Chỉ một câu nói của Bàng Lạc Tuyết mà khiến Bàng Sách như bị nghẹn sắp chết.
Sắc mặt Bàng Sách nghiêm túc nói: "Muội muội, muội nói vậy nghĩa là gì?"
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, móc ra từ trong ngực mình một tờ giấy đưa cho Bàng Sách. Bàng Sách xem xong, sắc mặt thay đổi, khó tin nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Tại sao? Phủ Bàng Quốc Công chúng ta có bao giờ làm tổn thương đến hoàng thất Đông Tần Quốc đâu mà giờ lão hoàng đế lại đối xử với chúng ta như vậy?"
Trong tờ giấy có viết rằng Bàng Sách vốn là mật thám, cấu kết với Triệu Chính Dương và Bàng Lạc Tuyết hòng soán ngôi. Vì vậy hoàng đế xem xong đã không còn tín nhiệm với phủ Bàng Quốc Công nữa, nhất là thừa cơ hội làm thông gia với phủ Bàng Quốc Công lần này, lão muốn Bàng Sách nhất định phải chết nơi biên quan. Mật thám do hoàng đế bố trí đã chuẩn bị kỹ càng, bước kế tiếp chỉ chờ Bàng Sách vào bẫy thôi. Đến thời điểm phủ Bàng Quốc Công không còn ai thừa tự, sớm muộn nữ nhi đều phải gả ra ngoài, lúc đó, cả tộc đều bị diệt vong. Lão hoàng đế này thực sự mưu mô xảo quyệt.
Bàng Sách như đang rơi vào hầm băng nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi, muội định làm gì?" Không biết tại sao, vào lúc này Bàng Sách tin muội muội nhất định có cách cứu mình.
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng tà mị cười nói: "Nếu hắn bất nhân thì ta cũng sẽ bất nghĩa."
"Tuyết Nhi, chuyện này….. phụ thân, chưa chắc sẽ đồng ý."
"Phụ thân chỉ là ngu trung (một quan chức dù có xảy ra chuyện gì cũng luôn trung thành với vua), hắn sẽ luôn nghĩ thà để thần chết còn hơn để vua chết. Thế nhưng muội không muốn như vậy nên mới đến đây báo tin cho ca ca. Nếu ca ca cũng cảm thấy muội nói đúng thì hai huynh muội chúng ta sẽ không cho phụ thân biết chuyện này để tránh khỏi việc phụ thân tức giận đuổi huynh muội chúng ta ra khỏi phủ." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Bàng Sách chợt phát hiện lúc này mình và muội muội cơ bản không cùng sống trong một thế giới. Bàng Lạc Tuyết vốn cho rằng nếu là người của nàng thì sẽ nhất định dùng mọi cách, dốc toàn lực bảo vệ. Còn như ngược lại, nếu là kẻ thù của nàng thì nàng cũng sẽ không chút lưu tình mà hạ gục đối phương.
"Muội muội thật sự quyết định bày mưu khiến hoàng thượng phải chết sao?" Bàng Sách khó khăn nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách run rẩy thì cũng lên tiếng an ủi: "Huynh yên tâm, không phải muội muốn hắn chết mà là người bên cạnh hắn muốn hắn chết. Muội chỉ đồng lõa mà thôi." Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng.
"Nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của Triệu Chính Dương. Muội nên suy nghĩ kỹ càng, chẳng lẽ muội cũng tình nguyện bỏ đi tiền đồ của mình hay sao?" Bàng Sách khó tin nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Ha ha, chưa nói đến tiền đồ gì, nếu phụ thân hắn muốn giết muội mà hắn lại đồng lõa thì huynh cảm thấy một người nam nhân như vậy có đáng khiến muội phải hy sinh chờ đợi sao? Muội không lo lắng chuyện tình cảm mà muội chỉ quan tâm tính mạng của huynh mà thôi."
"Đúng vậy." Đến lúc này, Bàng Sách cũng không còn gì để nói nữa.
