gia yên tâm, phu nhân cũng cho phép ta thay mặt phu nhân chuẩn bị thật tốt cho hôn lễ này.” Tứ di nương nhìn Bàng Quốc Công nói.
Lão phu nhân cũng gật đầu “Tứ di nương là một nữ nhân tỉ mỉ. Nếu đại phu nhân giao cho nàng quản chuyện trong phủ thì chắc nàng có khả năng làm tốt việc đó. Nếu có gì không hiểu, cứ tới hỏi ta.”
Đương nhiên Tứ phu nhân hiểu lão phu nhân đang đứng về phía nàng nên hành lễ nói “Đa tạ lão phu nhân, thiếp thân ngu độn, chắc sẽ đến chỗ lão phu nhân thỉnh giáo.”
Lão phu nhân híp mắt gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nói “Tiếng đàn của Tứ di nương thật tuyệt diệu. Nếu lão phu nhân thích thì người có thể truyền Tứ di nương thường xuyên đến để khảy đàn cho người nghe.”
Lão phu nhân gật đầu một cái. Mắt tứ di nương ánh lên, tràn ngập niềm vui.
Nhị phu nhân châm chọc nói “Tứ di nương xuất thân phong trần, thật không ngờ nàng lại khảy đàn rất hay.”
“Nhị tỷ.” Tứ phu nhân lạnh lẽo kêu lên.
Bàng Lạc Tuyết cười nói “Tứ di nương, chắc hẳn Nhị Di Nương quá hâm mộ người nên mới nói như vậy. Tứ di nương từ nhỏ chịu nhiều gian khổ lại có thể học được cách đánh đàn rất hay. Còn Nhị phu nhân xuất thân cũng không thấp, lại là thiên kim của Hầu phủ lại còn đánh đàn không bằng Tam muội muội. Dĩ nhiên Nhị phu nhân quá hâm mộ di nương rồi.”
Bàng Lạc Tuyết chân thành nói, còn khuôn mặt của Nhị phu nhân đỏ lên vì Bàng Lạc Tuyết đang nói đến nỗi đau của bà. Lúc nhỏ, do phu nhân Hầu phủ quá yêu thương bà nên bà không có tài năng bẩm sinh mà chỉ có thủ đoạn lừa lọc để có thể làm thứ thiếp của Bàng Quốc Công mà thôi.
Bàng Lạc Vũ không nhường nhịn vì Bàng Lạc Tuyết đang nói đến mẫu thân của nàng “Tuyết Nhi, chẳng lẽ mẫu thân ngươi không dạy dỗ ngươi sao? Ngay cả một chút quy củ ngươi cũng không hiểu, dù sao Nhị Di Nương cũng là trưởng bối của ngươi.”
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ khiến nàng ngẩn ra, có cảm giác lạnh sống lưng.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười. Tuy bề ngoài mạnh miệng nhưng trong lòng nhát như thỏ. Bàng Lạc Tuyết mỉm cười ngây thơ hỏi “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ còn chưa trở thành Tấn vương phi thì không sao. Nhưng sau này tỷ cũng trở thành Tấn vương phi, thì cũng nên chú ý lời nói của mình. Mẫu thân của muội cũng là mẫu thân của tỷ, tỷ cũng không nên nói thế. Nếu nhẹ thì tỷ tỷ chỉ bị trừng phạt là xong, nhưng nếu nặng thì có thể liên luỵ người nhà của phủ Bàng Quốc Công. Như vậy cũng không tốt.”
Bàng Lạc Tuyết nói những lời này khiến lão phu nhân thấy cũng có lý nên nghiêm mặt nhìn Bàng Lạc Vũ nói, “Lạc Vũ, Tuyết Nhi nói không sai, bất kỳ lúc nào thì Tuyết Nhi vẫn là nữ nhi chính thức của Bàng Quốc Công. Đại phu nhân Dương thị chính là mẫu thân của ngươi, còn Nhị phu nhân cũng chỉ là di nương của ngươi mà thôi.”
Nhị phu nhân bước tới trước kéo tay Bàng Lạc Vũ nói “Đúng vậy, Vũ Nhi, ta thật sự không phải là mẫu thân của ngươi. Ta chỉ là di nương, ngươi nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân của ngươi mới đúng.”
