Edit: Sóc Là Ta
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn hoàng cung, đem đồ vật giao cho Thích Dao.
"Đây là lần cuối muội dẫn Tiểu Tứ tử trở về đây. Ngày hôm qua hắn đòi đến đây nên Thương Dực đã dẫn hắn đến đây." Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ tử nói.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ tử đều là nước mắt.
Ánh mắt Thích Dao cũng dần phiếm hồng.
"Được rồi, đi nhanh đi, đi lối này thì có thể ra khỏi hoàng cung rồi." Thích Dao khoát tay nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng tự mình đội mũ lên đầu, mặc thêm y phục cho Tiểu tứ tử và ôm hắn ra ngoài cửa xe ngựa.
"Tỷ tỷ Thích Dao có đến thăm ta không?" Tiểu Tứ tử nhìn ra cửa sổ xe ngựa nói.
"Đệ yên tâm, nàng yêu thương đệ như vậy sẽ nhất định đến thăm đệ." Bàng Lạc Tuyết xoa đầu hắn, cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn ngủ yên.
"Vương gia, ngài thật sự không đi theo sao?"
Bơi nhìn Triệu Chính Dương đang ngắm nhìn chiếc xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết dần rời đi mà thân thể hắn có dáng vẻ như đang muốn chết.
"Lần này Tuyết Nhi trở về cũng không muốn gặp ta, xem ra nàng đang khổ tâm lắm đây."
Miệng Bơi vừa muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một trận thở dài.
Ba ngày sau
Bên trong hoàng cung là không khí tưng bừng náo nhiệt, mà người vui vẻ nhất chính là lão hoàng đế kia. Lần này nhìn hắn trông càng ngày càng khoẻ ra, cũng càng ngày càng trẻ như mới hồi xuân. Gần đây, các nước lân bang mới vừa tiến cống cho hắn mấy mỹ nhân khiến hắn rất vui vẻ hưởng thụ, tâm tình cũng thoải mái, nhìn hoa cỏ chung quanh cũng tự nhiên cảm thấy tươi đẹp hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó bụng Hoàng hậu càng lúc càng lớn, Hoàng đế cũng chịu khó sai công công thân cận bên cạnh mình một ngày mấy lần đi hỏi thăm hoàng hậu.
Hôm nay hoàng hậu ăn mặc y phục giản đơn,, ngồi trong sân ngắm hoa.
"Tâu Hoàng hậu nương nương, nương nương nên khoác thêm áo, gần đây khí trời đều trở lạnh." Nhược Phương cầm một một chiếc áo choàng dày nói.
"Vương Phủ sao rồi?" Hoàng hậu cũng ôm áo khoác hỏi.
"Tâu Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ đã sai nhiều mỹ nhân đến phủ nhưng Vương gia cũng không thèm vui chơi với bất kỳ mỹ nhân nào. Còn Vương Phi đi an ủi mẫu thân vẫn chưa về."
"Lâu như vậy rồi vẫn chưa về?" Hoàng hậu cau mày.
"Hoàng hậu nương nương." Nhược Phương nhìn hoàng hậu một chút.
"Nói mau!"
"Nương nương nghĩ Vương Phi có biết việc của Bàng Quốc Công hay không?" Nhược Phương nói xong thấy sắc mặt của hoàng hậu hơi biến sắc, nàng mau mau quỳ xuống thỉnh tội.
"Có lẽ là không biết. Ngươi nhất định phải xử lý tốt chuyện này, hiện tại vị trí thái tử đã hoàn toàn nằm trong tay Dự vương rồi. Đối với chuyện của Bàng Quốc Công, tuy rằng ta có lỗi với Tuyết nhi nhưng vị trí này của Tuyết Nhi cũng coi như bổn cung bồi thường cho nàng."
"Hoàng hậu nương nương vốn nhân từ nhưng chỉ sợ Vương Phi không cảm kích. Hoàng hậu cũng biết tính khí của Vương Phi như thế nào rồi." Nhược Phương lo lắng nói.
"Yên tâm, đến khi ta lên làm Hoàng thái hậu thì nha đầu này nhất định chỉ nằm trong lòng bàn tay ta."
"Hoàng hậu nương nương anh minh."
Vũ dương điện
Hoàng đế ôm mỹ nhân nhìn công chúa Vũ Dương đang múa vũ đạo.
Vũ Dương nhìn ánh mắt Hoàng đế mơ màng, chân bước nhẹ nhàng uyển chuyển, lắc mông khéo léo, thân thể trượt tới bên cạnh Hoàng đế mà mỹ nhân bên cạnh Hoàng đế cũng tự giác nhường vị trí cho nàng.
"Kỹ thuật múa của ái phi thực sự càng ngày càng khá."
Vũ Dương rót một ly rượu đưa tới miệng Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, chỉ vì hoàng thượng thích xem nên thần thiếp mới múa vũ điệu này. Nếu không thần thiếp cũng chẳng muốn múa làm gì."
Hoàng đế cười cợt, ánh mắt thâm trầm khiến người khác suy đoán.
"Hoàng thượng giống như có tâm sự?" Vũ Dương nhìn vẻ mặt Hoàng đế nói.
"Ừm, gần đây luôn cảm thấy tâm thần không yên, đêm qua còn mơ thấy hoàng hậu Hiếu Từ đến gặp trẫm nói rằng trẫm sẽ bị báo ứng."
"Hoàng hậu Hiếu Từ?"