Bàng Lạc Tuyết hơi lắc đầu nói: “Huynh cứ yên tâm đi, muội biết muội đang làm gì. Huynh không cần lo lắng, huynh cứ sống thoải mái và khỏe mạnh làm tân lang là được, việc còn lại cứ giao cho muội." Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười thật tươi để Bàng Sách yên tâm. Mà ngược lại nụ cười này lại càng khiến trong lòng Bàng Sách lạnh lẽo thêm vài phần.
"Tuyết Nhi, nếu muội là nam tử thì nhất định muội có thể làm tốt hơn huynh.” Bàng Sách khâm phục nói.
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: "Cho rằng muội là nữ tử thì muội cũng sẽ làm tốt hơn ca ca. Bởi vì muội biết muội muốn gì, muội biết thứ gì quan trọng với muội. Huynh yên tâm nếu thứ gì là của mình thì sớm muộn gì cũng là của mình, còn không phải của mình thì miễn cưỡng cũng vô ích. Muội biết muội đang làm gì. Hôm nay là sinh thần của muội, ca ca nhất định phải tặng cho muội một món quà thật lớn mới được."
Bàng Sách gật đầu, chỉ có muội muội của hắn mới biết rõ hắn đang muốn gì. Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu còn ít tuổi, đáng lý phải học thêu thùa, cắm hoa, đánh đàn mà hiện tại nàng lại dùng chính thân thể nhỏ nhoi của mình để bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong phủ Bàng Quốc Công này. Thật thương nàng biết bao.
"Muội muội yên tâm, tiệc rượu hôm nay đều do ta và công chúa Trường Nhạc sắp xếp, muội xem có thích hay không? Trường Nhạc biết những món nào muội thích ăn nên đã tự tay làm cho muội. Những món nha hoàn dâng lên cho muội đều là những món độc nhất vô nhị. Dù huynh có,năn nỉ phụ giúp Trường Nhạc nhưng nàng vẫn không muốn. Muội cũng nên giúp đỡ huynh."
Bàng Lạc Tuyết khinh thường nhìn Bàng Sách: "Hay lắm! Ca ca bố trí cũng xong rồi hay là bây giờ mau đem lễ vật cho muội, bằng không cũng đừng trách muội." Bàng Lạc Tuyết không khách khí nói.
Bàng Sách nhìn bóng lưng Bàng Lạc Tuyết dần khuất thì nhỏ giọng nói: "Muội yên tâm, dù muội muốn mạng nhỏ của huynh thì huynh cũng đồng ý."
Bàng Lạc Tuyết bước ra ngoài thì nàng cảm thấy một luồng ấm áp chậm rãi chảy vào lòng nàng. Dù thế giới này có dơ bẩn, có lạnh lẽo, có tràn ngập những việc ngươi lừa ta gạt thế nào thì chí ít nàng vẫn còn có thân nhân, chí ít nàng vẫn còn có mấy người như vậy quan tâm mình. Ai quan tâm nàng thì nàng nhất định bảo vệ người đó, có như vậy nàng cũng sẽ không uổng công phí sức để trùng sinh về kiếp này.
"Muội muội?" Bàng Sách gọi nàng.
"Ca ca, chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại hỏi.
"Muội muội, hôm nay muội thật xinh đẹp."
Bàng Lạc Tuyết nghe được câu khen ngợi thì hơi mỉm cười nói: "Ca ca, trong lòng huynh vẫn nên có tẩu tẩu Trường Nhạc là xinh đẹp nhất chứ không phải là muội muội.” Bàng Lạc Tuyết cố ý làm khó dễ Bàng Sách, nháy mắt nói.
Bàng Sách cau mày: "Luận về tướng mạo thì chắc chắn muội muội xinh đẹp hơn Trường Nhạc rồi bởi vì muội có di truyền từ mẫu thân. Thời son trẻ, mẫu thân chính là mỹ nhân đệ nhất trong kinh thành này mà cho đến giờ người vẫn còn rất xinh đẹp. Tuy trải qua nhiều năm tháng nhưng nét đẹp của mẫu thân vẫn còn mãi, cũng giống như muội bây giờ vậy, một mỹ nhân thực thụ khiến người khác phải ngắm nhìn."