Mặc dù Bàng Lạc Vũ không cam tâm, nhưng cũng hiểu thời điểm này nàng cũng không thể làm gì được. Nàng chờ đến khi mình có thể trở thành Tấn vương phi thì nàng mới có quyền lực để chống lại bọn họ. Đến lúc đó, dù nàng muốn Nhị phu nhân trở thành đại phu nhân cũng không phải việc khó khăn. Ai cũng biết Tấn vương là người có thể lên ngôi hoàng đế.
“Đều là lỗi của Vũ Nhi, đa tạ lão phu nhân nhắc nhở, Vũ nhi sẽ ghi nhớ.”
Lão phu nhân gật đầu.
Tứ phu nhân nhìn ánh mắt Nhị phu nhân cay độc. Còn sắc mặt của nhị phu nhân hình như cũng không tốt, bà thầm nghĩ “trộm gà không xong còn mất nắm gạo” (ý nói không được kết quả gì tốt đẹp). Thật đáng ghét, Bàng Lạc Tuyết đã không còn giá trị lợi dụng rồi, mà hiện tại nàng càng ngày càng ưu tú, có thể ngăn cản bước đường tiến thân của nữ nhi mình. Bà tính toán sẽ cố gắng đưa Bàng Lạc Tuyết vào cung hầu hạ loã hoàng đế. Sau khi dùng xong, lão hoàng đế sẽ nhanh chóng đá nàng đi. Chờ đến khi nàng thất thế, bà sẽ giao nàng cho Vũ Nhi trút giận..
Nhị phu nhân cười nói “Lão phu nhân, người quên mục đích hôm nay gọi mọi người tới đây làm gì rồi à?”
Lão phu nhân tỉnh lại, nhớ tới mục đích hôm nay.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, cũng biết không có chuyện gì tốt. Hôm nay lão phu nhân cứ nhìn nàng suốt cả ngày chắc đang muốn lợi dụng mình làm gì đây.
Bàng Lạc Tuyết cũng muốn xem rốt cuộc hai mẹ con tàn nhẫn, độc ác này đang muốn làm gì?
Bàng Quốc Công cũng tò mò, “Lão phu nhân, hôm nay có gì giao cho nhi tử làm sao?”
Lão phu nhân cười híp mắt nói “Không có, chuyện này có liên quan Tuyết Nhi.”
Lão phu nhân nói xong, Bàng Lạc Tuyết và Bàng Quốc Công đều cảm thấy nhất định không có chuyện gì tốt.
Bàng Quốc Công vốn hiểu tính khí của Bàng Lạc Tuyết. Nha đầu này đang còn nhỏ tuổi, mà lão phu nhân thì đã già. Nếu Bàng Lạc Tuyết không nghe lời lão phu nhân thì sẽ có trận chiến xảy ra. Bàng Quốc Công không lo Bàng Lạc Tuyết sẽ chịu thiệt thòi mà ông lo lão phu nhân là người sẽ gánh chịu thiệt thòi.
Đang lúc Bàng Quốc Công đang phân vân, lão phu nhân quay người về phía Nhị phu nhân nói “Nhị di nương rất yêu thương con”
Bàng Quốc Công nghe đến đó, cảm giác xấu xa lại xuất hiện, không biết Vương Nhược Sanh sẽ có ý đồ gì hay không?
Bàng Lạc Tuyết cũng nhìn Vương Nhược Sanh. Nếu die,n;da.nSócLàTalze.qu;ydo/nn.. người này nghĩ ra được việc gì tốt thì có lẽ mặt trời mọc ở phía tây. Chắc bà ta chỉ muốn mạng của nàng.
Bàng Lạc Tuyết cười nói “Hả? Thật không? Nhị Di Nương đúng là thương Tuyết Nhi. Về cơ bản, ta là nữ nhi chính thức của mẫu thân ta, mà Nhị Di Nương lại quan tâm ta như vậy.Thật hiếm thấy.”
Nhị phu nhân lúng túng cười nói “Cũng chính vì địa vị của Tuyết Nhi thật đặc biệt cho nên có thứ gì tốt ta tự nhiên đều muốn để lại cho Tuyết Nhi.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười, giọng nàng có chút lạnh lùng nói “ Đa tạ Nhị phu nhân rộng lượng.”