"Ừm, chính là Thái Tử Phi của trẫm lúc trẫm còn là thái tử. Cũng vì sức khoẻ nàng không ổn nên đã sớm qua đời."
Vũ Dương lạnh rên một tiếng, sợ rằng lúc đó lão già này đã giở trò gì rồi.
"Vậy chắc tiên hoàng cũng chỉ vì nhớ nhung hoàng thượng quá mức mà thôi, hoàng thượng cũng không cần lo lắng." Vũ Dương nói.
Hoàng đế lấy tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Vũ Dương nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Năm nay khí trời đặc biệt lạnh, hoàng thượng, ngài nhìn xem, thần thiếp chuẩn bị Tống Tử Quan Âm cho Hoàng hậu nương nương, ngài thấy thế nào?"
Hoàng đế nhìn một chút nói:"Làm tốt lắm, trẫm cũng sẽ đến cung hoàng hậu dùng bữa, trẫm giúp nàng đưa tới."
"Vậy đa tạ hoàng thượng." Vũ Dương cười híp mắt nói.
"Được rồi. Cũng không còn sớm, trẫm đi trước."
"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."
Hoàng đế sờ tay Vũ Dương và xoay người đi ra ngoài.
"Nương nương, hoàng thượng đã đi rồi, người hãy đứng lên đi."
Vũ Dương đứng lên, lại phất tay một cái ý bảo tất cả các vũ cơ lui xuống.
"Ta thấy hôm nay tâm tình hoàng thượng không yên, ngay cả khi hôm nay ta gia tăng dược lượng mà hắn cũng không phát hiện." Vũ Dương hừ lạnh nói.
"Nương nương, lần này người đã cho quá nhiều như vậy, có sao không đây?" Liên nhi lo lắng nói.
"Không sao, ngược lại Bàng Lạc Tuyết cũng đã nói rồi. Đây là lần thử dược cuối cùng, hắn không chết thì người chết chính là chúng ta, hiểu không?"
"Điều này nô tỳ hiểu rõ nhưng hôm nay tại sao hoàng thượng lại đồng ý giúp nương nương tặng quà?"
"Không sao, đây là một vị Quan Âm bằng bạch ngọc, cũng không có gì trong đó."
"Vâng, thưa nương nương, hôm nay người đã khiêu vũ cả một ngày rồi, nô tỳ giúp người đi tắm, sau đó thay y phục."
"Ừm, đi thôi."
Thần hi cung
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế đến, trên mặt không cảm thấy vui vẻ mà là kinh hãi.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng giá lâm."
"Đứng lên thôi, bụng nàng cũng đã lớn như vậy, sao lại có thể hành lễ với trẫm?"
"Tạ hoàng thượng!"
Hoàng đế cười híp mắt nhìn hoàng hậu, tự mình tiến lên đỡ hoàng hậu: "Hoàng hậu, nhìn thần sắc nàng cũng không tệ."
"Đa tạ hoàng thượng khen ngợi, nếu không phải do hoàng thượng mỗi ngày sai người đưa đến đồ bổ, lại còn dược liệu quý thì làm sao thần thiếp có thể khoẻ như thế này. Gần đây thần thiếp cũng có cảm giác mình đã mập hơn một chút."
"Sao vậy? Hoàng hậu mãi mãi là người xinh đẹp nhất trong lòng trẫm mà." Hoàng đế nói.
Hoàng hậu cười cợt: "Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến đây?"
Hoàng đế quay về người phía sau phất tay nói: "Ngày hôm nay, vừa vặn trẫm muốn tới dùng bữa với hoàng hậu, lại còn phải giao một thứ giúp một người."
"Giao đồ vật sao? Ai lớn gan mà dám làm vậy?" Hoàng hậu trừng mắt đếm ngược.
"Hoàng hậu không cần tức giận, đây là lễ vật của Vũ Dương tặng nàng. Người đâu, mang tới đây."
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế một chút nói: "Ta còn tưởng ai hóa ra là lễ vật của muội muội, chẳng trách bệ hạ muốn đích thân giao tới."
Hoàng đế cười ha ha: "Nếu lời này từ miệng người khác nói, trẫm cũng thôi, nhưng hôm nay lại từ miệng hoàng hậu nói ra đúng là khiến trẫm suy sụp. Từ trước đến giờ hoàng hậu vốn hiền lương thục đức, xưa nay sẽ không nói ra lời như vậy."
Trên mặt hoang hậu khá lúng túng, cũng nhanh chóng nhận lễ vật nói: "Lễ vật do muội muội tặng thì bổn cung nhất định phải xem qua."
Hoàng đế cũng không nói gì, nhìn bụng to tròn của hoàng hậu, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
"Hoàng hậu có phải là sắp sinh?"
Ánh mắt Hoàng đế đầy từ ái, nếu như ai không biết còn tưởng rằng Hoàng đế có bao nhiêu thương yêu hài tử trong bụng hoàng hậu kia.
Chỉ có hoàng hậu lạnh cả người nhìn Hoàng đế, khóe miệng trực run rẩy: "Hoàng.... Hoàng thượng, thái y nói chắc chỉ chờ ít ngày nữa."
Hoàng đế cân nhắc cười cợt: "Nhìn bụng đã lớn như vậy, trẫm còn tưởng rằng là sắp sinh, xem ra là trẫm nóng ruột."
Hoàng Đế dấu tay vào bụng hoàng hậu, nhìn sắc mặt tái nhợt hoàng hậu cùng nụ cười nhợt nhạt cũng thoáng hiểu nàng đang nghĩ gì.
Hết chương .