Dĩ nhiên thị vệ biết Bàng Quốc Công nhưng điều đó cũng không có nghĩa là thị vệ cho hắn vào. Nhị tiểu thư đã căn dặn không cho phép bất cứ ai vào làm phiền phu nhân dù đó là Bàng Quốc Công cũng không có ngoại lệ.
Vì thế, thị vệ rút đao nói "Quốc Công gia, mời ngài trở về thôi, phu nhân đang nghỉ ngơi, nhị tiểu thư đã căn dặn rằng không cho bất kỳ ai được phép vào đây." Sau đó, thị vệ lại nhấn mạnh câu nói "Nhị tiểu thư đã căn dặn, dù là Quốc Công gia cũng không được vào."
Bàng Quốc Công cười khổ, nói "Được rồi, ta chỉ muốn gặp nàng một lần, như vậy cũng đủ rồi."
Lúc này thị vệ đột nhiên cảm thấy Bàng Quốc Công thật sự rất đáng thương, nhưng hắn cũng không dám làm trái lời của Bàng Lạc Tuyết, nên đành nhỏ giọng nói "Quốc Công gia, phu nhân ở đây rất thoải mái, thân thể cũng khoẻ mạnh. Ngài chỉ nên đứng nhìn một chút thôi đừng làm phu nhân kinh Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n, động. Bây giờ ngài cũng nên trỏ về đi thôi, đừng làm khó tại hạ.”
"Ừ" Bàng Quốc Công gật đầu.
Lúc này, trong góc tối, Vương Nam cũng nghe lén cuộc đối thoại giữa thị vệ và Bàng Quốc Công. Vương Nam mới vỡ lẽ thì ra Bàng Quốc Công cũng không được vào phủ, đủ thấy bệnh của phu nhân thật sự rất nghiêm trọng. Nghĩ vậy, hắn quay ngựa rời khỏi nơi đó.
Phủ Bàng Quốc Công
Lạc Tuyết các
Bàng Lạc Tuyết vẫn đang mê man trên giường, còn Thích Dao ngồi túc trực bên cạnh nàng ôm đứa trẻ mập mạp, mà nhìn thần sắc đứa trẻ cũng biết rằng cậu cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc này trên mặt hai người đều thể hiện nét đau thương, Thích Dao cầm khăn tự mình lau mặt cho Bàng Lạc Tuyết, còn công chúa Trường Nhạc lại đến thật sớm, vào bếp hầm canh cho Bàng Lạc Tuyết. Nàng chỉ hi vọng rằng lúc Bàng Lạc Tuyết tỉnh dậy thì có thể ăn chút cháo nàng nấu để không phải đói bụng.
Tiểu Tứ tử kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi. Gần đây Tiểu Tứ Tử luyện chữ viết đẹp lắm, sư phụ cũng khen gần đây có tiến bộ. Đệ muốn cho tỷ tỷ xem đó."
Nói xong, mắt cậu long lanh hai giọt nước mắt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay Bàng Lạc Tuyết nhưng lúc này Bàng Lạc tuyết cũng không thể nghe bất kỳ âm thanh gì nữa.
Thích Dao vừa lặng lẽ lau nước mắt, vừa lau mặt giúp Bàng Lạc Tuyết, lẩm bẩm nói "Muội hãy mau tỉnh lại đi, Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng đang buồn chán lắm rồi đây. Còn Tiểu Tứ tử tập viết chữ tuyết suốt cả ngày trời, hắn cứ ôm vào lòng muốn để cho muội xem. Muội cứ nằm đây ngủ mãi khiến tiểu tử kia lo lắng đến nỗi ăn không ngon miệng, tỷ cũng thế hầu như chẳng được bát cơm nào. Muội đừng lười biếng thế chứ, hãy mau tỉnh dậy đi nào, tỷ mệt gần chết rồi đây này. Gần đây việc buôn bán ở Thuý Vi lâu rất tốt, mọi người rất bận rộn nhưng tỷ lại không thể giúp được gì cho họ mà muội lại cứ nằm đây. Muội thật lười biếng nha."
Nói xong nước mắt nàng cũng hối hả rơi xuống.
Tiểu Tứ tử nắm tay Thích Dao hỏi "Có phải Tiểu Tứ tử không ngoan nên tỷ tỷ Tuyết Nhi mới không muốn tỉnh lại, không cần đệ nữa phải không? "
Thích Dao ôm Tiểu Tứ tử, cố gắng dùng sức lắc đầu. nàng ôm cơ thể mềm mại của hắn vào lòng, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng đứng bên cạnh khóc thút thít.
Trái ngược với phủ Lạc Tuyết các u buồn ảm đạm thì thính Vũ hiên lại vui vẻ khác thường.
Bàng Lạc Vũ vui mừng đeo mặt nạ lên, nhìn Cúc Thanh đang lo lắng không yên, trong lòng nhất thời không vui nói "Sao vậy? Ta thấy ngươi cả ngày như là đang lo lắng không yên."
Cúc Thanh vội vàng tỉnh lại, nhìn ánh mắt Bàng Lạc vũ không vui nên nàng vội vàng cầm trâm bạch ngọc nói "Nô tỳ chỉ đang suy nghĩ, hôm nay tiểu thư sẽ cài trâm nào? Nô tỳ thấy nàng vẫn nên dùng cây trâm bạch ngọc mà phu nhân tặng là thích hợp nhất."
