Món thứ tư: Bích Liên Hồng Thường: Cắt lát quả Thánh nữ, cho thêm nước cam Tây Dương, bày cùng vài lát Tuyết Liên.
Món thứ năm: Phượng Hoàng Niết Bàn: Chọn lấy gà ta tháng sáu, dùng sò điệp, hoa cúc, vỏ quế, lá long não tạo thành hương liệu, lấy cà, nấm rơm, đậu phộng, đậu Trường Giác, hạt sen hấp, nhồi vào bụng gà, bên ngoài phối thêm cải bắp ba màu.
Món thứ sáu: Trung Thu Nguyệt Viên: Chọn những búp măng tươi cao tấc, băm nhuyễn, nấu canh cùng với trứng gà ta.
Món thứ bảy: Long Môn Hí Thủy: Cá chép tươi, ướp với nước cam thảo và nước tương, bao bọc bên ngoài bằng lòng trắng trứng.
Món thứ tám: Mạnh Bà Nồng Thang: Lấy cơm làm chính, dùng với gà ta, nước hầm xương heo, thêm vào ba loại tiên thảo: Bán Chi Liên, Xa Tiền Tử, Hồi Hồn Thảo. Món ăn gồm có thịt hấp lá sen, cơm gà lá sen, lá sen cuốn thịt, vịt hấp lá sen, sườn heo hấp lá sen, cá hấp lá sen, cá Chẻm lá sen, ức gà hấp lá sen, đậu hũ lá sen, vịt chiên hạt sen, mứt hạt Sen, xôi ngó sen hoa quế, bánh ngó sen, ngó sen nhồi nấm hương, ngó sen chua cay, nước ngó sen, vân vân… Canh có canh sen lúa mạch bí đao, canh sườn heo hầm ngó sen, canh củ sen thịt viên, vân vân… điểm tâm gồm có bánh xuân hương lá sen, bánh bao lá sen, chè hạt sen Bích Hà, rượu sen xanh cực phẩm.
“Muội muội chuẩn bị thật là nhiều món ăn, chỉ là giá cả cũng không hề rẻ, hiện tại đang trong thời kỳ thiên tai nghiêm trọng, có thể tiết kiệm một chút thì vẫn nên tiết kiệm một chút đi!”
Vũ Dương cắn môi, nhỏ giọng nói: “Vâng, thần thiếp biết sai rồi.”
“Được rồi, Hoàng Hậu, ngươi cũng không nên trách tội Vũ Dương, chẳng qua là nàng có lòng tốt, yến hội lần này đều là do Vũ Dương tự bỏ tiền túi, cho nên Hoàng Hậu cũng đừng trách tội Vũ Dương.” Hoàng đế ôm eo Vũ Dương nói.
“Đúng rồi, ta thấy Sứ giả lần này Nam Chiếu phái tới nhìn rất quen.” Hoàng Hậu nhìn về phía sứ giả Nam Chiếu.
Vũ Dương chột dạ, nhìn về hướng Dụ Độ, cười nói: “Trí nhớ của Hoàng Hậu nương nương thật là tốt, sứ giả lần này Nam Chiếu chúng ta phái tới chính là độc sư Dụ Độ."
“Độc sư à.” Hoàng Hậu lặp lại hai chữ này.
“Được rồi. Hoàng Hậu, yến hội lần này Vũ Dương cũng là một lòng có công, Nam Chiếu cũng đã phê chuẩn cấp lương thực cho Đông Tần chúng ta vượt qua thiên tai lần này.” Hoàng đế vui mừng nắm tay công chúa Vũ Dương nói.
“Muội muội giúp đỡ thật sự đúng lúc, không biết lần này Nam Chiếu cho Đông Tần chúng ta mượn bao nhiêu lương thực?” Hoàng Hậu hỏi.
“Một trăm vạn đán.” Vũ Dương đắc ý nói.
Hoàng Hậu gật đầu, phất tay:
“Tuyết nhi, ngươi qua đây.”
“Tuyết nhi thỉnh an bệ hạ, thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an Vũ Dương quý nhân.” Bàng Lạc Tuyết hành lễ một lượt.
Bàng Lạc Tuyết xuất hiện khiến cho Vũ Dương và Hoàng đế Đông Tần lúng túng.
“Tuyết nhi, thân thể của ngươi thế nào rồi?” Hoàng đế như giả như thật thăm hỏi.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm. Thân thể Tuyết nhi cũng đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Vũ Dương quý nhân: “Chúc mừng nương nương được phóng thích khỏi lãnh cung.”
Vũ Dương hừ lạnh. Chẳng qua nhìn thấy ánh mắt Dụ Độ nên lại cười nói: “Đa tạ công chúa lưu tâm đến.”
Hoàng Hậu vỗ tay một cái, trong nháy mắt yến hội náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
“Các vị cũng biết, năm nay Đông Tần chúng ta gặp thiên tai. Cho nên mục đích của yến hội hôm nay là để quyên góp lương thực cho nạn dân.”
Hoàng Hậu vừa nói, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Tiệc rượu lần này sao có thể có nhiều chuyện tốt như vậy, quả nhiên là muốn quyên góp!
“Vũ Dương quý nhân nói Nam Chiếu sẽ cho Đông Tần chúng ta mượn một trăm vạn đán lương thực!”