"Vậy còn những người khác?"
Bàng Sách ho khan một tiếng, trên mặt hắn chợt xuất hiện một mảnh ửng hồng. Hắn không tự nhiên nói: "Nếu còn những người khác, dĩ nhiên sau đó là công chúa Trường Nhạc rồi. Dù ở thời điểm nào, dù sau này công chúa có già đi hoặc dung mạo có thay đổi thì trong lòng huynh sẽ vẫn mãi cảm thấy nàng là đẹp nhất."
Bàng Lạc Tuyết bĩu môi "Vậy ý của ca ca là muốn nói Tuyết Nhi không đẹp."
Bàng Sách cũng nhanh chóng an ủi muội muội mình: "Vì là muội muội của huynh nên những gì muội làm, huynh cho rằng tất cả đều đúng. Huynh biết mọi chuyện muội làm đều có lý của muội. Cũng giống như thế, muội chính là người thân nhất của huynh, mà Trường Nhạc lại chính là người huynh yêu nhất nên hai người đều đẹp trong lòng huynh. Trường Nhạc vĩnh viễn là nữ nhi đẹp nhất trong lòng huynh còn muội là người huynh luôn quý trọng cả một đời. Vì hai nàng, huynh có thể đánh đổi mạng sống mình, có chết cũng tình nguyện."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách, dường như nàng thấy phía sau huynh ấy xuất hiện một nữ nhi tuyệt sắc, trên mặt khẽ mỉm cười.: "Ca ca, huynh thực sự quá hạnh phúc, cách biểu lộ cũng chọn đúng thời điểm. Huynh quay lại xem phía sau huynh là ai."
Bàng Sách quay đầu lại nhìn thấy công chúa Trường Nhạc đang đứng ở sau lưng mình. Nàng mặc y phục màu trắng, vẫn thuần khiết như vậy.
"Trường Nhạc, nàng đến từ lúc nào?" Bàng Sách lắp ba lắp bắp hỏi.
"Từ lúc huynh nói có thể vì muội mà đánh đổi mạng sống của chính mình."
Khuôn mặt Trường Nhạc cũng ửng đỏ, dù nàng đã sắp thành thân với Bàng Sách nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.Trường Nhạc bước đến kéo tay Bàng Sách nói: "Mặc kệ huynh đi bao lâu, muội đều sẽ chờ huynh, ngóng trông huynh, nhớ nhung huynh. Nếu huynh không trở về, muội cũng sẽ không gả cho bất kỳ người nào khác. Nếu tân lang không phải huynh, muội tình nguyện xuống suối vàng tìm huynh." Trường Nhạc nói tới đây thì giọng có chút nghẹn ngào.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người yêu nhau đang nắm tay, tình nồng ý đậm thì không biết vì sao đôi mắt đột nhiên cảm thấy nhạt nhòa, giọng cũng khàn đi thấy rõ. Đại khái giống như là “nguyện đến một lòng người, người già bất tương cách” ()
() Trích từ bài thơ Bạch đầu ngâm 白頭吟 • Khúc ngâm đầu bạc
Bạch đầu ngâm
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thuỷ đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thuỷ đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê,
Giá thú bất tu đề.
Nguyện đắc nhất tâm nhân,
Bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niệu niệu,
Ngư vĩ hà si si.
Nam nhi trọng ý khí,
Hà dụng tiền đao vi.
Dịch nghĩa
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng như trăng ở trong mây.
Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt.
Ngày hôm nay nâng chén sum vầy,
Sớm mai đã đưa tiễn nhau ở bên sông.
Đi lững thững trên dòng nước,
Nước cứ chảy xuôi mãi từ đông về tây (mà không quay về).
Buồn rầu lại cứ buồn rầu,
Lấy nhau rồi những tưởng không nên than vãn.
Mong có được người một lòng không thay đổi,
Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.
Cần câu trúc dáng thon thon khẽ động,
Đuôi cá vẻ cong cong.
Nam nhi coi trọng ý chí,
Sao lại vì tiền bạc (mà thay lòng).
Hết chương .