“Không cần phải vậy.” Nhị phu nhân cười lúng túng,
Bàng Lạc Vũ ngồi bên cạnh nhìn Bàng Lạc Tuyết, thầm nghĩ cho dù ngươi là nữ nhi chính thức, còn ta chỉ là thứ xuất, ngươi cũng phải lót đường cho ta.
Bàng Lạc Tuyết cúi mặt, cầm lấy bánh ngọt do Bàng Sách đưa cho và bỏ vào miệng, gật đầu nói “Lão phu nhân làm bánh ngọt thật ngon.”
Lão phu nhân từ ái nhìn Bàng Lạc Tuyết, dù sao bà cũng nhìn Bàng Lạc Tuyết từ nhỏ đến lớn nên bà cảm thấy gần gũi với nàng nhiều hơn.
“Đúng rồi, lão phu nhân, người nói chuyện gì, Tuyết Nhi cũng rất tò mò.” Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn Bàng Lạc Vũ, thấy trong mắt nàng ta ánh lên tia thoả mãn nên trong lòng nàng có cảm giác nặng nề. Chẳng lẽ là việc kia sao?
Lão phu nhân nhìn Bàng Quốc Công nói “Trong cung truyền đến một thông báo, hình như hoàng hậu muốn tuyển phi tử cho hoàng thượng.”
Bàng Quốc Công kinh ngạc nói “Lúc nào? Sao ta lại không biết? Không phải hai năm mới có một đợt tổng tuyển cử sao?”
Lão phu nhân nói “Tin này từ trong cung truyền đến. Mấy ngày nữa sẽ có yến hội, bữa tiệc này do hoàng hậu nương nương chủ trì, mục đích chỉ muốn xem mặt thôi. Con yên tâm, Nhược Sanh tìm hiểu kỹ rồi, không sai được đâu.”
Bàng Lạc Tuyết vừa nghe nói do Nhị phu nhân tìm hiểu thì cũng tin đây là sự thật. Dù sao bà ta cũng có muội muội đã từng làm quý phi, hiện giờ đã qua đời nhưng trong cung cũng có chút tai mắt.
Bàng Quốc Công nghi hoặc nhìn lão phu nhân nói “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Tuyết nhi?”
Bàng Quốc Công không hiểu, nhưng Bàng Lạc Tuyết lập tức hiểu âm mưu của hai mẹ con Nhị phu nhân này. Bà ta muốn nàng vào cung để lót đường cho nữ nhi của mình. Thật là một âm mưu thâm độc.
Lão phu nhân cười híp mắt nói “Phủ chúng ta có Tuyết Nhi rất xinh đẹp, lại là nghĩa nữ của hoàng hậu. Chúng ta chỉ là những người bình thường, còn Dự vương chính là hoàng tử đương triều, không biết hoàng đế có cho phép Dự vương kết hôn cùng Tuyết nhi hay không?”
Bàng Quốc Công cau mày, lời lão phu nhân nói giống như Nhị Di Nương từng nói. Bàng Quốc Công bỗng cảm thấy lo lắng.
Lão phu nhân nhìn Bàng Quốc Công lại tiếp tục nói “Con xem, gia đình chúng ta đã có một vương phi rồi. Tất nhiên hoàng đế sẽ không cho phép, nhưng với vẻ thuỳ mị, xinh đẹp của Tuyết Nhi và thế lực của phủ Bàng Quốc Công, Tuyết Nhi nhất định sẽ được bệ hạ sủng ái. Đến lúc đó con sẽ không còn lo lắng việc phủ Bàng Quốc Công và Dương gia sẽ bị sụp đổ.”
Lão phu nhân nhìn Bàng Quốc Công đang im lặng suy nghĩ, lại từ ái nhìn Tuyết Nhi nói “ Tuyết Nhi, con hiểu tấm lòng của tổ mẫu không? Mặc dù bệ hạ lớn tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng. Nếu con biết nắm bắt và có thể mang thai với người thì chúng ta sẽ có quan hệ với hoàng gia. Con và Vũ nhi là tỷ muội, nếu Tấn vương lên ngôi thì hai tỷ muội con chính là hai người có vị trí tối cao của Đông Tần quốc này rồi. Phủ Bàng Quốc Công cũng rất vinh dự vì điều này.” Lão phu nhân đang mơ một giác mơ đẹp, chỉ vì vinh hoa phú quý mà bỏ qua tất cả lề luật khiến Bàng Quốc Công chỉ thấy xấu hổ.