Hoàng Hậu nói xong, Vũ Dương nở nụ cười đắc ý, sắc mặt Dụ Độ lại thay đổi. Vấn đề này hai người đã dùng bồ câu đưa tin nói qua, tuy nhiên hiện tại lương thực của Nam Chiếu đều nằm trong tay Bàng Lạc Tuyết, Dụ Độ cũng không xoay sở được nhiều như vậy. Nhưng mà còn chưa kịp nói chuyện này cho Vũ Dương, thế nhưng Vũ Dương kia cũng không chịu thương lượng với hắn.
“Quý nhân thật là có lòng.” Mọi người đứng dậy nịnh hót nói.
“Đông Tần bệ hạ, năm nay lương thực của Nam Chiếu chúng ta cũng không nhiều, sợ là chỉ có thể cho mượn năm mươi vạn đán.” Dụ Độ đứng dậy nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn công chúa Vũ Dương.
Nụ cười trên mặt Vũ Dương cứng lại, sau đó cũng không thể cười nổi.
Bàng Lạc Tuyết khiêu khích nói: “Năm mươi vạn cũng không ít rồi, tuy là cũng ít đi một nửa, mà thôi, chỉ là năm mươi vạn, còn cần mượn sao?”
“Tuyết nhi nói không sai.” Thích Dao đứng lên nói: “Thúy Vi Lâu chúng ta nguyện ý quyên một trăm vạn đán miễn phí cho dân chúng.”
Những lời đơn giản này của Thích Dao chính là đánh vào mặt của công chúa Vũ Dương.
"Không ngờ lại khiến quận chúa của chúng ta xúc động, nàng lại còn biết suy nghĩ cho Đông Tần nữa.” Hoàng Hậu cười cười: “Đứa bé ngoan, Dao nhi mau qua đây.”
Thích Dao hành lễ bước tới.
Hoàng đế nhìn Công chúa Vũ Dương, trên mặt cũng có chút mất mát.
“Nam Chiếu quốc cũng là có nguyên nhân, có thể cho mượn năm mươi vạn đán cũng là tốt rồi.” Hoàng đế dàn xếp.
“Tấn vương đến!”
Yến hội vừa mới tiến hành, cung nhân hô to.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu!”
Tấn vương mệt mỏi nhanh chóng trở về.
“Tấn vương đã trở về, tình hình thiên tai đã được kiểm soát, trẫm nghe nói, tình hình thiên tai lần này đã được kiểm soát khá tốt.”
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần cũng là dựa theo ý của phụ hoàng mà làm, nếu là có công lao thì chính là công lao của phụ hoàng.”
“Tấn vương lần này cực khổ, người đâu chuẩn bị bàn cho Tấn vương.”
Hoàng đế cười ha ha, xem như là đồng ý với lời nịnh hót của Tấn vương.
Tấn vương ngồi xuống, xa xa liền thấy Bàng Lạc Tuyết một thân mặc y phục trắng, đứng bên cạnh Hoàng Hậu, ánh mắt khẽ động.
“Vương gia đang nhìn cái gì vậy? Tấn vương Phi của ngươi đang ở đâu?” Thích Dao thấy Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết không chớp mắt, không nhịn được nên nhắc nhở.
Tấn vương nhíu mày, nhìn về hướng Bàng Lạc Tuyết: “Trang phục của Nhị tiểu thư thật là trong trắng, thuần khiết.”
Lúc này mọi người mới để ý đến y phục của Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết mặc một bộ cẩm y đơn giản màu trắng, dùng chỉ tơ màu nâu sậm thêu lên cành cây tinh xảo mạnh mẽ, dùng chỉ tơ màu hồng đào thêu lên những đóa hoa mai nở rộ rực rỡ, từ làn váy thẳng đến thắt lưng, đai lưng tím huyền ôm chặt eo nhỏ, hiện ra tư thái yểu điệu, khiến người ta thấy được sự thanh nhã mà không mất đi vẻ hoa lệ, bên ngoài khoác sa y tím, nhất cử nhất động đều khiến sa y khẽ động, bên hông đeo một khối ngọc bội phỉ thúy, tăng thêm một phần khí độ nho nhã. Trên tay mang vòng ngọc màu trắng sữa, mái tóc dài dùng sợi tơ tử sắc cùng với với tơ bạch sắc búi lên tạo nên một kiểu tóc khá cầu kỳ, quả thực là xứng với mái tóc đen xinh đẹp này, trên tóc thoa chút tinh dầu hoa nhài, tỏa ra hương thơm mê người, búi tóc cài một cây trâm phỉ thúy, kiểu dáng độc đáo tựa như cành trúc Diệp Thanh, khiến cho người ta tưởng rằng nàng mang theo cành trúc xanh trên đầu, trên trán đeo lên một viên minh châu Nam Hải. Dùng chì đen vẽ nên chân mày lá liễu, càng tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng, mắt phượng quyến rũ mê người, sóng mắt lưu chuyển quang hoa hiển tận, thoa lên chút phấn Yên Chi, làn da càng trở nên hồng hào trắng nõn, trên môi tùy tiện thoa chút son hồng, cả khuôn mặt toát lên vẻ đẹp rất riêng biệt.