Nói xong nàng giúp Bàng Lạc Vũ đeo trâm lên đầu. tuy Bàng Lạc Vũ thích những trang phục kiêu sa, lộng lẫy nhưng nhìn thấy lần này Nghi quý phi bị Hoàng đế xử tử mà Tấn vương lại không được phép để tang thì nàng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng vì mình là thân con dâu vì một chút hiếu đạo nên nàng luôn mặc y phục màu trắng, chỉ đeo Bạch ngọc hoặc phỉ thuý mà thôi. Tuy vậy, Tấn vương lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng.
Bàng Lạc Vũ để đồ vật lên bàn nói "Hôm nay thời tiết thật tốt, chi bằng chúng ta đi thăm muội muội một chút."
Nói xong, nàng đứng lên, " Cúc Thanh, ngươi chuẩn bị chút bánh ngọt, không cần quá tốt, chắc Bàng Lạc Tuyết cũng không ăn nổi đâu."
Nói xong nàng cầm khăn che miệng, len lén nở nụ cười.
Còn Cúc Thanh không thể làm gì khác hơn là âm thầm thở dài. Quả nhiên tâm tư Đại tiểu thư này thật sắc bén.
Bàng Lạc Vũ cùng nha đầu đi gần đến Lạc Tuyết các thì bị thuộc hạ của Bạch Quân Nhược chặn lại.
Bàng Lạc Vũ vẫn bình tĩnh, nói với thị vệ "Ta là đại tiểu thư Bàng gia, ta tới thăm muội muội của ta."
Thị vệ vẫn bình thản, mặt không chút thay đổi nói "Chủ tử đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể vào, đại tiểu thư mời trở về."
Lúc này nha đầu sau lưng Bàng Lạc vũ hô to một tiếng nói "Thật to gan, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Trên mặt Bàng Lạc Vũ mỉm cười, khiêu khích nhìn thị vệ...
Nhưng thị vệ vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, nói "Không cần biết nàng là ai, hôm nay bất kỳ ai cũng không thể đến gần. Mời nàng đi cho, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nói xong, thị vệ rút đao đe doạ Bàng Lạc Vũ.
Nha đầu bên cạnh Bàng Lạc Vũ bước tới trước lưỡi kiếm, lớn tiếng nói "Thật to gan, đại tiểu thư nhà ta sắp trở thành Tấn vương phi, các ngươi lại dám thất kính với Hoàng thất thế sao?"
"Không cần khách khí với họ, nếu họ không đi thì liền chém ra từng mảnh, sau đó mang cho chó ăn thôi." Giọng Bạch Quân Nhược nóng nảy đáp.
Bàng Lạc Vũ không biết Bạch Quân Nhược ở đây. Nàng cũng không thể đắc tội với người này được.
Bàng Lạc Vũ hắng giọng nói "Ta là đại tiểu thư Bàng gia, ta chỉ muốn thăm muội muội của mình không được sao?"
Bạch Quân Nhược mở cửa ra, ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n, Bàng Lạc Vũ, trong mắt toả ra tia khinh miệt không hề che giấu.
"Đại tiểu thư, nàng hãy trở về đi. Ta nói cho nàng biết nếu nàng tới quấy rầy Tuyết Nhi nghỉ ngơi, thì nàng cũng nên cẩn thận." Bạch Quân Nhược uy hiếp nói.
Bàng Lạc Vũ là ai, chính là một nữ nhân có ngực nhưng không có não. Nàng nói "Sao một nam nhân lại ở trong phủ của một nữ nhân chưa đến tuổi cập kê như vậy được? Khôn gbiết ngươi đang giở trò quỷ gì, có lẽ muội muội sớm đã bị ngươi làm hại rồi."
"Nói láo."
Thích Dao vừa nghe thấy Bàng Lạc Vũ đang làm ồn ào, chỉ muốn Bạch Quân Nhược ra đuổi nàng đi. Không ngờ nàng lại nghe được những lời khó nghe như thế.
Thích Dao không hề nghĩ ngợi, nàng bước đến tát vào mặt Bàng Lạc Vũ. Còn Bàng Lạc Vũ không quan tâm đến cái tát có đau hay không mà nàng chỉ lấy tay sờ trên mặt xem có còn chiếc mặt nạ hay không vì nó chính là sinh mệnh của nàng.
Thích Dao cảm thấy mình đoán không sai, Bàng Lạc Vũ thật sự là người giả dối.
Mà lúc này ánh mắt Bàng Lạc Vũ đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thích Dao nói "Ngươi dám đánh ta?"
Thích Dao vỗ tay một cái nói "Chỉ bằng chức vụ huyện chủ, ta muốn ngươi hành lễ thì ngươi sẽ phải hành lễ. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không tuân mệnh, tâm tình bổn huyện chủ không tốt thì sẽ trừng phạt ngươi thật đích đáng, ta hy vọng ngươi nhớ điều này."
Bạch Quân Nhược nín cười, thầm nghĩ, không hổ danh là thuộc hạ thân tín của Bàng Lạc Tuyết, nàng không phải hạng tầm thường.